Trong lòng của Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút khó chịu.
Rốt cuộc thì nguyên nhân tự sát của Tống Hải Đình là cái gì vậy?
Lúc Diệp Ân Tuấn trở về liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan dùng một tay chống cằm, mắt híp lại suy nghĩ chuyện gì đó.
Anh ôm Thẩm Hạ Lan từ phía sau.
“Em không…”
“Đừng có cử động, anh chỉ muốn ôm em một lát thôi.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan dừng lại động tác, than nhẹ một tiếng rồi tìm một vị trí thoải mái dựa vào lồng ngực anh, thấp giọng nói: “Tống Hải Đình tự sát không phải là ngoài ý muốn, có đúng không?”
“Đúng vậy, chắc là ông ta sợ Tống Dật Hiên nhìn thấy dáng vẻ thê thảm lúc chết của ông ta, cho nên ông ta tự mình ra tay trước, tốt xấu gì cũng có thể giữ lại tôn nghiêm của ông ta, cũng để cho mình chết bình thường một chút.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.
“Vì Tống Dật Hiên hả?”
“Xem như là vậy, cái ông Tống Hải Đình này, đời này của ông ta xem như là cặn bã, đối với vợ trước không tốt, đối với con trai ruột của mình cũng vậy, chính là loại người cặn bã không có giới hạn, đây chính là cái nhìn của tất cả mọi người đối với ông ta.
Lại không nghĩ rằng lúc chết, thế mà ông ta lại làm mình trắng tay, bởi vì đứa con trai độc nhất mà làm như vậy, đây cũng coi như là tình ba con trọn vẹn.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo một tia thương cảm.
Thẩm Hạ Lan không lên tiếng, nhưng mà cô vẫn rất đồng ý với cách nói của Diệp Ân Tuấn.
“Phản ứng của Tống Dật Hiên như thế nào?”
“Không biết nữa, anh không có ở đó, Hạ Tử Thu cũng không nói, gặp phải loại chuyện này, chắc chắn sẽ không thể không buồn.
Nhưng mà cũng may là bên cạnh của cậu ta có Hồ Ngọc Duyên, chắc là sẽ tốt hơn một chút.”
Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì mới nhẹ gật đầu.
Đúng vậy đó, ở bên cạnh của Tống Dật Hiên vẫn còn có Hồ Ngọc Duyên.
Bây giờ anh không phải là một đứa nhỏ đáng thương không có người thân, anh đã là một người đàn ông có vợ.
Điểm này vẫn để Thẩm Hạ Lan cảm thấy được an ủi.
Diệp Ân Tuấn nói kết quả giám định mà Hạ Tử Thu đã nói với anh cho cô biết, cũng nói nỗi lo của mình cho Thẩm Hạ Lan nghe, sợ Thẩm Hạ Lan sẽ lo lắng, còn để Tống Dật Hiên đi làm kiểm tra sức khỏe.
Thẩm Hạ Lan thấy anh đã sắp xếp mọi chuyện rất thỏa đáng, cô không khỏi ôm lấy cánh tay của anh, dựa đầu ở trên, thấp giọng nói: “Anh đối xử tốt với em và những người mà em quan tâm như thế, Diệp Ân Tuấn, cảm ơn anh.”
“Giữa vợ chồng, cần gì phải nói cảm ơn chứ? Người mà em quan tâm, chẳng lẽ là anh không nên quan tâm à?”
Câu nói này thành công làm khóe miệng của Thẩm Hạ Lan cong lên.
Cái miệng này của Diệp Ân Tuấn rất giỏi, cô nói không lại.
“Nếu như mọi chuyện đều đã rõ ràng, chúng ta cũng không làm được cái gì, vậy thì tiếp theo đây chúng ta đi đâu?”
Thẩm Hạ Lan vẫn còn nhớ những lời mà lúc nãy Diệp Ân Tuấn đã nói trước khi ăn cơm..