Cục Cưng Có Chiêu

Chương 391

Diệp Ân Tuấn nói như vậy, bà cụ Diệp mới yên tâm.

“Biết rồi thì đi làm nhanh lên đi, đừng có chờ đến lúc con trai con đến chất vấn con, mẹ xem xem người làm ba như con nói với con trai của mình những chuyện này như thế nào.”

“Con đã nghe hết rồi.”

Âm thanh của Thẩm Minh Triết đột nhiên vang lên, làm Diệp Ân Tuấn và bà cụ Diệp giật nảy cả mình.

“Ôi chao, cháu cưng của bà! Cháu là một đứa bé lẫn lộn vào chuyện này làm cái gì cơ chứ, đây là chuyện của người lớn với nhau, cháu nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, có biết không hả?”

Bà cụ Diệp vội vàng đứng lên ôm lấy Thẩm Minh Triết.

Đối với đứa cháu trai thiên tài của mình, bà thật sự cảm thấy có chút bất lực.

Lúc bình thường thì thôi đi, mỗi lần mà gặp loại chuyện như thế này thật sự là có muốn giấu diếm cũng không giấu được.

Thẩm Minh Triết lại thở dài một hơi rồi nói: “Bà nội à, người đó là mẹ của cháu, cháu không lo lắng thì ai lo lắng đầy?”

“Cái này còn không phải là có ba của cháu đó ư?”

“Chuyện của ba rất là nhiều, hơn nữa kẻ thù ở bên ngoài cũng nhiều, không phải là vẫn còn chưa làm cái gì mà đã bị người phụ nữ khác theo dõi làm ra cái loại chuyện ruồi bu như thế này.”

Thẩm Minh Triết cầm tờ báo ở trong tay, như ông cụ non thở dài thườn thượt, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Diệp Ân Tuấn một cái.

Quả thật là Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình sắp bị tức chết rồi.

Thằng nhóc thối này có ý gì chứ hả?

“Không phải, rốt cuộc con là con trai của ba hay ba là con của con vậy?”

Diệp Ân Tuấn thật sự rất phiền muộn.

Bà cụ Diệp lại phốc một tiếng bật cười.

“Hai người các con chỉ có một đức hạnh.”

Lúc này, Thẩm Minh Triết mới bật cười.

“Lão Diệp, ba không trả lời lại thỏa thuận ly hôn của mẹ con, có phải là ba muốn điều tra thỏa thuận ly hôn của mẹ đến từ đâu đúng không? Muốn tìm được vị trí của mẹ?”

“Chỉ có con biết.”

Bị con trai nói trúng tâm tư, Diệp Ân Tuấn có hơi khó chịu.

Bà cụ Diệp nghe xong liền cảm thấy phấn chấn.

“Đã tìm ra được chưa, hiện tại có điều tra ra được chưa?”

“Tra được rồi, nhưng mà không có tác dụng gì.”

Diệp Ân Tuấn bất lực ngồi xuống ghế.

“Địa chỉ là được gửi ra từ trong nhà của Tống Dật Hiên, có thể là Hạ Lan nhờ Tống Dật Hiên gửi tới thứ này. Gần đây con cũng đã phái người đi điều tra hành tung của Tống Dật Hiên, trên cơ bản anh ta vẫn sống rất phóng túng, không có đi qua chỗ nào đặc biệt.”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm cho sự phấn chấn vừa mới bùng phát của bà cụ Diệp lập tức bị dập tắt.

“Nói cách khác vẫn không tìm được nơi ở của Hạ Lan?”

Diệp Ân Tuấn lắc đầu.

Thẩm Minh Triết lại mở miệng nói.

“Lão Diệp, mẹ sẽ không để chú Tống gửi thỏa thuận ly hôn cho ba đâu, ba xem thỏa thuận ly hôn này đi, nói rõ ràng như vậy, thậm chí là vấn đề ai nhận được quyền nuôi dưỡng con và Nghê Nghê cũng đã viết rất rõ ràng, đây tuyệt đối không phải là chuyện mà người như chú Tống có thể suy nghĩ ra được.”

Lời nói của Thẩm Minh Triết làm Diệp Ân Tuấn có hơi suy nghĩ.

“Cháu cứ tiếp tục đi, nói cho bà nghe sao lại có ý này?”

Bà cụ Diệp cũng không ngờ đến Thẩm Minh Triết sẽ cẩn thận như thế, vội vàng buông Thẩm Minh Triết xuống.

