Cô ta nhổ ra một ngụm máu tươi, cười điên dại: “Thẩm Hạ Lan có phải sắp chết rồi không? Thời gian dài như vậy rồi, cô ta chắc chết rồi! Diệp Ân Tuấn, tôi thắng rồi!”
Diệp Ân Tuấn bước lên một tiếng, một cước giẫm lên lồng ngực của cô ta, tay phải túm mái tóc dài của cô ta, ép cô ta không thể không chính diện nhìn vào gương mặt giận dữ của Diệp Ân Tuấn.
Anh nói: “Nếu Hạ Lan thật sự chết rồi, tôi sẽ xé xác cô thành vạn mảnh.”
“Vậy tôi cũng không thiệt, tôi chết có thể kéo theo cô ta, tôi vẫn hời.
Các người không phải đều không thích tôi sao? Không phải đều thích người phụ nữ Thẩm Hạ Lan đó sao? Tôi cứ muốn cô ta chết cùng với tôi đấy! Có phải là rất đau lòng không? Có phải là rất buồn không? Ha ha ha, tôi vui nha.
Chỉ cần Thẩm Hạ Lan chết thì tôi vui.”
Dư Khinh Hồng giống như kẻ điên mà bật cười ha hả, nhưng chưa cười được hai tiếng thì bị Diệp Ân Tuấn bóp chặt cổ.
Cô ta lập tức có chút không thở được, thậm chí có hơi kinh sợ.
Lúc này cô ta cuối cùng cũng ý thức được Diệp Ân Tuấn là thật sự muốn giết cô ta.
Mắt của Dư Khinh Hồng có hơi sợ hãi.
Cô ta giãy giụa, nhưng thế nào cũng không giãy ra được, chỉ có thể cảm nhận hơi thở sinh mạng trong cơ thể bị người khác rút đi từng chút.
Lông mày của ông cụ Tiêu nhíu chặt lại.
Ông ta đã từng ngây thơ cho rằng Dư Khinh Hồng sẽ thay đổi, mãi đến lúc này ông ta mới ý thức được mình đã sai đến cỡ nào.
Ông ta ngất xỉu không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Đây là chuyện duy nhất ông cụ Tiêu nghĩ tới hiện nay.
Dư Khinh Hồng mãi không có cơ hội tiếp xúc với Thẩm Hạ Lan, cơ hội duy nhất chính là khoảng thời gian ở trong bệnh viện sau khi ông ta ngất xỉu.
Nếu như Dư Khinh Hồng ra tay với Thẩm Hạ Lan, khoảng thời gian đó là thời cơ tốt nhất.
Mà ông ta, là ông ngoại của Thẩm Hạ Lan, người ông ngoại một lòng một dạ thương Thẩm Hạ Lan, vậy mà trong lúc không biết gì đã tiếp tay cho Dư Khinh Hồng.
Nhận thức như này khiến lồng ngực của ông cụ cuộn trào một trận, vị máu tanh xộc thẳng lên cổ họng.
“Gia chủ.”
Dũng nhận ra sắc mặt của ông cụ Tiêu không đúng, vội vàng đi tới.
Khương Hiểu lập tức ấn lên mệnh môn của ông cụ Tiêu, sau đó thấp giọng nói: “Anh Dũng, lấy miếng sâm lại đây, mau.”
“Được.”
Khương Hiểu là người của Thẩm Hạ Lan, Dũng tự nhiên tin tưởng.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy ông cụ Tiêu như này thì trong lòng ít nhiều có hơi áy náy, có điều vì Thẩm Hạ Lan, anh quả thật không màng gì cả.
“Ông ngoại, Hạ Lan bây giờ vẫn sốt cao không giảm, ông nếu như có mệnh hệ gì, Hạ Lan cho dù tỉnh lại cũng sẽ áy náy tự trách, mong ông vì Hạ Lan nhất định phải giữ gìn sức khỏe của mình.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn khàn đặc.
Ông cụ Tiêu gật đầu, trực tiếp nuốt ngụm máu tanh kia xuống.
Dư Khinh Hồng đã trợn ngược mắt.
Tiêu Niệm Vi vội nói: “Anh hai, đừng giết cô ta.
Bây giờ quan trọng nhất là hỏi ra cô ta dùng thứ gì với Hạ Lan.
Chỉ có tìm ra thứ đó chúng ta mới có thể giải độc.”
Phải..