Cục Cưng Có Chiêu

Chương 196

“Bác sĩ, bà cụ như thế nào rồi?”

Tống Đình lập tức bước lên hỏi.

Bác sĩ nhìn về phía Tống Đình rồi lại nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, trong lúc nhất thời có hơi do dự.

“Diệp tổng đâu rồi?”

Bộ dạng của bác sĩ để Thẩm Hạ Lan ít nhiều gì cũng có chút hiểu rõ, thấp giọng nói: “Anh ấy đang nghỉ ngơi, tôi là vợ của anh ấy, Thẩm Hạ Lan, cũng là con dâu của bà cụ Diệp, có chuyện gì thì bác sĩ có thể nói cùng với tôi.”

“Đúng đúng, đây chính là bà chủ nhà chúng tôi, ông có chuyện gì thì có thể nói với bà chủ của chúng tôi.”

Tống Đình vội vàng phụ họa.

Bác sĩ nhận ra Tống Đình, đương nhiên cũng tin tưởng anh ta, lúc này mới thấp giọng nói: “Bà Diệp, chúng ta đến phòng làm việc rồi nói đi.”

“Mẹ chồng của tôi…”

“Tạm thời không có chuyện gì đâu.”

Lời nói của bác sĩ làm Thẩm Hạ Lan thở một hơi nhẹ nhõm.

Hai người một trước một sau đi vào phòng làm việc.

Trong khoảnh khắc cửa phòng làm việc đóng lại, bác sĩ thở dài nói: “Tình hình của bà bà cụ có chút khó khăn.”

“Tình huống cụ thể là như thế nào?”

Thẩm Hạ Lan cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà khi nghe thấy câu nói này thì vẫn không bình tĩnh được, cô và bà cụ Diệp rất ít tiếp xúc với nhau, nhưng mà lần này tiếp xúc để cho cô cảm thấy người mẹ chồng này rất cơ trí, cũng rất hiền lành, mặc kệ thái độ trước kia là như thế nào, chỉ dựa vào thái độ đối xử với Thẩm Nghê Nghê, bà thật sự rất tốt.

Bác sĩ thở dài một hơi, đưa báo cáo tình hình sức khỏe của bà cụ Diệp qua.

“Lúc còn trẻ, sức khỏe của bà ấy đã không tốt lắm rồi, lúc đó cũng không biết là tình huống như thế nào, có lẽ là đã sử dụng các bài thuốc dân gian, bài thuốc hạ thổ, dù sao thì đối với bác sĩ chúng tôi mà nói vẫn không tán thành như thế này. Dù sao thì có rất nhiều dược liệu của liều thuốc dân gian đều có độc, uống quanh năm suốt tháng sẽ để cho thân thể người từ từ mục nát, hơn nữa cẩn thận kiểm tra sức khỏe của bà ấy, những đặc tính trong những phương thuốc dân gian mà còn có độc tính khác vẫn cứ luôn hành bà ấy. Mặc dù là nói mấy năm nay đã có chỗ cải thiện, nhưng mà nói tóm lại vẫn bị tổn thương nền tảng.”

“Có thể trị được không?”

Bây giờ Thẩm Hạ Lan đã nghe rõ rồi, có thể là sức khỏe của bà cụ Diệp và Diệp Tranh giống nhau, đều bị người ta động tay động chân.

Bây giờ cô muốn biết có biện pháp để bà cụ Diệp khỏe lên hay không.

Bác sĩ lắc đầu nói: “Không còn kịp nữa rồi.”

“Có ý gì?”

“Sức khỏe của bà ấy vốn dĩ đã không tốt, bây giờ cô nhìn nơi này thử xem.”

Bác sĩ chỉ vào phim chụp của bà rồi nói: “Chỗ này của bà ấy đã xuất hiện tế bào ung thư, đồng thời cũng đã bắt đầu di căn, hiện tại là thời kỳ cuối.”

“Đây là ung thư gan?”

Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ngẩn cả người.

Bác sĩ nhẹ gật đầu.

