Thẩm Hạ Lan biết mặc dù Diệp Tranh trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng mà cậu bé có suy nghĩ và chính kiến riêng của mình.
Cô cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của Diệp Tranh, cùng lắm thì chờ đến khi Diệp Tranh trưởng thành, nếu như không thể xử lý về mặt tình cảm, vậy thì cô giúp đỡ là được rồi.
Diệp Tranh không biết suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan, thật sự không biết nhiều năm về sau, Diệp Tranh là đứa con trai dắt nàng dâu về sớm nhất cho cô, đương nhiên đây cũng là chuyện sau này.
Diệp Tranh lại kiểm tra cho Thẩm Hạ Lan một phen, sau khi cảm thấy khí sắc của Thẩm Hạ Lan ổn định, cậu bé thấy là Thẩm Hạ Lan đã mệt mỏi.
“Mẹ ơi, con với Minh Triết đi ra ngoài trước nha, mẹ nghỉ ngơi cho thật tốt đi.
Bởi vì trong cơ thể của mẹ đã từng có cổ trùng, cho nên gần đây có thể sẽ mất sức, không cần phải sợ đâu, con sẽ kêu ba nấu dược thiện bổ khí dưỡng huyết cho mẹ uống là được.”
“Được rồi.”
Thẩm Hạ Lan vẫn luôn cố gắng chống đỡ, không muốn để cho các con lo lắng, nhưng mà bây giờ Diệp Tranh đã nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đã sắp không chịu được.
“Minh Triết, Tranh, mẹ ngủ một lát nha.”
Nói xong Thẩm Hạ Lan liền nhắm mắt lại.
Diệp Minh Triết có chút lo lắng, lại bị Diệp Tranh kéo ra khỏi phòng.
“Rốt cuộc là mẹ bị làm sao vậy, thật sự giải quyết xong rồi à?”
Diệp Tranh có thể nhìn thấy được sự lo lắng của Diệp Minh Triết.
Cậu bé thấp giọng nói: “Mẹ không có chuyện gì đâu, chỉ là thân thể gần như trống rỗng, rất yếu ớt, cho nên mới tương đối thích ngủ, mấy ngày nay cần phải tỉnh dưỡng cho thật tốt, đúng lúc sắp đón tết, cũng không có chuyện gì, ở bên cạnh mẹ nhiều thêm đi.”
“Được rồi.”
Diệp Minh Triết nghe Diệp Tranh nói như vậy thì mới yên lòng.
Lúc Diệp Ân Tuấn làm đồ ăn bưng lên thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lại ngủ tiếp.
Quầng thâm dưới mắt của Thẩm Hạ Lan rất đậm.
Nhớ đến cơn đau mà Thẩm Hạ Lan phải chịu đựng, Diệp Ân Tuấn liền vô cùng đau lòng, nhưng mà Dư Khinh Hồng đã chết rồi, cũng nên phải dạy dỗ một vài người.
Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại di động đi ra ban công, đóng cửa ban công lại, như thế này sẽ không ảnh hưởng đến Thẩm Hạ Lan nghỉ ngơi.
Lúc Phi nhận được điện thoại của Diệp Ân Tuấn thì có hơi mông lung, dù sao thì đã lâu lắm rồi lão đại không gọi điện thoại cho mình.
“Sếp Diệp.”
“Điều tra cho tôi địa chỉ hiện tại của Lưu Mai, nếu như bà ta đã muốn chịu chết, muốn trở về Hải Thành gây sóng gió, vậy thì ở lại đi, đừng đi nữa.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia sát khí và tàn nhẫn.
Đương nhiên là Phi hiểu ý của Diệp Ân Tuấn.
Sau khi cúp điện thoại, Phi bỏ hết tất cả các công việc ở trong tay xuống, rồi bắt đầu điều tra vị trí của Lưu Mai.
Không thể không nói, Lưu Mai thật sự rất gian xảo, nói là thỏ không có ba hang cũng không đủ, có điều là Phi có thể tìm được vị trí của Lưu Mai dưới sự trợ giúp cố ý hay vô tình của Diệp Minh Triết.
Phi có chút do dự mà gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.
“Sếp Diệp, dù sao thế Lưu Mai cũng là mẹ của Sếp Tống, chúng ta có cần thông báo chuyện này cho Sếp Tống không?”
Diệp Ân Tuấn rất muốn nói là không cần, nhưng mà nghĩ tới thái độ của Thẩm Hạ Lan đối với Tống Dật Hiên, anh buồn bực nói: “Nói cho Tống Dật Hiên biết đi, đồng thời bắt đầu hành động.”
Lời này nói rõ với Phi, rằng anh chắc chắn phải bắt được Lưu Mai, thông báo cho Tống Dật Hiên cũng chỉ là làm cho đúng quy tắc thôi.
Phi nghe ra ý tứ trong lời nói của Diệp Ân Tuấn, anh ta vội vàng đi làm.
Sau khi Lưu Mai biết được tin tức Dư Khinh Hồng đã chết thì đã biết chuyện này không ổn rồi.
Có làm như thế nào bà ta cũng không ngờ tới bên trong thành thị hiện đại phồn hoa như thế này mà còn có người nghiên cứu cổ độc sâu như thế.
“Thẩm Hạ Lan, mày đúng là tốt số, nhưng mà không sao hết, chúng ta vẫn có nhiều thời gian.”
Lưu Mai cười lạnh, bắt đầu cho thủ hạ của mình thu dọn đồ đạc để rút lui, lại không ngờ tới nhận được điện thoại của Tống Dật Hiên.
Điểm này làm Lưu Mai cảm thấy có chút bất ngờ..