Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan liền bị hấp dẫn.
Những con đom đóm đó bay lên không trung, sau đó đột nhiên chấp vá lại tạo thành một hình trái tim, phía trước phía sau mang theo hai chữ Lan Tuấn, lập tức làm Thẩm Hạ Lan kinh ngạc há to miệng.
“Cái này, cái này sao có thể làm được vậy?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy bộ dạng giật mình thích thú của vợ, tâm trạng anh đặc biệt vui vẻ.
“Cái này có là gì chứ, làm ra mùi vị hoặc là thức ăn mà bọn nó thích, đương nhiên là nó sẽ bay theo mẫu mà em mong muốn.
Như thế nào, có thích không?”
“Thật là lãng mạn.”
Thẩm Hạ Lan còn chưa trả lời, Diệp Nghê Nghê đã trực tiếp ôm theo gương mặt say mê mà nói.
Diệp Ân Tuấn nhìn thoáng qua con gái nhỏ, anh lắc đầu mỉm cười.
“Em thích chứ.”
Làm sao mà Thẩm Hạ Lan có thể không thích được?
Một người nguyện ý vì bạn mà bỏ công sức ra để chọc cho bạn cười, để bạn vui vẻ, đó chính là biểu hiện yêu bạn, làm sao cô có thể không thích được chứ?
Diệp Ân Tuấn ôm chặt Thẩm Hạ Lan từ đằng sau, dịu dàng nói: “Thật sự hi vọng chúng ta có thể tiếp tục như thế này.”
“Hiếm khi nghe anh cảm khái như thế, sao vậy, công ty phá sản rồi hả? Không có kiếm lời được à?”
Thẩm Hạ Lan nói vậy làm Diệp Ân Tuấn bật cười, anh nói: “Không phải là còn có Phi nữa à, công ty thuê bọn họ với mức lương cao, cũng không thể để cho tổng giám đốc là anh đây mệt chết đúng không? Bây giờ anh chỉ muốn ở cùng với em và con, thời gian như thế này giống như là tiên cảnh.”
“Nói cứ như là đã từng bước tới tiên cảnh rồi vậy?”
Thẩm Hạ Lan phản bác, nụ cười bên khóe môi lại hết sức xinh đẹp.
Đom đóm duy trì hình ảnh đó không lâu liền tản ra.
“Anh ơi, em muốn bọn nó.”
Diệp Nghê Nghê nắm lấy góc áo của Diệp Minh Triết, cầu khẩn nói.
Đương nhiên là Diệp Minh Triết không từ chối.
Trong lúc nhất thời, bọn nhỏ đuổi theo đom đóm mà chạy ra ngoài.
“Bọn nó không có chuyện gì đó chứ?”
“Không có chuyện gì đâu, có người đi theo mà.”
Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan mới chú ý tới có mấy cái bóng đi ra ngoài cùng với bọn nhỏ Nghê Nghê, xem ra là vệ sĩ là Diệp Ân Tuấn đã sắp xếp.
Đom đóm không cẩn thận đụng vào mặt Thẩm Hạ Lan.
“Đừng cử động.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên lên tiếng, sau đó lại lấy một tay che mặt của Thẩm Hạ Lan lại.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy trái tim của mình đập loạn xạ.
Anh cách cô quá gần, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy rõ lỗ chân lông của Diệp Ân Tuấn.
Hình như là gần đây da mặt của người đàn ông này rất tốt.
Thật là kỳ lạ, một người đàn ông càng lớn càng đẹp trai, là cái quỷ gì vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan không khỏi ghen tị..