“Gan là cơ quan nhạy cảm nhất trong cơ thể của con người, nhưng mà một khi con người cảm nhận được cơn đau của mình thì trên cơ bản đã đến thời kỳ cuối, trước đó quanh năm suốt tháng bà ấy đều uống thuốc, đã sớm bào mòn thân thể của bà ấy, sau quá trình trao đổi chất thì gan là cơ quan đầu tiên bị tác động và tổn hại, hiện nay các chất độc tích tụ trong gan không đào thải ra ngoài được cho nên hình thành bệnh ung thư mà y học rất hay gặp, nếu như phát hiện sớm hơn vài năm thì có thể cứu được, hiện tại…”

Bác sĩ vẫn còn chưa nói xong, nhưng mà Thẩm Hạ Lan đã hiểu rõ.

Trong lòng của cô đột nhiên có chút khó chịu.

Đến độ tuổi này của cô thật sự không có dũng khí để đối mặt với cái chết, càng không có cách nào đối mặt với chuyện người ở bên cạnh có thể rời khỏi mình bất cứ lúc nào.

“Bác sĩ, cầu xin ông, cho dù phải tốn bao nhiêu tiền, mong ông nhất định phải cứu bà ấy, cứu bà ấy được không?”

Lời thỉnh cầu của Thẩm Hạ Lan đều là lời thỉnh cầu của mỗi một gia đình, nhưng mà bác sĩ có đôi khi cũng không có đủ sức để xoay chuyển cả trời đất.

“Bà Diệp à, tôi cảm thấy là cô vẫn nên thương lượng với anh Diệp một chút đi, hiện tại trị bệnh bà ấy bằng hóa chất cũng không có vấn đề gì, mà thân thể của bà ấy cũng chưa chắc là có thể chống đỡ được bao lâu, hơn nữa cũng không có tác dụng gì lớn.”

Câu nói này của bác sĩ đã trực tiếp tuyên án tử hình bà cụ, chuyện này đối với Thẩm Hạ Lan mà nói quả thật quá tàn nhẫn.

Cô không biết là mình bước ra khỏi phòng làm việc như thế nào, chỉ là lúc cô nhìn thấy đôi mắt mang theo vẻ xót ruột của Tống Đình, cô đột nhiên bình tĩnh hỏi: “Ân Tuấn ở trên sân thượng phải không?”

“Vâng!”

“Cầm theo cái chăn mỏng đến đây cho tôi đi.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Tống Đình ngây ra một lúc, nhưng mà cũng không chậm trễ, cho người đưa chăn mỏng tới.

Thẩm Hạ Lan bước từng bước đi lên trên sân thượng.

Ở trên sân thượng có một cậu trai tuấn tú đang dựa ở một bên hút thuốc, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì hơi sững sờ.

Thẩm Hạ Lan cũng không để ý đến anh ta, trực tiếp tìm vị trí của Diệp Ân Tuấn, thế mà lại nhìn thấy anh đang ngủ ở trên sân thượng, tâm trạng đau lòng và khó chịu nói không nên lời.

Người đàn ông này ấy, cứ luôn không biết thương mình như thế.

Cô đi đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn, đắp cái chăn mỏng lên trên người của anh, cũng chặn được ngọn gió lạnh.

Lúc này hình như là Mike đã biết thân phận của Thẩm Hạ Lan, có chút do dự mà hỏi: “Cô là chị dâu hả?”

“Cậu là?”

“Em tên là Mike, là anh em của Diệp Tử.”

Mike vui vẻ vươn tay phải ra.

Thẩm Hạ Lan lịch sự nắm tay với anh ta, rồi sau đó thấp giọng hỏi: “Đã bao lâu rồi anh ấy không nghỉ ngơi cho đàng hoàng?”

“Nói là ba ngày vẫn chưa chợp mắt, Diệp Tử này ấy à, năm đó ở trong bộ đội chính là liều mạng như vậy đó, bây giờ gặp nhiều chuyện như vậy đương nhiên sẽ không lùi bước đâu. Nhưng mà dù sao thì anh ấy cũng là người, là người thì cũng có điểm giới hạn. Chị dâu, em sẽ không xen vào chuyện của hai người, nhưng mà em hi vọng là chị có thể thương yêu người anh em đó của em, anh ấy cũng không dễ dàng gì.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan vẫn luôn không hề rời khỏi Diệp Ân Tuấn.

Dưới mí mắt của anh có quầng thâm, râu ria cũng mọc ra, anh vẫn luôn chú trọng hình tượng mà bây giờ lại gầy gò hơn rất nhiều.

Mike nhìn thấy ở đây cũng không còn chuyện của mình nữa, ánh mắt của Thẩm Hạ Lan triều mến căn bản cũng không nhìn anh ta một cái nào, anh ta đương nhiên thức thời nói mấy câu với Thẩm Hạ Lan thì sau đó liền đi ngay.

Thẩm Hạ Lan ngồi xuống bên cạnh của Diệp Ân Tuấn, cứ nhìn anh như vậy.

Nếu như không có nhiều chuyện hỗn loạn như vậy, có phải là bọn họ có thể trải qua một cuộc sống ai nấy đều ghen tị? Nhưng mà nếu như không có những chuyện này sao cô có thể biết được tâm ý của Diệp Ân Tuấn, làm sao biết được tình cảm của bọn họ kiên cố đến cỡ nào.

Cảm giác rung động tim đập thình thịch đương nhiên rất quan trọng trong cuộc sống, có thể nói những người bởi vì rung động mà tiến tới với nhau cũng không phải là con số ít, những người có thể kiên trì với nhau đến cuối cùng đã ít lại càng thêm ít.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dấu răng trên cổ tay của Diệp Ân Tuấn, đó là do cô đã lưu lại trước đây không lâu.

Lúc đó cô cảm thấy mình không dùng bao nhiêu sức lực, có lẽ là do mình không biết. Nhưng mà bây giờ trên cổ tay của Diệp Ân Tuấn quả thật có một vết tích khá sâu màu đỏ tía, nó hiển nhiên là đã sưng lên.

Thẩm Hạ Lan vô cùng đau lòng.

Cô nhìn thấy Tống Đình ở cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Mang hộp cấp cứu đến đây cho tôi.”

Tống Đình im lặng không tiếng động lui xuống.

Sau khi Thẩm Hạ Lan đã xử lý vết thương cho Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Để anh ấy ngủ thêm một lát nữa đi, nửa tiếng đồng hồ sau thì đánh thức anh ấy dậy, gió ở đây lớn lắm, đừng để bị cảm.”

“Bà chủ, còn bà thì sao?”

“Tôi đi xem mẹ với Nghê Nghê một lát, dù sao cũng phải có người chủ trì đại cục.”

Lúc này Thẩm Hạ Lan đã không còn yếu đuối nữa, ánh mắt kiên cường của cô cũng để Tống Đình yên tâm đôi chút.

“Vâng.”

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng hôn một cái ở trên trán của Diệp Ân Tuấn, sau đó quay người rời đi.

Lúc trở lại phòng bệnh của bà cụ một lần nữa, bà cụ hiền lành nằm ở nơi đó chỉ là không có động tĩnh.

Thẩm Hạ Lan đi hứng nước nóng nhẹ nhàng lau sạch thân thể cho bà cụ, cứ như là đang đối xử với mẹ ruột của mình.

Làm xong hết những chuyện này, cô lại đi ra ngoài hái những bông hoa tươi mát cắm ở trong bình hoa đặt ở trên bàn của bà cụ.

Trong phòng bệnh có thêm hương hoa, bà cụ vừa mới tỉnh dậy ít nhiều gì cũng vui vẻ và dễ chịu.

“Bản thân con là một bệnh nhân, còn chạy đến đây chăm sóc cho mẹ nữa?”

“Chuyện nên làm mà, mẹ là mẹ.”

Thẩm Hạ Lan cười nhạt một tiếng, sự kiên trì tươi tắn trong nụ cười cũng làm cho bà cụ vô cùng vui mừng.

“Sức khỏe đã tốt hơn một chút chưa?”

“Đã tốt hơn nhiều rồi ạ, của con cũng chỉ là bệnh vặt thôi.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm cho bà cụ Diệp vui mừng, nhẹ gật đầu.

“Đến đây, mẹ có lời muốn nói với con.”

Bà cụ Diệp vẫy tay với Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan đi đến ngồi xuống bên giường của bà.

Bà cụ lấy một cái hộp gấm nhỏ từ trong túi ở bên người đưa cho Thẩm Hạ Lan.