Thẩm Minh Triết lại lấy phần đơn thỏa thuận ly hôn đó, mở ra một lần nữa.

“Lão Diệp, ba nhìn đi, đây là giọng điệu của mẹ, cùng với giọng nói chuyện bình thường của mẹ giống nhau như đúc, đơn thỏa thuận ly hôn này chỉ có thể là do mẹ tự viết. Nói cách khác, lúc ấy mẹ đang ở trong nhà của chú Tống mà viết đơn thỏa thuận ly hôn.”

“Nói cách khác, người cuối cùng Hạ Lan gặp là Tống Dật Hiên.”

“Đúng vậy.”

Lời nói của Thẩm Minh Triết làm ánh mắt của Diệp Ân Tuấn híp lại.

“Cái tên Tống Dật Hiên này còn giả vờ là mình không biết gì ở trước mặt của ba, hóa ra là anh ta giấu Hạ Lan rồi, lẽ nào là vậy, trước kia bởi vì chuyện chụp ảnh, ba nên phế anh ta đi.”

Diệp Ân Tuấn tức giận nhất chân lên muốn đi.

Thẩm Minh Triết lại thở dài một hơi rồi nói: “Lão Diệp, ba biết đi chỗ nào để tìm mẹ không? Nếu như mẹ không cho chú ấy biết, ba cho rằng chú ấy sẽ nói cho ba biết à? Nếu như có thể nói cho ba biết thì chắc có lẽ đã nói cho ba biết từ lâu rồi, ba đi tìm chú Tống cũng không được gì đâu.”

Diệp Ân Tuấn đều đã đi đến cửa, nghe thấy lời nói của Thẩm Minh Triết lại lùi trở về.

Cũng đúng.

Nếu quả thật đó là lời dặn dò của Thẩm Hạ Lan, vậy thì cho dù có đánh chết anh ta, Tống Dật Hiên cũng sẽ không nói ra.

Tống Dật Hiên quan tâm đến Thẩm Hạ Lan như vậy, chuyện lần trước ở Lam Tử Thất thiếu chút nữa làm Tống Dật Hiên mất đi người bạn là Thẩm Hạ Lan, bây giờ nếu như Thẩm Hạ Lan yêu cầu anh ta giúp đỡ, cho dù anh ta có liều cái mạng của mình thì anh ta cũng sẽ giúp.

Huống hồ gì ở toàn bộ Hải Thành này, có thể giấu một người im lặng không tiếng động, còn để anh tìm không thấy, ngoại trừ Tống Dật Hiên thì anh thật sự không tìm ra người nào khác.

“Cái thằng nhóc thối này, rốt cuộc là con điều tra ra được cái gì, không nói nhanh đi, đến lúc này rồi mà con còn giở trò với ông đây nữa hả.”

Xem như là Diệp Ân Tuấn thật sự bội phục tính cách của Thẩm Minh Triết, đến lúc nào rồi mà cậu bé còn có thể ngồi vững như thế.

Thẩm Minh Triết lại không nhanh không chậm mà nói: “Con có cái gì phải lo lắng đâu, mẹ của con ở chỗ của chú Tống chắc chắn sẽ không có chuyện gì, ngay cả ba cũng không tìm thấy mẹ đang ở đâu, những người muốn giở trò quỷ đương nhiên lại càng tìm không ra. Nói không chừng là mẹ con đang ở chỗ của chú Tống xem ra còn an toàn hơn là ở nhà họ Diệp chúng ta nữa đó.”

Nghe thấy Thẩm Minh Triết nói như vậy, thiếu chút nữa Diệp Ân Tuấn đã ra tay.

“Con đang nói cái quái gì vậy hả? Mẹ của con với Tống Dật Hiên ở cùng một chỗ thì có thể có lợi ích tốt gì chứ, huống hồ gì Tống Dật Hiên là dạng người nào, anh ta có thể bảo vệ được an toàn của mẹ con à?”

“Đúng là chú ấy có thể đó, ít nhất là hiện tại tạm thời bảo vệ được mẹ.”

Câu nói đó của Thẩm Minh Triết làm cho Diệp Ân Tuấn tức giận liên hồi

Bà cụ Diệp thấy chuyện không ổn rồi, vội vàng đứng lên ngăn cản Diệp Ân Tuấn lại.

“Con làm cái gì vậy hả? Con tức giận với con trai con à, hơn nữa lời của con trai con nói cũng không sai, con đã tìm được nơi ở của Hạ Lan chưa? Mối quan hệ nhà họ Diệp chúng ta nhiều như vậy mà cũng không tìm được, chẳng lẽ là người đang giở trò quỷ còn có năng lực hơn nhà họ Diệp chúng ta nữa.”

Nhìn thấy bà cụ cũng che chở cho Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn tức giận đến nỗi phổi muốn nổ tung.

“Không phải, mẹ, rốt cuộc là mẹ đứng bên phe nào?”

“Ai kêu mẹ phải đứng ở bên đâu hả? Con thu lại tính tình của con đi, mẹ biết là con lo lắng cho Hạ Lan, thế thì Minh Triết không lo lắng cho mẹ của nó à? Nhưng mà Minh Triết nói cũng không sai, con nghe xem con trai của con nói như thế nào đi, có được không hả.”

Bà cụ Diệp cũng biết Diệp Ân Tuấn thuộc về loại người quan tâm sẽ bị loạn, không khỏi bắt đầu khuyên ngăn.

Diệp Ân Tuấn hít một hơi thật sâu, lúc này mới ngồi xuống.

Thẩm Minh Triết thấy anh đã tỉnh táo, lúc này mới thấp giọng nói: “Thật ra thì lão Diệp à, ba có thể suy nghĩ đến gần đây chú Tống thường xuyên đi sòng bạc.”

“Anh ta có tiền để đốt, nhà họ Tống cũng không sợ anh ta thua bài bạc, làm sụp đổ gia nghiệp.”

Diệp Ân Tuấn nói câu này xong, Thẩm Minh Triết không còn lời nào để nói.

Trong lúc nhất thời trong phòng trở nên yên tĩnh.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại có hơi phản ứng không kịp.

Anh nhìn Thẩm Minh Triết, Thẩm Minh Triết nhìn anh, nhưng mà hiển nhiên trong đôi mắt của Thẩm Minh Triết có cảm xúc có chuyện không nói.

Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, sau đó đột nhiên ý thức được cái gì đó.

“Con nói là mẹ của con đang ở trong sòng bạc? Cái tên khốn nạn Tống Dật Hiên đó thế mà lại giấu mẹ của con trong sòng bạc.”

Diệp Ân Tuấn lại nhảy dựng lên lần nữa.

Cái tên khốn nạn t*ng trùng lên não này.

Thế mà lại giấu vợ của anh trong một nơi hỗn loạn giống như là sòng bạc.

Nơi đó là nơi dành cho người ở đó à!

Khắp nơi đều là dân cờ bạc.

Dân cờ bạc là cái gì?

Là người không muốn mạng.

Nếu như thua đỏ cả mắt, lại lôi Thẩm Hạ Lan vào sòng bạc, đến lúc đó anh ta có thể bù đắp cho mình một người vợ được không?

Diệp Ân Tuấn càng nghĩ càng thấy tức giận, càng nghĩ càng thấy sốt ruột, vội vàng đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Thẩm Minh Triết gọi anh lại.

“Ba ơi.” Cập nhật tại truyen.one

Hiếm khi Thẩm Minh Triết lại gọi Diệp Ân Tuấn một tiếng ba đàng hoàng như thế, làm cho Diệp Ân Tuấn không khỏi bất ngờ, lập tức dừng bước lại.

“Mẹ đã lựa chọn ở lại đó, đương nhiên cảm thấy nơi đó an toàn, nhìn tình hình trước mắt con cũng cảm thấy chắc là của mẹ không sai. Con không ngăn cản ba đi gặp mẹ, nhưng mà ba đừng có làm như vậy, tạm thời mẹ không thể trở về được, ít nhất là ba phải đảm bảo sự an toàn mấy ngày nay của mẹ không thành vấn đề.”

Lời nói của Thẩm Minh Triết làm Diệp Ân Tuấn hơi ngây ra một lúc, lập tức hiểu ngay.

Bà cụ thở một hơi nhẹ nhõm, ôm lấy Thẩm Minh Triết, lúc đi ngang qua bên cạnh Diệp Ân Tuấn thì lại nói: “Bây giờ trí thông minh của con còn không sánh bằng con trai của con, suy nghĩ thật kỹ lời của Minh Triết đã nói đi, gặp được Hạ Lan, nói với con bé rằng mẹ chồng của con bé đã nói dù trời đất có sụp đổ, nhà họ Diệp cũng có một vị trí dành cho con bé, ở ngoài một thời gian dài rồi, nhớ là phải trở về nhà cho thật sớm, hoa của mẹ chồng vẫn còn đang chờ con bé về xới đất.”

Nói xong, bà cụ ôm Thẩm Minh Triết đi ra khỏi phòng.

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi ẩm ướt.

Một người phụ nữ có thể bao dung như thế này, anh thật sự rất biết ơn bà cụ Diệp.

Lúc trong căn phòng chỉ còn lại một mình anh, Diệp Ân Tuấn không tỉnh táo lại suy nghĩ từ đầu đến đuôi chuyện này một cách kỹ càng.

Quan tâm sẽ bị loạn, đoán chừng chính là ý này.

Sao anh có thể không biết cái gì gọi là bóng tối dưới ánh đèn, chỉ là không ngờ đến Thẩm Hạ Lan sẽ làm như vậy mà thôi.

Thẩm Minh Triết nói không sai, anh không thể đi muốn người trắng trợn như thế này.

Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn trực tiếp gọi điện thoại cho Tống Đình.

“Rút ra một số tiền trong tài khoản đi, chúng ta đi đến sòng bạc chơi đùa.”

“Dạ?”

Tống Đình cho là mình đã nghe lầm.

Đến sòng bạc?

Diệp Ân Tuấn đã lớn như vậy rồi có nơi nào mà chưa từng đi qua, duy nhất chỉ có sòng bạc là chưa đi.

Bởi vì Diệp Ân Tuấn đã từng nói nơi mà anh không thích nhất chính là sòng bạc, sao bây giờ lại muốn đích thân đến sòng bạc chơi đùa vậy chứ?

Lam Tử Thất ở bên cạnh thấy Tống Đình cầm điện thoại đến ngẩn người, nhưng mà đối phương ở đầu dây bên kia đã tắt máy từ sớm, không khỏi đẩy anh ta một cái, hỏi: “Anh sao vậy? Điện thoại của ai thế? Nhìn anh đi, ngay cả hồn phách cũng bị mất rồi, không phải là người phụ nữ nào đó chứ?”

“Nói tào lao cái gì đó, là Sếp Diệp.”

“Có tin tức của Hạ Lan rồi hả?”

Lam Tử Thất nhất thời gấp gáp.

Tống Đình lắc đầu nói: “Sếp Diệp kêu anh rút tiền từ trong tài khoản, nói là muốn đến sòng bạc chơi.”

“Cái gì chứ? Hiện tại Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện như vậy, anh ta với Dư Khinh Hồng dây dưa không rõ ràng, em nói là muốn đi hỏi một chút anh còn nói có thể đây là cái bẫy, hiện tại thì sao rồi? Ngay cả cờ bạc mà anh ta cũng muốn dính dáng vào. Tống Đình, em nói cho anh biết, nếu như lần này anh còn dám ngăn cản em, anh và em sẽ không xong đâu.”

Lam Tử Thất tức giận xắn tay áo lên, một bộ dạng muốn đi tìm Diệp Ân Tuấn liều mạng.

Tống Đình vội vàng cản cô lại.

“Có lẽ là chuyện này có hiểu lầm gì đó rồi, em đừng có sốt ruột mà, em nghe anh nói đi, có anh ở đây, Sếp Diệp sẽ không làm ra chuyện gì lớn đâu, tình cảm giữa ông chủ với mợ chủ không phải là một chút chuyện nhỏ có thể tách ra được.”

“Đây là chuyện nhỏ đó hả? Tống Đình, hiện tại còn chưa biết sống chết của Hạ Lan ra sao, còn không biết như thế nào nữa. Đầu tiên anh ta lại dây dưa không rõ ràng với người phụ nữ khác, hiện tại lại muốn đi đánh bạc, anh nói với em đây là chuyện nhỏ đó hả? Đàn ông các anh thích bao che lẫn nhau có đúng không hả? Em nói cho anh biết, ngày hôm nay em phải đi tìm Diệp Ân Tuấn hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là anh ta dự định làm cái gì, anh ta có quan tâm đến chuyện của Hạ Lan nhà bọn em hay không?”

Nói xong, Lam Tử Thất liền đẩy Tống Đình ra, quay người đi ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment