Cục Cưng Có Chiêu

Chương 449

“Sao vậy?”

Sắc mặt của Lam Tử Thất có chút khó coi.

Mặc dù là bây giờ Thẩm Hạ Lan có sự bất mãn thầm kín với Diệp Ân Tuấn, nhưng mà nếu như nhà họ Diệp thật sự xảy ra chuyện, vậy cô chắc chắn sẽ không hề quan tâm chuyện quá khứ, cho nên hiện tại có nói cái gì cũng không thể để cho cô biết được.

Thấy Lam Tử Thất có hơi sốt ruột, Tống Đình thấp giọng nói: “Tống Khinh Dao không thấy đâu hết, có thể là bị người ta thả đi rồi, nhưng mà nhà họ Diệp canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, sao Tống Khinh Dao có thể chạy được chứ?”

Nghe Tống Đình nói như vậy, lông mày của Lam Tử Thất nhíu chặt lại với nhau.

“Người của nhà họ Diệp không phải là được mọi người xử lý sạch sẽ rồi ư?”

“Đúng vậy, anh cũng rất tò mò.”

Tống Đình cũng vô cùng thắc mắc mà không có giải đáp.

Anh ta thấp giọng nói: “Người mà Tống Khinh Dao hận nhất là bà chủ, nếu như bà ta ra ngoài có thể bà chủ sẽ phải gặp nguy hiểm, mấy ngày nay em tốt nhất nên cứ ở bên cạnh bà chủ, có bất cứ chuyện gì thì em phải nói cho anh, anh ở gần đây.”

“Được.”

Lam Tử Thất sẽ ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan.

Sau khi được Bạch Tử Đồng chữa trị, sức khỏe của Thẩm Hạ Lan đã khá hơn nhiều, máu cũng đã dừng chảy không ít, nhưng mà ánh mắt của cô vẫn cứ ưu tư.

“Rốt cuộc là Diệp Ân Tuấn đang có chuyện gì giấu diếm cô?

Anh lại đi đâu vậy chứ?

Thẩm Hạ Lan thấy Lam Tử Thất nhíu mày, không khỏi hỏi: “Sao vậy, Tử Đồng nói là sức khỏe của tớ có vấn đề hả?”

“Không phải, là do tớ mới gặp Tống Đình.”

“Vậy thì có cái gì kỳ lạ đâu chứ, không phải là anh ta vẫn luôn ở gần đây à.”

Thẩm Hạ Lan vẫn biết trách nhiệm của Tống Đình, không khỏi nói một câu.

Lam Tử Thất nhìn cô, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Mặc dù là bác sĩ Bạch kêu cậu an tâm tĩnh dưỡng, nhưng mà có một chuyện tớ vẫn muốn nói với cậu một chút, miễn cho cậu không biết gì.”

“Chuyện gì nghiêm túc như vậy?”

Thẩm Hạ Lan bị vẻ nghiêm túc của Lam Tử Thất làm cho không khỏi có chút khẩn trương.

Lam Tử Thất thấp giọng nói: “Tống Khinh Dao chạy trốn rồi, hình như là được người khác cứu đi khỏi nhà họ Diệp. Dựa theo lý thuyết thì người của nhà họ Diệp đã bị Diệp Ân Tuấn nhà cậu xử lý sạch sẽ, hiện tại thế mà lại xảy ra chuyện như vậy. Tống Đình kêu tớ nhắc nhở cậu là cậu phải cẩn thận mới được, hận thù của Tống Khinh Dao đối với cậu rất sâu, bây giờ đã chạy trốn rồi, không biết là đang chờ đợi cậu ở chỗ nào.”

Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, lên tiếng nói: “Tớ biết rồi, yên tâm đi, tớ sẽ bảo vệ mình. Ngược lại là cậu đó, ở bên cạnh tớ có lẽ là sẽ gặp nguy hiểm, khoảng thời gian này cậu vẫn nên trở về đi.”

“Cậu nói cái gì đó? Cậu cũng đã thành như vậy rồi, tớ có thể đi đâu được chứ, tớ cũng không đi đâu hết, ở chỗ của cậu, tớ đã kêu Tống Đình đi tìm Tô Nam rồi, xem xem có thể hỏi vị trí của Diệp Ân Tuấn hay không. Đến lúc đó, anh ta tốt nhất nên trở về.”

Lời của Lam Tử Thất đối với Thẩm Hạ Lan cũng không có sức an ủi quá lớn.

Nếu như quả thật Diệp Ân Tuấn muốn giấu diếm cô, nếu như anh muốn trốn tránh vậy thì chưa chắc là Tống Đình có thể đạt được chút tin tức gì từ chỗ của Tô Nam, chỉ là Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực, tại sao anh lại phải rời khỏi Hải Thành vào thời điểm này, rời khỏi cô và bọn nhỏ?

Thấy Thẩm Hạ Lan không nói lời nào, Lam Tử Thất cho rằng cô đang lo lắng cái gì đó, không khỏi nói: “Cậu yên tâm đi, có tớ ở đây, tớ sẽ không để cậu xảy ra chuyện đâu.”

“Tớ không phải là đang suy nghĩ chuyện này đâu, tớ đang muốn trở về nhà họ Diệp xem thử.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên lên tiếng nói, làm cho Lam Tử Thất ngây ra một lúc.

“Bác sĩ Bạch đã nói rồi, cậu tốt nhất nên tỉnh dưỡng cậu về nhà họ Diệp làm cái gì?”

“Tống Khinh Dao chạy rồi, cũng không biết là mẹ chồng như thế nào nữa, còn có Minh Triết, mặc dù là có Nam Phương ở đó nhưng mà tớ vẫn phải trở về xem một chút thì mới có thể yên tâm.”

Trái tim của Thẩm Hạ Lan vẫn còn chưa buông xuống được.

Lam Tử Thất muốn nói gì đó, nhưng mà nhớ đến Thẩm Minh Triết là con trai của Thẩm Hạ Lan, cô lo lắng cho con trai của mình thì cũng không sai, thấp giọng nói: “Vậy để tớ kêu Tống Đình sắp xếp, Nghê Nghê có trở về cùng luôn không?”

“Hôm nay để con bé theo mẹ của tớ đi.”

Thẩm Hạ Lan sửa soạn cho mình, Lam Tử Thất cũng đã kêu Tống Đình chuẩn bị xe, mẹ Thẩm với ba Thẩm ở bên này biết Thẩm Hạ Lan sẽ phải đến nhà họ Diệp, biết là Tống Khinh Dao trốn rồi, không khỏi lo lắng.

“Bây giờ trở về có phải là không tốt lắm không?”

Mẹ Thẩm cầm tay của Thẩm Hạ Lan.

“Không có chuyện gì đâu mà, sáng sớm ngày mai con sẽ trở lại ngay.”

Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan biết mẹ Thẩm lo lắng cho mình, nhưng mà cô lại lo lắng cho bà cụ Diệp và Thẩm Minh Triết hơn nữa.

Thấy cô đã quyết định đi rồi, mẹ Thẩm cũng không giữ cô lại.

Lúc xe rời khỏi nhà họ Thẩm cũng chỉ mới hơn có sáu giờ, ở bên ngoài trời là đêm đen.

Thẩm Hạ Lan ngồi ở chỗ ngồi phía sau, thân thể có chút mệt mỏi.

Cô loáng cảm thấy có lẽ là sức khỏe của mình đã xảy ra vấn đề, chỉ tới tháng mà thôi sao lại có thể làm cho cô yếu ớt như vậy được chứ?

Thẩm Hạ Lan dựa ra ghế sau chợp mắt, Lam Tử Thất và Tống Đình cũng không nói lời nào.

Lúc đi ngang qua ngã tư đường, xe đột nhiên dừng lại.

“Sao vậy?”

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ở phía trước kẹt xe dữ dội, không khỏi hỏi một câu.

Tống Đình thấp giọng nói: “Để tôi xuống xe xem một chút.”

“Cẩn thận đó.”

Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu.

Hình như là ở phía trước có người nào đó đang gây rối, khóc lóc ồn ào, động tĩnh rất lớn.

Thẩm Hạ Lan xoa huyệt thái dương của mình, cũng không có tâm tư xem náo nhiệt.

Lam Tử Thất thấy cô như thế này, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có muốn ngủ một lát nữa không, nhìn cục diện này chắc có lẽ là phải kẹt một hồi nữa, hiện tại vào lúc này là thời gian tan làm, chắc có thể là kẹt xe lắm đó.”

“Tớ vẫn ổn, đừng lo lắng cho tớ.”

Thẩm Hạ Lan biết là Lam Tử Thất lo lắng cho mình, yếu ớt nở nụ cười.

Không bao lâu sau, Tống Đình đã trở lại, chỉ có điều là biểu cảm trên mặt có chút không đúng.

“Sao vậy, ở phía trước đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Hạ Lan không khỏi lên tiếng hỏi.

Tống Đình thấp giọng nói: “Ở phía trước có con gái nhà người ta mất, ba mẹ đang làm ầm ĩ ở cổng, kêu câu lạc bộ phải nói cho rõ ràng.”

“Câu lạc bộ? Câu lạc bộ gì?”

Hiện tại Thẩm Hạ Lan vô cùng nhạy cảm đối với ba chữ câu lạc bộ.

Tống Đình nhìn cô rồi nói: “Câu lạc bộ Hoàng Quan, người chết là Tiểu Vy, nghe nói là câu lạc bộ Hoàng Quan tung tin tức ra nói Tiểu Vy từ chức, sống chết không có liên quan gì đến câu lạc bộ, nhưng nghe nói là Tiểu Vy bị người khác hại chết.”

Dây thần kinh của Thẩm Hạ Lan không khỏi hơi động một chút.

Tiểu Vy là nhân viên phục vụ quản lý rượu của Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên rời khỏi Hải Thành, vậy mà Tiểu Vy lại chết rồi, trong chuyện này có liên quan gì không đây?

“Để tôi đi xuống xe một chút.”

Thẩm Hạ Lan có một loại xúc động như thế, đột nhiên mở cửa bước xuống xe.

“Bà chủ!”

Tống Đình có chút lo lắng vội vàng kêu Lam Tử Thất đi theo, mình thì còn có xe ở đây, vẫn phải liên lạc người đến lái xe.

Lam Tử Thất vội vàng đuổi theo bước chân của Thẩm Hạ Lan.

“Hạ Lan, cậu đi chậm một chút đi, có nhiều người ở đây, cậu đừng để đụng vào mình.”

Lam Tử Thất cố gắng đi theo sau lưng của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi đến cổng câu lạc bộ Hoàng Quan, nhìn thấy hai người già mặc đồ nông dân đang khóc lóc kêu gào ở cổng câu lạc bộ, ở trước mặt bọn họ có một thi thể bị vải trắng che kín.

“Tất cả mọi người phân xử thử đi, con gái của tôi đã làm việc ở đây ba năm rồi, bây giờ lại chết một cách không rõ ràng như thế, bọn họ lại nói là trước đó con gái của tôi đã từ chức rồi. Nhưng mà trước ngày hôm qua con gái của tôi còn nói với chúng tôi là quản lý muốn tăng lương cho con bé, muốn để cho hai người già chúng tôi đến đây hưởng phúc, sao con bé có thể từ chức được chứ? Câu lạc bộ này đã hại con gái chúng tôi, bây giờ lại không nói ra được câu đạo lý nào, người ở Hải Thành đều vô pháp vô thiên như thế này à?”

Mẹ của Tiểu Vy khóc đến nỗi sắp thở không nổi rồi.

Nỗi đau lớn nhất trên thế giới này không ai qua được người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan không biết hình dạng của Tiểu Vy như thế nào, nhưng mà nghe thấy Tống Đình miêu tả, chắc có lẽ là tuổi của cô bé này cũng không lớn.

Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại làm Tiểu Vy xảy ra chuyện như vậy?

Người xung quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi đối với câu lạc bộ.

Quản lý của câu lạc bộ đi ra, nói là: “Bác ơi, thật sự là Tiểu Vy đã từ chức rồi, nếu như các người có bất cứ nghi vấn gì thì có thể báo cảnh sát, để cảnh sát đến đây tiến hành điều tra chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp. Nhưng mà các người như vậy đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của câu lạc bộ chúng tôi,nể tình lúc trước Tiểu Vy làm việc ở câu lạc bộ của chúng tôi không tệ, tôi sẽ không so đo với các người. Nhưng mà nếu như các người cứ tiếp tục như vậy, thế thì tôi sẽ thật sự báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát hả? Các người còn muốn làm ác nhân cáo trạng trước à? Cậu báo cảnh sát cũng tốt, cậu báo đi.”

Mẹ của Tiểu Vy vừa nghe thấy đến đây thì lập tức nổi giận, cũng mặc kệ những người ở đây nghĩ như thế nào, đứng dậy nhào về phía người quản lý cào mặt người ta.

Quản lý không quan sát bị cào một cái, lập tức trên mặt xuất hiện một vết máu.

“Cái đám bảo vệ các người đều là ăn phí cơm hết hả? Không bắt người lại nhanh lên, báo cảnh sát!”

Quản lý câu lạc bộ đã giận dữ rống họng la lên.

Người hai bên lập tức cụm lại cùng một chỗ.

Thẩm Hạ Lan muốn bước lên xem cho rõ ràng, lại bị đám người đẩy qua một bên.

Cô muốn chen vào trong đám người, mặc kệ là ra ngoài hay là đi đến chỗ đó nhìn xem, dù sao thì cũng tốt hơn là so với việc bị chen lấn ở đây.

Lam Tử Thất cũng bị dòng người xô đẩy, nâng mắt nhìn Thẩm Hạ Lan cách mình càng ngày càng xa.

“Hạ Lan, trở về, tớ đang ở đây, Hạ Lan!”

Lam Tử Thất cố gắng tránh thoát khỏi đám người, lúc này có quá nhiều người đến đây xem náo nhiệt, mà bảo vệ của câu lạc bộ tham dự vào, cảnh tượng càng trở nên hỗn loạn hơn.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng gọi của Lam Tử Thất, bất đắc dĩ mình lại thoát thân không ra, lúc muốn xoay người lại đột nhiên có một vật cứng rắn chống đỡ ở bên hông của cô.

“Đừng nhúc nhích, nếu không thì tôi sẽ không khách khí với cô.”

Âm thanh uy hiếp làm thân thể của Thẩm Hạ Lan không khỏi trở nên cứng đờ.

Là con dao!

Nếu như là cây súng cô còn không sợ hãi như vậy, nhưng mà nếu như là con dao thì khó nói rồi. Đối phương có thể lặng yên không tiếng động mà giết chết cô ở tại chỗ này.

Không phải là Thẩm Hạ Lan không muốn phản kháng hoặc là trở ngược tay lại, nhưng mà người ở đây quá nhiều, cô bị người khác khống chế căn bản cũng không làm được gì.

“Cô là ai?”

Thẩm Hạ Lan ép buộc mình phải tỉnh táo lại, lúc này cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Đối phương thấp giọng nói: “Bớt nói nhảm, đi theo tôi!”

Thẩm Hạ Lan bị cưỡng chế di chuyển trong vòng người.

Lam Tử Thất thấy khoảng cách của mình với Thẩm Hạ Lan càng ngày càng xa, không khỏi bối rối.

“Hạ Lan, Hạ Lan!”

Cô quơ tay.

Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan có thể nhìn thấy Lam Tử Thất, nhưng mà bây giờ cô không thể đáp lại cô cái gì, sợ là liên lụy đến Lam Tử Thất.

Người ở đằng sau là một người đàn ông, Thẩm Hạ Lan thấy không rõ gương mặt của anh ta, nhưng mà có thể nghe được âm thanh của anh ta càng có thể cảm giác được sự uy hiếp của đối phương.

Chẳng mấy chốc, hai người đã rời khỏi đám người, Thẩm Hạ Lan bị dẫn vào trong một con hẻm nhỏ.

Vừa rời khỏi đám người, Thẩm Hạ Lan lập tức quay người lại ra tay đánh trả ngược đối phương.

Có lẽ như là đối phương cũng đề phòng một chiêu này của Thẩm Hạ Lan, trong nháy mắt Thẩm Hạ Lan ra tay, con dao lạnh lẽo trực tiếp rạch vào tay của cô, cơn đau kịch liệt còn mang theo một tia máu phún ra.

Bình Luận (0)
Comment