Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1927


Đứa con này nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng thật sự rất quan tâm những người thân yêu của mình.

Diệp Ân Tuấn ôm lấy Thẩm Hạ Lan từ phía sau, cười nói: “Em thật sự cho rằng Minh Triết không nhận ra sự mờ ám của em với Diệp Tranh sao? Nó chỉ là không muốn vạch trần hai người thôi.”
“Em không tin.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn đánh giá quá cao sự thông minh của cậu bé, tuy rằng cô phải thừa nhận ở phương diện máy tính Thẩm Minh Triết là một thiên tài, nhưng ở các phương diện khác thì dù sao cậu bé cũng chỉ là trẻ con, có thể quan sát tỉ mĩ ngôn hành cử chỉ của người khác sao?
Giống như biết Thẩm Hạ Lan suy nghĩ cái gì, Diệp Ân Tuấn nói nhỏ ở bên tai cô: “Đừng quên, Minh Triết học ở đâu.

Chỗ đó chuyên môn dạy binh lính cách quan sát lời ăn tiếng nói và hành động.

Như vậy mới tùy cơ ứng biến tốt được các trường hợp phát sinh bất ngờ.”
Thẩm Hạ Lan lập tức “yểu xìu” đi.

Hơn nữa hơi thở ấm nóng của Diệp Ân Tuấn phảng phất ở lỗ tai, khiến cô tê dại từng đợt, bất giác không tự chủ được mà co người lại.

“Nói chuyện thì nói, dựa sát vậy làm cái gì?”

Thẩm Hạ Lan muốn thoát khỏi cái ôm của anh, nhưng lại bị kẹt vào bên trong.

“Chúng ta đi phòng suối nước nóng của chúng ta thôi?”
“Không cần, em thích ở đây, suối nước nóng ngoài trời càng tốt.”
Thẩm Hạ Lan mới không muốn ở cùng một chỗ với Diệp Ân Tuấn.

Nếu bị nhốt cùng một chỗ với “con sói” này, cô còn có thể toàn thân trở ra sao?
Cái gì kia tất nhiên là tốt, nhưng nếu mỗi ngày đều làm, sẽ mệt chết người đó.

Diệp Ân Tuấn thấy mặt Thẩm Hạ Lan đỏ lên thì liền biết cô suy nghĩ cái gì, bật cười một tiếng.

Sau đó anh cúi người xuống ôm lấy cô nhấc bổng lên bước đi.

“A, anh thả em xuống! Thả em xuống!”
Thẩm Hạ Lan thét chói tai, nhưng chỉ nghe thấy Diệp Ân Tuấn gian manh nói: “Em la đi, la hết sức luôn, cho dù la bể giọng cũng không có tác dụng, anh xem ai có thể cứu nổi em.”
Câu nói này đã là câu kinh điển từ lâu, lúc này được nói ra từ miệng Diệp Ân Tuấn lại hơi đáng sợ.


Thẩm Hạ Lan ngẩn người ra, vẻ mặt của đám nhỏ Thẩm Minh Triết cũng ngơ ngác, nhìn Diệp Ân Tuấn giống như đang mơ vậy.

“Anh, ba bị thứ gì nhập sao?”
Diệp Nghê Nghê xoa xoa mắt mình, kinh ngạc hỏi.

Khóe miệng Thẩm Minh Triết giật giật.

Ba?
Sợ là là một câu trích gian manh nào bị trích ra đây mà.

Diệp Tranh ho khan một tiếng nói: “Chúng ta đi chơi cầu trượt đi.”
“Ý hay.”
Sự chú ý của Diệp Nghê Nghê lập tức bị thu hút qua ngay.

Thẩm Minh Triết nhìn bóng dáng của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, khóe môi bất giác cười lên.

Dáng vẻ Diệp Ân Tuấn bây giờ, mất đi chút lạnh nhạt, nghiêm túc trước mặt người ngoài, cảm giác cũng không tệ lắm đâu?
Cậu bé nhíu mày, lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê, thấy bọn chúng cười đùa leo lên cầu trượt, xong Diệp Nghê Nghê té bổ nhào xuống nước..

Bình Luận (0)
Comment