Cục Cưng Có Chiêu

Chương 2352


Tình huống bất ngờ như vậy khiến Trạm Dực và Diệp Ân Tuấn cũng bận bịu, thậm chí còn có chút nghiêm trọng.

Mặc dù Thẩm Hạ Lan và Dao Lạc đã cố gắng hết sức phong ấn nhưng vẫn khiến một số người trúng độc.

Nhìn những người chết trước mắt mình, Thẩm Hạ Lan cảm thấy lòng nặng nề, nỗi xót xa không nói nên lời bao trùm bọn họ, khiến cho mọi người vô cùng bức bối.

Bác sĩ vẫn đang cấp cứu, Thẩm Hạ Lan đẩy Dao Lạc vào trong lều, hai người nhất thời không nói nên lời.

Không ai muốn gặp phải tình cảnh như vậy, bây giờ nhìn thấy mới chợt nhận ra, mạng người thật mong manh, mong manh đến mức người đang nói chuyện với bạn một giây trước thì một giây sau đã qua đời, âm dương cách biệt.

Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ thấy bất lực như vậy, đối mặt với những tai họa và những mối nguy hiểm chưa biết trước, lần đầu tiên cô nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đi đến lều của Trạm Dực.


Trạm Dực và cấp trên vừa nói chuyện xong thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào.

Sắc mặt anh ta không tốt lắm, anh ta hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì sao?”
“Anh Trạm, tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên tạm dừng nhiệm vụ này đi.”
Thẩm Hạ Lan nói lời này sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng vẻ mặt Trạm Dực vẫn có chút nặng nề.

“Đây là chuyện tôi không thể quyết định được, tôi biết những lo lắng của cô bây giờ.

Thành thật mà nói, tôi cũng không dễ chịu gì, bọn họ đều là những người một tay tôi dẫn dắt, họ chết ngay trước mắt tôi, lẽ nào tôi không buồn sao? Nhưng đây là mệnh lệnh từ cấp trên đưa xuống, chúng tôi là những người lính, Hạ Lan à, người lính coi phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, chúng tôi không có lựa chọn nào khác.”
Trạm Dực cũng rất buồn, thậm chí cũng biết Thẩm Hạ Lan nói đúng, nhưng bây giờ rất nhiều người biết và nhìn chằm chằm vào mạch khoáng này, đây là tài nguyên quốc gia, nhiệm vụ của bọn họ là không được để nguồn tài nguyên quốc gia chảy ra bên ngoài.

Vì vậy Trạm Dực cũng rất mâu thuẫn.

Thẩm Hạ Lan nhíu mày, đúng lúc không biết nên nói gì thì Diệp Ân Tuấn bước vào.

“Tôi nghĩ chúng ta phải tạm hoãn việc tiếp cận khai thác nguồn mạch khoáng.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có cùng quan điểm.

Trạm Dực thở dài không lên tiếng, nhưng anh ta biết Diệp Ân Tuấn hiểu.


Diệp Ân Tuấn thật sự hiểu được nỗi khó xử của Trạm Dực, anh bước tới chỗ Thẩm Hạ Lan, kéo Thẩm Hạ Lan ngồi xuống cái ghế bên cạnh, sau đó nói: “Muốn hoàn thành nhiệm vụ này không phải là không thể, nhưng trước tiên anh cần tìm một người, có sự giúp đỡ của người này, chúng ta có thể giảm thiểu tổn thất và hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ai?”
Hai mắt Trạm Dực đột nhiên sáng rực, Thẩm Hạ Lan cũng nhìn Diệp Ân Tuấn, tuy rằng không nói, nhưng cô biết Diệp Ân Tuấn phải chắc chắn mới nói như vậy.

Đối diện với ánh mắt sáng rực của bọn họ, Diệp Ân Tuấn nói: “Chú hai Hoắc.”
Vừa nói xong, cả Thẩm Hạ Lan và Trạm Dực đều sững sờ.

“Chú hai? Tại sao lại là chú hai?”
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan cũng là câu hỏi của Trạm Dực.

Diệp Ân Tuấn lấy ra một số tài liệu rồi nói: “Đây là thông tin của chú hai Hoắc, chú ấy học chuyên ngành khảo cổ ở đại học, sau đó học nghiên cứu sinh về khảo sát địa chất và thăm dò mạch khoáng.

Điều quan trọng nhất là trước đây chú hai Hoắc đã từng đến Trương Gia Trại và ở lại đây trong một khoảng thời gian.


Mặc dù có người nói rằng chú ấy đến đây để tìm Tiêu Nguyệt, nhưng cũng có người nói rằng chú ấy đến đây để nghiên cứu mạch khoáng này.

Chúng ta không quen thuộc mạch khoáng này, nếu vào mà không chuẩn bị trước thì sẽ mất nhiều hơn được.

Dù sao nhiệm vụ tìm chú hai Hoắc và khai thác mạch khoáng cũng không xung đột với nhau, vậy tại sao không tìm chú hai Hoắc trước đi? Mạch khoáng ở đây, không chạy đi đâu được.

Chúng ta không mở được mạch khoáng này thì người khác chưa chắc đã mở được.

Nếu đã như vậy thì không bằng chúng ta tìm chú hai Hoắc trước rồi quay lại khai thác mạch khoáng, một công đôi việc, không phải sao?”.

Bình Luận (0)
Comment