Cục Cưng Có Chiêu

Chương 293

Nhìn thấy ánh mắt của bà cụ Diệp, Thẩm Hạ Lan không biết phải giải thích như thế nào, nhưng mà khi nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê, cô cười nói: “Nghê Nghê, xem xem mẹ mua món ngon gì cho con đây này?”

“Oa, là quả táo.”

Thẩm Nghê Nghê cười vui vẻ.

Cô bé rất là thích ăn táo, nhưng mà trước kia bởi vì chức năng của thận không tốt cho nên cô bé không thể ăn được nhiều, có đôi khi chỉ có thể ăn một chút xíu, thèm muốn chết mà lại không thể ăn là một cảm giác rất khó chịu.

Bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mua táo trở về, đương nhiên là cô bé hết sức vui mừng.

Thẩm Hạ Lan cười, đi tới nói: “Cho dù bây giờ có thể ăn rồi thì cũng không thể ăn được nhiều đâu, con vừa mới làm phẫu thuật xong đó.”

“Mẹ ơi, mẹ có cần phải tàn nhẫn như vậy không ạ?”

Thẩm Nghê Nghê chu chu cái miệng nhỏ, lộ ra một bộ dáng thất vọng.

Thẩm Hạ Lan sờ lên đầu của con gái, cười nói: “Mẹ đây là đang muốn tốt cho con đó, con suy nghĩ xem sau này con có còn muốn sống hay không, bây giờ con có thể tùy hứng?”

Cái đầu nhỏ của Thẩm Nghê Nghê nặng nề nghiêng qua một bên, thấp giọng nói: “Không thể ở.”

“Cho nên chỉ có thể ăn một phần ba mà thôi.”

“Vâng ạ.”

Sau khi hai mẹ con đã đạt thành hiệp nghị, Thẩm Hạ Lan rửa táo cho Thẩm Nghê Nghê, sau đó cắt một phần ba cho cô bé.

Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Thẩm Nghê Nghê, bà cụ Diệp nói với điều dưỡng ở một bên: “Trông chừng cô chủ nhỏ ăn táo đi, tôi với mợ chủ ra ngoài nói chuyện một chút.”

Lời này làm Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ, nhưng mà cũng không nói cái gì hết, cô cười cười với Thẩm Nghê Nghê, lúc này mới đi theo bà cụ Diệp rời khỏi phòng bệnh.

Bà cụ Diệp dẫn Thẩm Hạ Lan đi đến một căn phòng ở bên ngoài.

Người ở đây không nhiều, thậm chí là còn bị bà cụ Diệp cố ý ngăn lại.

Thẩm Hạ Lan không biết là Tiểu Thi lại nói cái gì ở trước mặt của bà cụ Diệp, nhưng mà cô cảm thấy bản thân mình không hề có lỗi với Tiểu Thi, nếu như bà cụ Diệp trách móc cô thì cô sẽ không thừa nhận.

Bà cụ Diệp nhìn dáng vẻ lúc này của Thẩm Hạ Lan, vô cùng kiên cường, thậm chí còn mang theo một tia khó chịu không nói thành lời, bà ta thở dài một hơi.

“Con đó, đều là vợ của Ân Tuấn rồi, cũng đã là gia chủ của Ám Dạ, sao con vẫn không giữ được bình tĩnh như vậy chứ?”

Câu nói này của bà cụ Diệp làm cho Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía bà cụ Diệp.

“Sao lại nhìn mẹ như vậy? Con cũng đã là mẹ của hai đứa bé rồi, con con đi tranh giành tình cảm với cô nhóc nhỏ như là Tiểu Thi, có cần đến mức đó không? Con bé vẫn là con nít mà, cho dù dáng dấp của Ân Tuấn có đẹp trai một chút, con bé khó tránh khỏi bị mê hoặc một chút, con ăn cơm nhiều năm như vậy để uổng công hết à, con có thể bị bại bởi một đứa nhỏ?”

Thẩm Hạ Lan nghe xong thì cánh mũi cảm thấy chua xót.

“Không phải vậy đâu mẹ, chính miệng Tiểu Thi đã nói với con là cô ta thích Diệp Ân Tuấn, cô ta chỉ cần Diệp Ân Tuấn. Con đã nói rồi, ngoại trừ Diệp Ân Tuấn thì điều kiện gì con cũng đồng ý với cô ta, dù sao thì cô ta cũng đã cứu được Nghê Nghê, nhưng mà cô ta…”

“Chỉ vì vậy mà con không quá khích à? Một người đường đường là chủ mẫu của Ám Dạ lại bị một cô nhóc chọc giận tới nỗi phải vung tay lên muốn đánh người. Hạ Lan à, không nói đến chuyện tuổi tác với con lớn hơn cô ta bao nhiêu, chỉ nói chuyện Tiểu Thi cứu được Nghê Nghê, vậy thì con đánh người đã là không hay rồi.”

“Không phải là con vẫn còn chưa đánh đó ư.”

Thẩm Hạ Lan vô cùng ấm ức.

Cô không những không đánh Tiểu Thi mà mình còn bị cô ta tạt cho một ly nước nóng đầy mặt, nếu như không phải sợ Nghê Nghê nhìn thấy lo lắng, sao cô phải làm đến mức ra ngoài mua một bộ quần áo để thay, sao cô cần phải trang điểm nhạt cho mình làm gì.

Hiện tại những thứ mỹ phẩm đã kích thích làn da của cô đau rát khó chịu, nỗi oan của cô có thể nói cùng ai?

Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan sẽ không nói những chuyện này cho bà cụ Diệp nghe, cô cảm thấy mình nói như vậy thì giống như là một đứa bé đang cáo trạng.

Bà cụ Diệp nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan như vậy, lại thở dài một lần nữa: “Con đó, con suy nghĩ kỹ xem mình phải làm như thế nào, mẹ không quan tâm đến thái độ của con đối với Tiểu Thi ra làm sao, bên ngoài ánh sáng nó chính là ân nhân của nhà họ Diệp chúng ta, đương nhiên không thể để cho người khác nắm lấy điểm yếu nói nhà họ Diệp chúng ta vong ân phụ nghĩa.”

“Con biết rồi.”

Thẩm Hạ Lan chỉ có thể đồng ý, tâm lý khổ sở cũng chỉ có tự mình biết.

Lúc này mặt của cô ngứa cực kỳ.

Thẩm Hạ Lan gãi gãi, nhưng mà nó vẫn khó chịu nhói nhói giống như cũ.

Hình như là bà cụ Diệp đã phát hiện cái gì đó, vội vàng nói: “Đừng cử động.”

Thẩm Hạ Lan bị dọa đến nỗi lập tức không dám động đậy.

Bà cụ Diệp bước lên một bước, nhanh chóng nhìn gương mặt của Thẩm Hạ Lan, tức giận nói: “Con xem xem con làm cái gì đây hả? Gương mặt đang yên ổn lại bị con làm cho dị ứng, cả khuôn mặt đều đỏ hết cả lên, con tẩy lớp trang điểm đi đi, con không sợ mình bị hủy hoại gương mặt hả.”

Nói đến đây, bà cụ Diệp lại thở dài một hơi nữa.

“Con nhớ kỹ tình cảm của Ân Tuấn đối với con không nằm ở việc con có trang điểm hay là không, cho dù có muốn cho Ân Tuấn nhìn, nhưng hiện tại nó cũng đâu có nhìn được đâu, con đi tẩy nhanh đi, thuận tiện hỏi bác sĩ nên dùng thuốc gì cho tốt, đừng làm hỏng gương mặt này.”

Nghe bà cụ Diệp nói như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng rất ấm ức, nhưng mà cô cũng biết hiện tại chắc chắn là gương mặt của mình đã xảy ra vấn đề.

Đồ trang điểm đã kích thích làn da mẫn cảm của cô, làm cho vết bỏng ban đầu trở nên nghiêm trọng hơn nữa.

Cô không nói lời nào hết, nhanh chóng chạy về phía phòng làm việc của bác sĩ.

Bà cụ Diệp lắc đầu nhìn bóng lưng của cô, lúc này mới gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.

Ở bên phía Diệp Ân Tuấn vừa mới thu dọn xong, điện thoại của bà cụ Diệp liền tới.

“Mẹ, sao vậy?”

“Con có thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Lời hỏi thăm của bà cụ Diệp làm trong lòng của Diệp Ân Tuấn ít nhiều gì cũng cảm thấy ấm áp.

“Con đã tốt hơn nhiều rồi, mẹ đừng lo lắng cho con.”

