“Có chuyện gì vậy, bọn mày lại hạ độc tao? Diệp Minh Triết, mày là một đứa con nít hả, mày đúng là một tên ma quỷ.”
Dư Khinh Hồng tưởng rằng Diệp Minh Triết hạ độc mình, không khỏi kêu lên.
Diệp Minh Triết lạnh lùng nói: “Tôi mới sẽ không làm ra loại chuyện không có đạo đức như thế, chẳng lẽ là dì không biết rằng dì hạ cổ con với mẹ tôi, bản thân mình cũng đã bị người ta hạ cổ mẹ, chỉ cần có thể giải cổ độc trong thân thể của mẹ tôi thì dì sẽ bị phản phệ, cho dù không giải cổ độc trong người mẹ tôi đi nữa, chỉ cần mẹ của tôi chết đi, dì cũng sẽ chết theo.
Dư Khinh Hồng, mặc kệ là Vu Phong hay Lưu Mai, bọn họ căn bản không có ý định để dì còn sống sót.”
Dư Khinh Hồng hoàn toàn ngơ ngác.
“Mày nói cái gì, mày nói bậy.”
Dư Khinh Hồng muốn phát điên.
Làm sao có thể?
Rõ ràng là Từ Hiền Trang đã nói mình uống thuốc giải, thứ mà đưa cho Thẩm Hạ Lan mới là thuốc độc, tại sao lại xuất hiện cổ mẹ và cổ con gì chứ?
Nhưng mà kể từ khi mình xảy ra chuyện, hình như là người của Vu Phong thật sự không đến cứu mình, giống như là hoàn toàn quên mất cô ta.
Trong lòng của Dư Khinh Hồng ít nhiều gì cũng đã tin tưởng lời nói của Diệp Minh Triết.
Diệp Tranh nhìn cô ta, thấp giọng nói: “Cổ mẹ của dì đã ăn đến trái tim, không có cách nào khác, không qua một tiếng đồng hồ, dì sẽ phải chết.”
“Mày nói bậy, mày hù dọa tao! Cái thằng ranh này, mày cút đi cho tao!”
Dư Khinh Hồng giống như bị điên mà giãy dụa, nhưng mà không biết có phải là chuyện Diệp Tranh nói đã ảnh hưởng đến tâm lý của cô ta, cô ta cảm thấy trái tim của mình đau quá, giống như là có thứ gì đó đang gặm cắn, xé rách, đau đến nỗi cô ta không thể hít thở được.
Diệp Tranh lắc đầu, nói với người ở bên cạnh: “Không cần phải dùng hình với dì ta nữa đâu, dì ta sống không được bao lâu nữa, đây là lần đầu tiên mà tôi tiếp xúc với cổ đọc, tôi muốn nhìn thấy triệu chứng và quá trình tử vong của dì ta, có phải thật sự giống như trong sách đã nói, thất khiếu bị chảy máu, bị cổ mẹ xâm chiếm từng bước mà chết đi.”
Diệp Minh Triết nghe thấy Diệp Tranh nói như vậy thì không khỏi nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia ghét bỏ.
“Diệp Tranh, cậu đọc sách đến ngốc rồi hả? Sao lại thích xem người khác giãy dụa trước khi chết chứ?”
“Đúng vậy, làm bác sĩ, đây là môn bắt buộc.”
Diệp Tranh nghiêm túc nhẹ gật đầu.
Diệp Minh Triết có hơi bó tay.
“Tớ xem cùng cậu nha?”
“Được.”
Diệp Tranh cũng không từ chối.
Diệp Minh Triết trực tiếp cho thủ hạ rời khỏi.
Hiện tại, Dư Khinh Hồng đã đau đến nỗi nói không nên lời.
Cô ta muốn cuộn người lại, nhưng mà thân thể đang bị treo ở trên cây cột, cô ta chỉ có thể lấy một loại tư thế hết sức kỳ quái để cuộn người, vùng vẫy.
Không bao lâu sau, Dư Khinh Hồng cảm thấy lỗ mũi của mình chảy máu.
Diệp Tranh lạnh nhạt nói: “Thất khiếu bắt đầu chảy máu rồi, không ngờ tới là bắt đầu từ mũi, tôi cần phải ghi chép lại mới được.”
Lúc nói chuyện, cậu bé lấy một cây bút cùng với một quyển vở nhỏ từ trong túi áo, loạt xoạc viết xuống.
Dư Khinh Hồng thật sự đau muốn chết đi được.
Nếu như cô ta có sức thì cô ta nhất định sẽ làm thịt hai cái thằng nhóc thối này..