*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sao bây giờ?”
Thẩm Hạ Lan hơi nóng nảy.
Lam Thần nhìn xung quanh, căn phòng này giống như nhà kho, không có nhiều đồ đạc, chỉ có một ít quần áo cũ. Theo lý thuyết một căn phòng như vậy lẽ ra sẽ không có cơ quan gì chứ.
Anh ta khịt khịt mũi, thấp giọng nói: “Căn phòng này hẳn là còn có cửa khác.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu nhìn Lam Thần.
Lam Thần nói: “Tôi ngửi thấy một mùi lạ.”
“Ngửi? Anh là mũi chó hả?”
Lời này của Thẩm Hạ Lan không có ý châm chọc, Lam Thần nghe ra được, tuy rằng hơi khó nghe, nhưng anh ta nói: “Căn phòng này là phòng chứa mấy đồ linh tinh, bên trong đậm mùi bụi bặm, nhưng còn kèm theo một mùi khác, hình như là nước khử trùng?”
“Nước khử trùng?”
Thẩm Hạ Lan căn bản không theo kịp suy nghĩ của Lam Thần.
Nơi này tại sao lại có mùi khử trùng được?
Lam Thần không quan tâm đến sự nghi ngờ của Thẩm Hạ Lan, nhanh chóng đi tìm.
Khoảng mấy phút sau, Lam Thần đứng trước một bức tường, nhíu mày.
“Thế nào?”
“Đây chắc là cửa ra, nhưng tôi không tìm thấy chốt cửa ở đâu.”
Nghe thấy Lam Thần nói vậy, Thẩm Hạ Lan bán tín bán nghi đi tới.
Cô nhìn lên nhìn xuống, cũng không phát hiện có gì không đúng.
“Tôi nghĩ tôi cần hỏi ý kiến một người.”
“Ai?”
Lam Thần biết Thẩm Hạ Lan không có viện trợ ở ngoài.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Con trai tôi, người vừa liên lạc với tôi ấy.”
“Con trai cô bao nhiêu tuổi?”
“Bốn tuổi!”
Thẩm Hạ Lan nói xong, cũng không nhìn biểu tình kinh ngạc của Lam Thần, trực tiếp mở điện thoại lên, gọi cho Thẩm Minh Triết.
“Bé cưng, con xem đây có phải lối ra không? Làm sao từ bức tường này đi ra ngoài?”
Thẩm Minh Triết nhìn qua đoạn video, thấp giọng nói: “Mẹ, bật dữ liệu di động lên đi, con cần bật máy tính để làm việc.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn làm theo.
Lam Thần đứng một bên, nhìn thấy màn này thì kinh ngạc, anh ta thậm chí còn không dám tin trên đời lại có một đứa bé thiên tài như vậy. Nhưng khi nghĩ về mình, anh ta đã bình tĩnh trở lại.
Nếu một kẻ quái thai như anh ta có thể xuất hiện trên thế giới này, thì còn có gì không thể tồn tại chứ?
Thẩm Minh Triết nhìn Lam Thần đang ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Mẹ, chị kia thật xinh đẹp.”
Sắc mặt Lam Thần hơi thay đổi.
Thẩm Hạ Lan ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Không phải chị, là anh.”
“A? Lão Diệp kia coi như thảm.”
“Thẩm Minh Triết.”
Thẩm Hạ Lan thật không biết làm thế nào mà cậu con trai nhỏ của mình lại biết nhiều thứ như vậy.
Thẩm Minh Triết nghịch ngợm lè lưỡi, sau đó nhanh chóng gõ bàn phím, những dòng mật mã chạy nhanh trên màn hình máy tính.
“Dinh” một tiếng, bức tường trước mặt Thẩm Hạ Lan đột nhiên chuyển động, lùi ra phía sau khoảng nửa mét.
“Chúng ta đi.”
Thẩm Hạ Lan thật sự bất ngờ.
Nếu không phải Lam Thần tìm được chỗ này, dù cô có bị nhốt ở đây cả đời cũng không nghĩ ra bức tường này sẽ chuyển động.
“Thật không ngờ là cửa ra.”
Dương Tân dường như không nhận ra Thẩm Hạ Lan, không do dự tấn công cô.
Thẩm Hạ Lan không thể không tự vệ.
Thân thủ hai người không chênh lệch là bao, nếu Thẩm Hạ Lan không được Diệp Ân Tuấn huấn luyện một thời gian, bây giờ hẳn không phải đối thủ của Dương Tân.
Cô nhận thấy ánh mắt của Dương Tân mờ mịt, thật giống như thần trí không tỉnh táo.
Lam Thần thừa dịp họ đang đánh nhau, thấp giọng nói: “Anh ta bị ai đó thôi miên, không có ý thức của chính mình, chỉ vô thức làm theo chỉ thị của người thôi miên.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Có thể giải được loại thôi miên này không?”
Thẩm Hạ Lan rất lo lắng.
Dương Tân là cánh tay phải của cô, lại là quản lý của Ám Dạ Đế Quốc, nếu như không có anh ta, rất nhiều chuyện Thẩm Hạ Lan không biết phải làm thế nào. Huống chi anh ta là người mình, sao có thể để anh ta xảy ra chuyện ở đây?
Lam Thần lại nói: “Bình thường thôi miên đều có một khẩu lệnh, nếu không tìm được khẩu lệnh mà cứ mù quáng giải thôi miên, người kia sẽ trực tiếp bị phá huỷ.”
“Phá huỷ là sao?”
“Trở thành kẻ ngốc hoặc người thực vật.”
Lời của Lam Thần khiến sắc mặt của Thẩm Hạ Lan hơi khó coi.
Dương Tân dường như không biết đau đớn, không biết mệt mỏi, tiếp tục đánh nhau với Thẩm Hạ Lan.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan đã được Diêm Vương Sống chữa khỏi tạm thời, nhưng không thể duy trì thể lực, ngay khi cô đang thở hổn hển, tầm mắt Dương Tân đột nhiên tối sầm, anh ta trực tiếp ngất đi.
“Dương Tân!”
Thẩm Hạ Lan ôm lấy anh ta, thấy cơ thể anh ta nóng như có lửa đốt.
“Anh ta sốt!”
Thẩm Hạ Lan nhìn về phía Lam Thần.
Lam Thần lắc đầu: “Tôi không phải bác sĩ, nhưng tôi có thể giúp anh ta hạ sốt trước. Cô phải biết, sau khi hạ sốt, không giải được thôi miên, anh ta sẽ tiếp tục tấn công cô. Nếu vậy, cô có cứu anh ta không?”
“Cứu! Anh ta là đội trưởng, là anh em của tôi, vì tôi ra lệnh mới đến đây, hôm nay thành bộ dạng này, tôi không thể bỏ mặc anh ta sống hay chết. Dù bị chậm trễ, tôi cũng nhất định mang anh ta về Hải Thành.”
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan vô cùng kiên định.
Lam Thầm nhìn cô, không nói gì, cúi người hạ sốt cho Dương Tân.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan đứng trước lựa chọn khó khăn, nếu giờ mang theo Dương Tân, sẽ càng nguy hiểm, thậm chí khi Dương Tân tỉnh lại có thể gây trở ngại cho cô, nhưng giờ nếu bỏ Dương Tân ở lại, thì không được.
Lam Thần dường như hiểu được sự khó xử của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Tôi có thể khiến anh ta ngủ một lát, nếu cô không muốn bỏ anh ta lại, tôi có thể cõng anh ta đi. Nhưng có quá nhiều chuyện không chắc chắn, cô nên suy nghĩ cho kỹ.”
“Không cần suy nghĩ, cứ làm vậy đi, tôi không thể bỏ Dương Tân được.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Thần gật đầu một cái, sau đó dùng kỹ thuật xoa bóp khiến Dương Tân nhất thời chìm sâu vào giấc ngủ.
Hai người mang Dương Tân đi về phía trước.
Nơi này giống như một viện nghiên cứu, mỗi căn phòng đều có một mật khẩu, thậm chí còn có nhận dạng bằng vân tay.
Lam Thần nhìn mọi thứ trước mắt, như thể quay lại khoảng thời gian trước đây.
Anh ta nói không cảm xúc: “Đây là trung tâm nghiên cứu, còn nghiên cứu cái gì thì tôi không biết. Cát Mạn, tôi phải nhắc nhở cô, nếu như chồng và bạn cô ở trong này, rất có thể lúc cô tìm được họ thì đã không phải họ của ban đầu nữa.”
“Ý của anh là sao?”
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày, trong lòng hơi lo lắng. Thật ra cô cũng đoán ra được chút chuyện, khi biết đây là trung tâm nghiên cứu thì cô đã đoán được, chỉ là không muốn kiểm chứng, càng không muốn tin là thật.
Diệp Ân Tuấn là vua của Hải Thành, một người đàn ông ưu tú như vậy, tuyệt đối không thể trở thành con rối hay vật thí nghiệm của bất kỳ ai. Nếu không, cuộc sống của anh sẽ ra sao?
Anh là một người kiêu ngạo, một khi trở thành vật thí nghiệm của kẻ khác, anh sẽ tình nguyện chết.
Nói cho cùng, Tống Dật Hiên cũng vậy, một người tiêu sái ngông cuồng như vậy, nếu vì cô mà trở thành một thứ gì khác, cô thật không biết nên làm gì để báo đáp phần tình nghĩa này.
Lam Thần dường như không nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và trốn tránh của Thẩm Hạ Lan, lạnh lùng nói: “Một khi ai đó vào đây, đều thành vật thí nghiệm của kẻ khác, giống như tôi vậy. Tôi coi như thành công, nếu như thất bại, chỉ có chết, hoặc sống không bằng chết.”
“Đừng nói nữa! Trước khi tìm được anh ấy, tôi không muốn nghe, cũng không muốn tin gì cả.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng ngắt lời Lam Thần, sắc mặt càng thêm phần khó coi.
Lam Thần nhìn cô, vẫn lạnh lùng nói: “Nếu cô chưa chuẩn bị tinh thần, đừng nên đi vào.”
“Tôi bảo anh đừng nói nữa mà!”
“Cát Mạn, cô phải đối mặt với vấn đề này.”
Lần đầu tiên, Thẩm Hạ Lan muốn đấm mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp gần như chói mắt của Lam Thần.
“Đừng tưởng tôi không dám đánh anh, anh còn nói thêm một lời nào nữa, tôi đảm bảo sẽ khiến anh nằm trên mặt đất mát mẻ một hồi.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì đi về phía trước.
Lam Thần nhìn cô, thở dài rồi đi theo.
Cô đã mua anh ta, dĩ nhiên cô đi đâu thì anh ta phải đi theo.
Thẩm Hạ Lan trong lòng thấp thỏm, nhưng cũng mang chút chờ mong.
Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên thật sự sẽ ở đây sao?
Thẩm Hạ Lan gọi video cho Thẩm Minh Triết.
“Bé cưng, ở đây không có ai, nhưng chắc chắn có hệ thống giám sát. Con giúp mẹ tìm xem, trong này có ba và chú Tống không.”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan không thể tìm kiếm vô định được, chỉ có thể đặt hy vọng lên người Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết thấy cảnh này, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Mẹ, hai người hẳn đã vào khu giám sát của người khác, giờ muốn rút lui cũng không kịp nữa.”
“Không thành vấn đề, miễn là tìm được ba của con, cho dù chết ở đây mẹ cũng cam lòng.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Thẩm Minh Triết run tay, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ đã hứa với con là cùng lão Diệp trở về. Nếu như mẹ chết, con biết làm thế nào?”
“Thật xin lỗi, Bé cưng, mẹ nói sai rồi, yên tâm đi, chỉ cần tìm được ba con, chúng ta nhất định có thể ra ngoài, con cũng biết bản lĩnh của ba con và chú Tống đúng không?”
Thẩm Hạ Lan an ủi Thẩm Minh Triết, không nói ra lời trong lòng. Nếu như Diệp Ân Tuấn không còn là Diệp Ân Tuấn nữa, cô còn có thể ra ngoài sao?”