Cô bé này ăn rất giỏi, giống như cả thế gian này ngoài ăn ra thì không có chuyện gì cô bé để tâm, có điều anh biết, Diệp Nghê Nghê chắc cũng nhận ra gì đó, chỉ là không muốn hỏi mà thôi.
Một bữa cơm ăn trong yên ả.
Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn bèn lên lầu, bọn trẻ tự mình chơi, ai cũng không can thiệp vào chuyện của ai, mà Triệu Ninh lái xe ra ngoài rồi, trực tiếp đến chỗ Phi tiếp nhận dự án phát triển khu phía Nam.
Thẩm Hạ Lan nằm trên giường, Diệp Ân Tuấn bỗng áp sát tới, lại bị Thẩm Hạ Lan chặn lại.
“Đừng quậy, nói chuyện quan trọng với anh đây.”
“Anh đây cũng là chuyện quan trọng.”
Diệp Ân Tuấn muốn hôn Thẩm Hạ Lan một cái, nhưng Thẩm Hạ Lan tránh kịp lúc.
“Đừng quậy, các con đều ở đây đó, em không muốn bị các con chê cười.”
Vừa nghĩ đến chuyện này thì Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy rất mất mặt.
Lời này khiến Diệp Ân Tuấn bỗng bật cười.
Anh nằm xuống ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, cánh tay dài choàng qua ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, mùi thơm thoang thoảng đó tràn ngập trong khoang mũi, thật sự vô cùng thoải mái.
“Chuyện gì nghiêm túc như vậy?”
“Chuyện của Lưu Mai.”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Bà ta lại quay về rồi, tuy Tống Dật Hiên đã bảo cảnh sát, cảnh sát cũng đang truy nã Lưu Mai, nhưng người này tóm lại là một hậu họa, ai biết bà ta quay lại Hải Thành muốn làm cái gì? Hơn nữa bà ta lần này hình như để ý đến tuyến đường biển của nhà họ Hồ, chúng ta có nên nói cho nhà họ Hồ một tiếng hay không?”
Tuy lần đó ở sân bay Hồ Ngọc Duyên cũng ở đó, nhưng Thẩm Hạ Lan cảm thấy vẫn nên nói một tiếng với ba của Hồ Ngọc Duyên mới được.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Anh đã từng tìm ông Hồ rồi, bên đó đã bố trí xong rồi, yên tâm đi, Lưu Mai không tìm được chỗ trống đâu.”
“Trong lòng em cứ không bình tĩnh, sắp tết rồi, em muốn cả nhà bình yên đón tết, đừng tiếp tục xảy ra chuyện gì nữa.”
Nguyện vọng này của Thẩm Hạ Lan khiến mắt của Diệp Ân Tuấn tối đi một phần.
Anh ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Nguyện vọng năm mới là gì?”
“Vẫn chưa nghĩ xong.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn có chút buồn cười.
Giờ còn chưa đến năm mới thì bắt đầu hỏi nguyện vọng rồi?
“Bây giờ nghĩ.”
Diệp Ân Tuấn có chút bá đạo.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình vẫn khá thích sự bá đạo của anh, quả nhiên cô là người thích chịu ngược.
Cô cười rồi nói: “Nguyện vọng của em chính là hy vọng hai chúng ta có thể bình yên bên nhau đến bạc đầu là được.”
“Thật là dễ thỏa mãn.”
Diệp Ân Tuấn dùng tay quệt nhẹ mũi của cô, cười rồi nói: “Anh lát nữa cho em một thẻ ước nguyện, chỉ cần nguyện vọng em muốn đều có thể viết lên đó, chồng làm thiên sứ ước nguyện của em.”
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào..