“Được rồi”
Thẩm Hạ Lan liền bước qua đó.
Vừa đi qua, Diệp Tranh liền nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, có phải là mẹ gặp phải phiền phức gì không?”
“Có đồ vật gì có thể làm quấy nhiễu tín hiệu một chút không, một phút là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan cũng không có biện pháp nào khác.
Diệp Tranh sẽ không chuẩn bị loại vật này, có lẽ là Diệp Nghê Nghê sẽ chuẩn bị, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình cầu sự trợ giúp từ hai đứa nhỏ này, một đứa học y, một đứa nhìn như là một tên ăn hàng.
Diệp Tranh hơi sững sờ, Diệp Nghề Nghệ lấy một đồ vật nhỏ từ trong túi ra đưa cho cô.
“Mẹ ơi, cái mà mẹ muốn là cái này?”
Thẩm Hạ Lan nhìn con gái, cái nhìn đó có thể nói là khá phức tạp.
Cô nhận lấy máy quấy nhiễu tín hiệu ở trong tay, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra soạn cho Diệp Ân Tuấn một tin nhắn, nói với Diệp Ân Tuấn nghe nội dung trò chuyện của mình với người lạ, sau đó mới đóng máy quấy nhiễu tín hiệu lại.
Lúc Diệp Ân Tuấn nhận được tin nhắn của Thẩm Hạ Lan thì có hơi bất ngờ, anh nhíu mày lại.
Anh chưa trả lời tin nhắn của Thẩm Hạ Lan, mà để cho người đi xuống núi, mình thì đi vào trong núi ẩn nấp.
Sau khi bạn nhỏ và Thẩm Hạ Lan chơi được mấy ván, ba Trần cho người đi nấu cơm.
Trong lúc này, Trương Thiển có tính dậy một lần, lúc nhìn thấy Trần Oánh Oánh thì sắc mặt vô cùng dịu dàng.
“Mẹ không sao đâu, Oánh Oánh, con không cần phải lo lắng cho mẹ”
“Mẹ, mẹ nhìn mẹ một chút đi kìa, phát sốt rồi mà lại không chịu nói cho con, mẹ muốn để con cảm thấy khó chịu có đúng không hả?”
Trên mặt của Trần Oánh Oánh mang theo nước mắt, vô cùng lo lắng.
Diệp Nghề Nghe nhìn Trần Oánh Oánh có tính tình trẻ con như vậy, không thể nín cười mà nói: “Chị Oánh Oánh, thế mà chị lại khóc nữa chứ, em còn cho rằng chị là nữ hán tử”
Trần Oánh Oánh không khỏi dừng lại một chút, sau đó mới ngượng ngùng nói: “Ai quy định là nữ hán tử không thể khóc” “Được được được, chị đẹp thì chị có lý”
Lời này càng làm Trần Oánh Oánh cảm thấy xấu hổ hơn nữa.
Trương Thiển nhìn thấy Trần Oánh Oánh với một đứa bé có thể vui vẻ như vậy, không khỏi cười nói: “Oánh Oánh nhà chúng ta chính là da mặt mỏng”
“Thím Trần, thím xác định người mà mình đang nói là Trần Oánh Oánh nhà mọi người đó à?”
Diệp Nghề Nghề có chút tò mò, có chút ngây thơ mà hỏi, lập tức làm Trần Oánh Oánh cảm thấy buồn bực.
.
ngôn tình hay
“Được rồi được rồi, không phải là em muốn ăn ngon hả? Chị dẫn em đi ăn là được rồi, đi theo chị”
Trần Oánh Oánh vừa năn nỉ vừa lôi Diệp Nghề Nghê ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan nhìn con gái của mình có thể vui vẻ hòa thuận với một cô gái lớn hơn mình nhiều như vậy, không khỏi thở phào một hơi.
Vẫn cảm thấy cuộc sống năm năm ở bệnh viện làm Diệp Nghề Nghe có vẻ hơi quái gỡ, trừ ăn ra thì không biết cái gì khác, bây giờ Thẩm Hạ Lan mới phát hiện chẳng những con gái của mình khỏe mạnh, mà trong lòng hình như lại còn vui vẻ hơn nhiều..