“Vật này là do tổ tiên của nhà họ Diệp đã để lại qua nhiều thế hệ và truyền lại cho con dâu, hôm nay mẹ giao đồ vật này lại cho con hi vọng con và Ân Tuấn có thể sống với nhau đến đầu bạc, nắm tay nhau cả đời.”

“Mẹ, con không thể nhận vật này được.”

Mặc dù là Thẩm Hạ Lan không mở ra nhưng mà hoa văn trên cái hộp này cũng để cho cô biết được vật này không thể coi thường, có thể là có giá trị liên thành.

Bà cụ Diệp lại cười nói: “Con không muốn sống đến đầu bạc với Ân Tuấn à?”

“Con muốn chứ, nhưng mà không cần phải gấp gáp cho con vật này như vậy đâu, giữa con và Ân Tuấn vẫn có rất nhiều con đường cần phải đi, chúng con…”

“Mẹ không còn nhiều thời gian nữa.”

Lời nói của bà cụ làm Thẩm Hạ Lan lập tức im bặt.

“Mẹ, mẹ nói bậy cái gì đó?”

“Con cũng không cần phải giấu mẹ đâu, từ lúc Ân Tuấn để cho mẹ kiểm tra sức khỏe thì mẹ đã biết sức khỏe của mình có lẽ đã xảy ra vấn đề gì rồi, những năm gần đây đều ở nước ngoài, thỉnh thoảng cơ thể sẽ đau đớn, nhưng mà lại không khám được bệnh gì, bây giờ lại tự dưng ngất xỉu, mẹ biết là thời gian của mẹ cũng không còn nhiều nữa.”

Bà cụ rất thông minh, cho dù là đối với người khác hay là đối với mình, bà sống vô cùng minh mẫn siêu phàm.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy cánh mũi chua xót.

“Mẹ, mẹ chỉ là quá mệt mỏi mà thôi, bác sĩ nói mẹ không có chuyện gì đâu.”

“Con không cần phải an ủi mẹ đâu, Hạ Lan, thân thể của mẹ mẹ có thể biết được, mặc dù là không biết mẹ còn có thể sống được bao lâu, nhưng mà hiện tại con phải nhớ kỹ lời nói của mẹ.”

“Dạ, mẹ nói đi.”

“Kể từ bây giờ con phải tiêu hủy đi báo cáo kiểm tra sức khỏe của mẹ, nếu như Ân Tuấn có hỏi tới thì cứ nói là mẹ không có vấn đề gì, chỉ là do quá mệt mỏi mà thôi, cũng không cần phải nghĩ cách chữa bệnh cho mẹ đâu. Mẹ đến từng tuổi này rồi, có trị hay không thì thật sự cũng không cần thiết, hiện tại nhà họ Diệp lại bấp bênh, có rất nhiều chuyện đều không phải là một mình Ân Tuấn có thể gánh vác được. Con là con dâu nhà họ Diệp, là nữ chủ nhân nhà họ Diệp, cho dù trước kia con có thân phận gì thì mẹ điều muốn nói ở trước mặt của tất cả mọi người ở Hải Thành, mẹ sẽ cho con thân phận nữ chủ nhân nhà họ Diệp quang minh chính đại, con có biết chưa?”

Lời nói của bà cụ Diệp làm Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc và không hiểu.

“Mẹ, mẹ có ý gì?”

“Mẹ muốn chuẩn bị cho con và Ân Tuấn một hôn lễ.”

Lời này của bà cụ Diệp vừa mới nói ra, Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngớ người.

“Hôn lễ? Không, không cần đâu, tình cảm của con và Ân Tuấn cũng không cần phải như thế, chỉ cần mẹ thừa nhận thì con cũng không quan tâm những người khác.”

“Nhưng mà có người quan tâm, đứa bé ngoan này, mẹ biết là con không có toan tính với nhà họ Diệp, nhưng mà con nghe lời mẹ đi, chuyện này con nhất định phải đồng ý với mẹ.”

Tay của bà cụ nắm thật chặt tay của Thẩm Hạ Lan, lực đạo lớn đến nỗi làm cô phải nhíu mày, cô đột nhiên ý thức được có lẽ cuộc hôn nhân này còn có một ý nghĩa khác cũng khó nói.
Bình Luận (0)
Comment