“Con đó, đã lớn như vậy rồi mà cứ không học được cách chăm sóc cho bản thân mình, làm cho bà già này ngày nào cũng phải lo lắng cho con, bây giờ còn vì con mà phải chống đỡ công ty nữa. Con tranh thủ khỏe lại cho mẹ, một công ty lớn như vậy, mẹ không thể quản được đâu.”

Lời của bà cụ Diệp làm Diệp Ân Tuấn nở nụ cười.

“Được rồi, con đảm bảo là sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tranh thủ thời gian khỏe lại.”

“Con cứ nói tào lao đi.”

Trên mặt của bà cụ Diệp mang theo nụ cười, lại thấp giọng nói: “Không có chuyện gì thì gọi điện thoại cho Hạ Lan đi, mặc dù là hiện tại bọn con không ở cùng với nhau nhưng mà dù sao Hạ Lan cũng là một cô gái, trải qua nhiều chuyện như vậy, khó tránh khỏi tâm trạng sẽ trở nên sa sút. Con là một người chồng mà lúc này lại không thể ở bên cạnh chăm sóc, tốt xấu gì con cũng gọi điện thoại nói chuyện, nhà của chúng ta cũng không thiếu chút tiền điện thoại này đâu.”

Nghe thấy bà cụ Diệp nói như vậy, Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ.

“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có thể xảy ra chuyện gì được nữa, còn không phải là bởi vì con hả. Con nói xem không có chuyện gì mà con lớn lên đẹp trai như vậy để làm chi, chỉ toàn gây tai họa cho con gái nhà người ta.”

Câu nói của bà cụ Diệp làm Diệp Ân Tuấn như hòa thượng sờ mãi mà không thấy tóc.

“Mẹ, con gây tai họa cho ai chứ?”

“Con còn nói nữa, con nói xem nếu như con xấu một chút có phải là Tiểu Thi sẽ không thích con như vậy không? Hạ Lan cũng sẽ không bởi vì lời nói của một cô nhóc mà trở nên không tự tin, thế mà còn đi trang điểm, lần này thì hay rồi, gương mặt bị đồ trang điểm gây dị ứng suýt hủy hoại cả gương mặt, mẹ đã kêu con bé đi tìm bác sĩ rồi.”

“Cái gì chứ?”

Diệp Ân Tuấn nghe xong thì liền thấy buồn rầu.

“Hiện tại Hạ Lan như thế nào rồi mẹ?”

“Yên tâm đi, chỉ là bị dị ứng đồ trang điểm thôi, gương mặt đỏ lên một chút, thoa chút thuốc là được rồi, con không cần quá lo lắng đâu, ở chỗ của mẹ có thể xảy ra vấn đề gì chứ. Ngược lại là con đó, không tâm sự nhiều hơn với Hạ Lan, con bé là người phụ nữ của gia đình, trông một đứa con có dễ dàng gì.”

Diệp Ân Tuấn nghe thấy những lời nói này của bà cụ Diệp mà trong lòng không biết có cảm nghĩ gì.

“Con biết rồi mẹ.”

“À đúng rồi, lúc đầu mẹ dự định để Tiểu Thi trở thành người nhà họ Diệp chúng ta, dù sao thì con bé cũng cứu Nghê Nghê, làm cô của Nghê Nghê thì cũng không tính là cái gì. Nhưng mà mẹ nghe nó nói là con muốn để nó nhận Hạ Lan làm chị, con nghĩ như thế nào?”

Bà cụ Diệp có suy nghĩ riêng của mình, nhưng mà cũng không muốn bỏ qua cảm xúc của con trai.

Diệp Ân Tuấn khẽ thở một tiếng rồi nói: “Ai bảo con quá đẹp trai vậy nhỉ? Nếu như để cô ta ở lại nhà họ Diệp, thật sự xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ đây, nếu như mà anh rể và em vợ tốt xấu gì cũng có điều cấm kỵ, huống hồ gì cô ta cũng không thể luôn luôn chạy đến nhà họ Diệp, không phải sao? Con đây cũng là vì ngăn cản tình cảnh gia đình không hòa thuận cho nên mới quyết định như vậy.”

Nếu như lúc trước Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì chắc chắn bà cụ Diệp sẽ nói rằng Diệp Ân Tuấn tự khen mình đẹp, nhưng mà nhìn thấy chuyện của Thẩm Hạ Lan, bà cụ Diệp cũng cảm thấy đưa Tiểu Thi vào nhà họ Diệp thì quả thật không phù hợp.

“Được rồi, cứ dựa theo con nói mà làm đi, nhưng mà bên phía ba mẹ nhà họ Thẩm có đồng ý không vậy?”

“Chuyện này thì để Hạ Lan nói đi.”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm bà cụ Diệp có hơi buồn bực.

“Con nói xem cái đứa bé này sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ, hiện tại trong lòng Hạ Lan có khúc mắc với Tiểu Thi, sao có thể trở về nói chuyện với ba mẹ nhà họ Thẩm được. Huống hồ gì con xảy ra chuyện, ba mẹ nhà họ Thẩm tạm thời vẫn còn chưa biết chuyện Hạ Lan trở về đâu, mẹ thấy là chuyện này cứ để cho mẹ đi nói.”

Lúc này Diệp Ân Tuấn mới nhớ đến ba mẹ nhà họ Thẩm vẫn còn đang chìm trong việc Thẩm Hạ Lan không phải là con gái ruột của mình, cũng không biết bây giờ như thế nào rồi.

Liên quan đến chuyện anh và Thẩm Hạ Lan trở về vẫn còn chưa kịp nói cho ba mẹ Thẩm nghe nữa, bây giờ có thêm một người là Tiểu Thi, Diệp Ân Tuấn cũng có chút phiền muộn.

Chuyện đều đã dồn ép lại với nhau, anh cũng chỉ có thể nhờ bà cụ Diệp.

“Mẹ, vất vả cho mẹ rồi, còn có chuyện của thím Trương nữa, mẹ xem xem…”

“Chuyện đó thì con giữ lại mà giải quyết đi.”

Đối với chuyện của thím Trương, thật ra thì bà cụ Diệp rất muốn trực tiếp chơi chết bà ta, nhưng mà mấu chốt là bà ta chính là mẹ ruột của Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương, nể tình mặt mũi hai đứa nhỏ nên bà cũng không tiện nhúng tay vào.

Bây giờ hai đứa cũng đã lớn rồi, cũng biết đúng sai, muốn xử lý như thế nào thì bà đều sẽ nghe theo hai đứa bé.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình có được một người mẹ giống như là bà cụ Diệp, đây chính là một điều tốt nhất mà ông trời đã ban tặng cho anh.

“Con biết rồi, mẹ, vậy thì chuyện của Tiểu Thi và Hạ Lan nhờ mẹ vậy.”

“Con yên tâm đi.”

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng của Diệp Ân Tuấn vô cùng không yên.

Thẩm Hạ Lan trang điểm?

Không thể nào!

Anh ở đó mà cô không có làm như vậy, anh vừa mới rời khỏi không bao, lâu thế mà Thẩm Hạ Lan lại trang điểm.

Cô trang điểm cho ai nhìn vậy chứ?

Hay là nói giữa Thẩm Hạ Lan và Tiểu Thi đã xảy ra vấn đề gì đó?

Diệp Ân Tuấn lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan.

Lúc này Thẩm Hạ Lan đang trong phòng làm việc của bác sĩ, dùng bông tẩy trang lau sạch lớp trang điểm ở trên mặt.

Bây giờ mặt của cô đỏ đến dọa người, có nơi còn bị rách luôn cả da.

Bác sĩ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế này thì nhỏ giọng hỏi: “Cô Diệp, cô đây là không muốn gương mặt của mình nữa hả, bị bỏng thành cái dạng này rồi mà còn trang điểm nữa, cô thật là…”

“Không phải là tôi sợ mình sẽ dọa đến Nghê Nghê vừa mới phẫu thuật xong đó à, nếu như con bé nhìn thấy gương mặt của tôi bị phỏng, tôi phải giải thích như thế nào đây. Được rồi bác sĩ, tôi đã biết là mình sai rồi, ông mau khám cho tôi đi, xem xem có thuốc gì làm cho mặt của tôi trông không đáng sợ như thế nữa.”

Nghe thấy lời nói của Thẩm Hạ Lan, bác sĩ lắc lắc đầu cúi đầu xuống kê đơn thuốc cho cô.

Đúng lúc này Diệp Ân Tuấn lại gọi điện thoại đến, trong nháy mắt nhìn thấy số điện thoại của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan đột nhiên ấm ức vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment