Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1795


“Cậu nằm mơ! Lam Thần, tôi nói cho cậu biết, vợ của cậu đời này chỉ có thể là Đình.

Nó chết cậu cũng phải vì nó mà giữ hiếu, thủ tiết, trung thủy! Cậu hại chết con gái của tôi, bây giờ lại sống ngày tháng hạnh phúc sao? Trên đời này đâu có chuyện tốt như vậy! Tôi không những sẽ không đồng ý để cậu lấy cô ta, tôi sẽ mắng chết cô ta, tôi muốn để tất cả mọi người khinh thường cô ta.

Cô ta chính là hồ ly tinh, là tiểu tam không biết xấu hổ.”
Bà Phương cứ nói ra rả như trước, nhưng lần này Lam Thần không chiều bà ta nữa.

Cùng lúc bà Phương nói xong những lời này, Lam Thần đã quăng một cái tát.

Bà Phương bị đánh cho đờ người, cơ thể loạng choạng ngã ra sàn.

Bà ta thấy sát ý và sự giận dữ trong đáy mắt Lam Thần, đột nhiên đã rùng mình.


“Cậu, cậu dám đánh tôi sao?”
Bà Phương rất muốn mắng anh ta, nhưng Lam Thần của lúc này khiến bà ta cảm thấy xa lạ.

Sát ý trong đáy mắt Lam Thần lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi từ trong xương tủy.

“Bà có thể đánh tôi, mắng tôi, thậm chí sỉ nhục tôi, nhưng bà không thể sỉ nhục cô ấy! Tôi nợ bà cũng được, nợ Phương Đình cũng thôi, đó đều là món nợ tôi phải trả, chứ không phải là cô ấy.

Cô ấy sạch sẽ, trong sạch, không cho phép bà ở đây vu khống cô ấy.”
Lam Thần nói một câu thì sắc mặt tối đi một phần, cho dù là Thẩm Hạ Lan cũng thấy tức nghẹn, ngay cả bầu không khí bên cạnh cũng khiến người ta có hơi nghẹn thở.

Cô trước giờ không biết Lam Thần lại có sát ý như vậy.

Lúc này, bà Phương hình như thật sự chọc giận anh ta rồi.

Nếu như nói Lam Thần vào lúc này giết chết bà Phương, Thẩm Hạ Lan cũng không cảm thấy bất ngờ.

Bà Phương tuy cũng sợ, nhưng nhiều năm quen đánh mắng Lam Thần như vậy rồi, sau sự ngạc nhiên và sợ hãi ban đầu, bà ta lại nổi giận, hơn nữa Lam Thần là vì Khương Hiểu mà đối xử với bà ta như vậy, bà ta cảm thấy sự phản bội của Lam Thần.

Lúc này, bà Phương trở nên điên cuồng.


“Cậu dám đánh tôi? Vì tiện nhân đó, cậu vậy mà dám ra tay với tôi? Lam Thần, cậu có phải đã quên, cậu lớn lên thế nào không?”
“Tôi lớn lên như nào, tôi bà đều rõ, nếu không phải vì máu của tôi có giá trị nghiên cứu, bà sẽ để tôi sống đến bây giờ hay sao? Đình đối tốt với tôi, người tôi nợ là cô ấy, chứ không phải là bà.

Nói chính xác, từ bé đến lớn, bà đối với tôi không đánh thì mắng, tôi nợ bà sao? Tôi không những không nợ bà, nhà họ Phương các bà nợ tôi! Ba mẹ của tôi chết thế nào? Người khác không biết, bà không biết sao? Nhưng vì Đình, tôi nuốt mối thù này, tôi thậm chí có thể vì Đình mà phụng dưỡng các người đến cuối đời.

Nhưng nếu như bà dám động vào người tôi để ý nữa, vậy thì bà đừng trách tôi không khách sáo với bà.

Chuyện thất tín bội ước tôi không phải không thể làm.

Đặc biệt là đối với người như bà.”
Mỗi câu của Lam Thần đều như ẩn chứa dao tẩm độc, từng nhát đâm vào tim của bà Phương.

“Thất tín bội nghĩa sao? Cậu cũng biết cậu thất tin bội nghĩa sao? Cậu đã đồng ý với Đình, phải phụng dưỡng chúng tôi cậu quên rồi sao?”
“Tôi không quên, cũng không định không tuân theo.


Tôi có thể mua nhà cho các người, mỗi tháng cố định gửi tiền phụng dưỡng cho các người, nhưng ngoài những điều này ra, cuộc đời của tôi cuộc sống của tôi không do bà sắp xếp.

Bà cũng không có cái quyền này!”
Câu này của Lam Thần hoàn toàn chọc giận bà Phương.

“Cậu muốn bỏ mặc chúng tôi sống những ngày tháng hạnh phúc của mình sao? Nằm mơ! Hôm nay tôi giết con tiện nhân đó! Tôi xem cậu sống hạnh phúc thế nào? Đình của tôi chết rồi, đời này của tôi cũng hủy rồi, dựa vào đây cậu có thể sống hạnh phúc? Dựa vào đâu?”
Bà Phương nói xong thì muốn xông vào trong.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu.

Lam Thần đã đưa ra lựa chọn rồi, đáng tiếc bà Phương này thật sự là tìm chết..

Bình Luận (0)
Comment