Mặc dù là cậu bé còn nhỏ, nhưng mà cậu bé còn từng sử dụng súng, người cũng đã giết, còn thèm quan tâm một người như cô ta à?
Mẹ phải chịu đựng nhiều thứ như thế, trải qua nhiều chuyện như thế, chẳng lẽ bởi vì Dư Khinh Hồng là em ruột của mẹ thì có thể làm ra chuyện xấu rồi vẫn tiêu dao ở bên ngoài?
Bây giờ mẹ đang bị trúng độc gì vẫn còn chưa xét nghiệm ra, đương nhiên không có chứng cứ, nhưng mà không có chứng cứ thì làm sao chứ?
Cậu bé có biện pháp tra tấn Dư Khinh Hồng.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không biết những gì mà Diệp Minh Triết đang làm.
Diệp Ân Tuấn đặt hết tâm tư ở trên người của Thẩm Hạ Lan, mà Thẩm Hạ Lan thì vẫn còn đang ngủ say.
Thật ra thì cô ngủ cũng không yên ổn lắm.
Sau khi cảm giác nóng như lửa đốt trước đó đã biến mất, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Thân thể của cô giống như là bị móc rỗng, vô cùng mỏi mệt, vô cùng khó chịu.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, cũng không biết rốt cuộc mình như thế nào, chỉ cảm thấy lồng ngực đau dữ dội, cả người giống như bị thứ gì đó đè nén sắp thở không nổi.
Thẩm Hạ Lan cố gắng vùng vẫy, muốn tỉnh lại.
Cô biết là Diệp Ân Tuấn rất quan tâm đến mình, biết là bọn nhỏ không thể rời khỏi mình, cũng biết là bây giờ mình như vậy sẽ dọa bọn nhỏ sợ hãi.
Chắc chắn là Diệp Ân Tuấn đang bởi vì mình mà rất cố gắng, tại sao mình vẫn cứ ngủ say.
Thẩm Hạ Lan giãy dụa, rốt cuộc cũng đã chậm rãi mở mắt ra.
Trong căn phòng rất tối, tối thui không có ánh sáng.
Cô cảm thấy một đôi tay nặng nề có lực ôm chặt lấy vòng eo của mình, hơi thở quen thuộc làm cho lòng của cô yên ổn mấy phần.
Tiếng hít thở đều đều vang lên ở bên tai Thẩm Hạ Lan.
Cô quay mặt qua, có chút nhìn không rõ dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn, thật sự là ánh sáng quá tối.
Thẩm Hạ Lan lục lọi muốn bật đèn lên.
Diệp Ân Tuấn lập tức tỉnh dậy.
“Hạ Lan?”
Giọng nói của anh khàn khàn, nhưng mà rất vui mừng.
Thẩm Hạ Lan yếu ớt nở nụ cười, cảm thấy cổ họng như bị thiêu đốt.
“Uống nước có đúng không, để anh đi rót cho em.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng đi xuống giường, rót một ly nước ấm cho Thẩm Hạ Lan.
Anh kích động muốn chết đi được.
Thẩm Hạ Lan tỉnh rồi.
Cuối cùng cô cũng đã tỉnh.
Diệp Ân Tuấn chậm rãi đỡ Thẩm Hạ Lan dậy, đặt ly nước ở bên môi của cô.
Thẩm Hạ Lan thật sự rất khát.
Giống như là cô bước vào trong sa mạc, bị ánh mặt trời thiêu đốt, cả người không còn sức lực, dòng nước ấm này giống như là cam tuyền, cô không kiềm chế được mà uống ừng ực.
Một ly nước ấm nhanh chóng thấy đáy, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn còn khát.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng rót thêm cho cô một ly lớn.
Uống liên tiếp ba ly nước vào trong bụng, Thẩm Hạ Lan mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút..