Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1947


“Anh nhớ là lúc chúng ta kết hôn, ảnh chụp lễ cưới rất vội vàng, nếu em thích, bắt đầu từ ngày mai anh có thể tìm một nhóm chụp ảnh để chụp hình lại chuyến du lịch của gia đình chúng ta, có lẽ như là hiện tại rất lưu hành chụp ảnh du lịch?”
Lời đề nghị của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan khiếp sợ không thôi.

“Anh cũng biết chụp ảnh du lịch nữa hả? Ôi chao, Sếp Diệp của chúng ta tiến bộ rồi đó.”
“Đương nhiên rồi, phải cùng tiến cùng lùi với vợ mình mới được chứ.”
Dáng vẻ không muốn thể diện của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan đổi mới nhận thức.

Thẩm Hạ Lan nghịch ngợm chơi nước một hồi, nếu như không phải bởi vì nhiệt độ nước phù hợp, Diệp Ân Tuấn thật sự không thể để cho cô tùy hứng như thế.

Lúc này nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Thẩm Hạ Lan, anh đột nhiên cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Hai người chơi đùa một hồi, Thẩm Hạ Lan đi vào bên trong thác nước với Diệp Ân Tuấn.

“Diệp Ân Tuấn, anh chắc chắn phía sau thác nước có đường để đi hả?”
Thẩm Hạ Lan nói không chắc chắn.


Diệp Ân Tuấn chỉ cười cười, sau đó kéo tay Thẩm Hạ Lan đi vào trong thác nước.

Dòng nước chảy xiết làm cho Thẩm Hạ Lan hơi thấp thỏm, hít sâu một hơi, lúc đi vào trong thác nước, Thẩm Hạ Lan cảm thấy như mở rộng tầm mắt.

Phía sau thác nước là một con đường đá.

“Wow, thế mà ở trong đây lại có một cái động.”
Bởi vì có liên quan tới suối nước nóng, cho nên trong cái động này vô cùng ấm áp, thậm chí là Thẩm Hạ Lan còn cảm thấy mặc áo lông còn hơi nóng.

“Ở đây thông với nơi nào vậy?”
Thẩm Hạ Lan tò mò hỏi, cảm thấy mình như xuyên không.

“Em nhớ là em đọc tiểu thuyết, trong tiểu thuyết ngôn tình có cái động như thế này, không ngờ tới là trong cuộc sống hiện thực cũng có.”
Thẩm Hạ Lan như là một đứa con nít vui vẻ líu ríu nói.


“Tiểu thuyết? Tiểu thuyết gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, vô thức hỏi.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không nói cho anh biết đâu.”
Cô nhanh chóng đi vào bên trong.

Đi hơn một trăm mét, trước mắt cô đột nhiên lại xuất hiện một vườn hoa.

Trong vườn hoa có nhiều loại hoa phong phú, đang tranh nhau đua nở, rất là xinh đẹp.

Hơn nữa, phía sau vườn hoa còn có một căn nhà bằng đá, tổng cộng có bốn căn phòng, trông rất giống thế ngoại đào nguyên.

“Tối nay chúng ta ở lại đây hả?”
Thẩm Hạ Lan tò mò nhìn Diệp Ân Tuấn, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn gật đầu thì lập tức hoan hô.

“Wow, quá tuyệt luôn, anh mau nhéo em một cái đi, xem xem có phải là em đang nằm mơ không?”
Dáng vẻ ngốc nghếch của Thẩm Hạ Lan lại làm Diệp Ân Tuấn bật cười.

“Mẹ ơi, ba ơi, hai người cũng đến đây rồi ạ?”
Bọn nhỏ Diệp Nghê Nghê chạy ra từ trong nhà, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, thậm chí còn mặc một cái áo mỏng, nhưng mà Thẩm Hạ Lan biết là ở đây không lạnh..

Bình Luận (0)
Comment