Trạm Dực bên kia là quân doanh không thể đi vào, tránh cho nhiều người biết hơn, mạch khoáng cũng bị lộ ra.
Diệp Ân Tuấn gọi người đưa Hàn Hi Thần đi ra.
Diệp Nghê Nghê và Trần Oánh Oánh bị để lại bên chỗ Trạm Dực, Diệp Tranh và Hàn Hi Thần, Dao Lạc, Thẩm Hạ Lan bọn họ đều đến Trương Gia Trại.
Lúc Trương Linh nhìn thấy Diệp Tranh thì hơi sững sờ, lập tức đi đến phòng của Hàn Hi Thần.
“Thế nào? Có cách không?”
Diệp Ân Tuấn vô cùng lo âu.
Mặc dù Dao Lạc không nói gì, nhưng mà cũng nhìn chằm chằm vào Trương Linh.
Trương Linh kiểm tra qua Hàn Hi Thần, thấp giọng nói: “Có thể, bản thân anh ta không có việc gì.
Hoàng kim cổ là cổ vương, có thể thanh trừ hết cổ độc trong người anh ta, mà hoàng kim cổ không tạo ra bất kỳ thương tổn nào với cơ thể, bây giờ anh ta hôn mê bất tỉnh là vì sức chịu đựng của cơ thể không ổn, cùng với hoàng kim cổ còn chưa hoàn toàn dung hợp, chờ sau khi hoàng kim cổ dung hợp hoàn toàn sẽ tỉnh lại.”.
Chap mới luôn có tại — TгùмTruy ện.
M E —
Nghe thấy Trương Linh nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cuối cùng cùng thở dài một hơi.
“Vậy ý của cô là hoàng kim cổ trong người tôi cũng không có vấn đề gì?”
Diệp Ân Tuấn vẫn cho là hoàng kim cổ của mình sẽ mang đến thương tổn rất lớn cho mình, dù sao loại cảm giác này rất không tốt, nhưng mà nghe Trương Linh nói hoàng kim cổ vô hại ngược lại còn có ích, không khỏi hỏi nhiều một câu.
Trương Linh có chút muốn nói lại thôi, nhưng mà vẫn gật đầu.
Thẩm Hạ Lan thấy Hàn Hi Thần ổn rồi, lúc này mới khuyên Dao Lạc đi nghỉ ngơi một chút, Dao Lạc không chịu rời đi, cô cho người kê thêm giường trong phòng, sắp xếp Dao Lạc đi nghỉ ngơi.
Sau khi tất cả đã sắp xếp xong, Thẩm Hạ Lan kéo Diệp Ân Tuấn về phòng mình.
“Không sao chứ? Em ngửi thấy mùi máu tươi, có phải anh bị thương hay không?”
Thẩm Hạ Lan lo lắng nhìn Diệp Ân Tuấn, làm Diệp Ân Tuấn vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ.
“Anh chỉ là bị rách chút da, không sao.”
“Em xem một chút.”
Thẩm Hạ Lan đưa tay cởi áo khoác của Diệp Ân Tuấn, lại bị Diệp Ân Tuấn cầm lấy bàn tay nhỏ bé.
“Bà xã, ban ngày em không chút ngại ngùng như vậy, anh có chút không quen.”
“Ít nói đi, mau cho em xem xem.”
Thẩm Hạ Lan vuốt ve cánh tay Diệp Ân Tuấn, sau khi cởi áo của anh thì nhìn thấy chỗ trầy da.
Mặc dù không phải quá nghiêm trọng, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn đau lòng, mắt đỏ lên.
“Bắt được Hàn Khiếu rồi?”
“Ừm.”
“Vậy thì tốt rồi, cuối cùng chúng ta có thể thoải mái một chút.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói vừa bôi thuốc cho Diệp Ân Tuấn, ánh mắt lại có chút đau xót.
Diệp Ân Tuấn biết rõ hành trình này làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy kinh sợ, vội vàng ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Ngày mai chúng ta đi gặp chú hai Hoắc.”
Lời này lập tức làm cơ thể Thẩm Hạ Lan hơi cứng lại..