Cục Cưng Có Chiêu

Chương 560

“Ai vậy? Tới đây làm gì?”

Lúc Thẩm Hạ Lan bước vào bệnh viện một y tá bước ra trực tiếp ngăn cản bước đi của Thẩm Hạ Lan.

“Tôi tới tìm Diêm Vương Sống.”

Thẩm Hạ Lan nhìn y tá trước mắt thầm đánh giá, trước đây thời điểm cô tới vốn không có y tá này hiện tại y tá này trở về rồi sao?

Mà vốn dĩ bệnh viện trước kia vắng vẻ hiện tại lại kín người hết chỗ, có cảm giác nhiều lên một chút bệnh hoạn, lại còn thêm vài bảo vệ.

Nếu như không phải Thẩm Hạ Lan có trí nhớ tốt cô có thể sẽ cho là mình đi nhầm chỗ.

Y tá nghe được Thẩm Hạ Lan gọi Diêm Vương Sống, lông mày nhíu chặt lại với nhau.

“Sao lại gọi như vậy? Diêm Vương Sống là cô có thể gọi sao? Gọi là bác sĩ Trương.”

Thẩm Hạ Lan như thế mới biết được Diêm Vương Sống họ Trương.

“Bác sĩ Trương? Được thôi tôi tới tìm bác sĩ Trương.”

“Cô có hẹn trước không? Không có hẹn trước không thể gặp được Bác sĩ Trương rất bận.”

Y tá nói xong liền muốn để bảo vệ đuổi Thẩm Hạ Lan đi.

Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi nói: “Tôi cùng cô ta đã có hẹn từ ba ngày trước bạn của tôi Diệp Hồng còn ở nơi này.

“Diệp Hồng?” Y tá lần nữa nhíu mày nhìn ngó trên dưới trái phải của Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Chờ chút”

Nói xong cô ta đi thẳng vào trong.

Sau khi nữ y tá đi vào bên trong, bên ngoài bắt đầu rối loạn lên.

Có lẽ là đám người ở thành phố ngầm đuổi tới, Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút sốt ruột.

Ngay tại thời điểm Thẩm Hạ Lan sắp bị bại lộ trước đám người đang lùng sục tìm kiếm kia thì y tá đi ra.

“Vào đi.”

Thẩm Hạ Lan lúc này mới âm thầm thở dài một hơi.

Lam Thần nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Kỳ quái? Bọn chúng rõ ràng đã đuổi tới, vì sao không dám tới gần kiểm tra?”

Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, vô thức nhìn chung quanh một chút lúc này mới phát hiện chung quanh mọi lối vào góc rẽ, khắp nơi đều là đám người ở thành phố ngầm.

Cô cười lạnh nói: “Bọn chúng không dám. Đi thôi, chúng ta đi vào.”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan dẫn đầu đi vào trong.

Lam Thần không biết nguyên nhân nhưng cũng đi vào theo, vào lúc bọn họ đi vào trong, trong nháy mắt một cái bóng nhanh chóng bay qua tường viện cũng tiến trong bệnh viện.

Y tá dẫn theo Thẩm Hạ Lan đi tới văn phòng của Diêm Vương Sống.

Cô ta lúc này đang nghiên cứu gì đó hết sức chăm chú, vốn không phát giác được nhóm người Thẩm Hạ Lan đang tới, mà Diệp Hồng ở một bên ngoan ngoãn, mãi tới khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thực sự trở lại đón mình trong ánh mắt cô bé lóe lên nét vui mừng.

“Tôi trở lại rồi đây.”

Thẩm Hạ Lan cười với Diệp Hồng nụ cười ngọt ngào mà ấp áp khiến Diệp Hồng trong nháy mắt chợt cảm thấy mình như bị nhìn thấu, cô bé cảm thấy trong lòng xấu hổ.

Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn có lẽ đang chờ Thẩm Hạ Lan tới cứu vậy mà cô bé lại khiến cho Thẩm Hạ Lan vì mình mà đi tìm Vương Phi Phi xử lý

Có phải là bản thân mình ích kỷ quá không?

Càng nghĩ vậy Diệp Hồng càng là không dám nhìn thẳng Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ mặt của cô bé rồi nói: “Rất xin lỗi, cô không có xử lý được Vương Phi Phi nhưng sẽ phải chịu hình phạt thích đáng. Cô trước tiên cứu được anh bạn Tống Dật Hiên.”

“Chú ấy thế nào ạ?”

Diệp Hồng vội vàng viết lên.

Thẩm Hạ Lan thấy cô bé lo lắng cho Tống Dật Hiên như vậy thấp giọng nói: “Không tốt lắm, hai chân bị gãy rồi máu me khắp người, nhưng mà tính mạng không có gì đáng lo. Cô đã để anh ta về Hải Thành trước. Quay lại cô cũng sẽ đem cháu Tống Dật Hiên lúc đó mà đỏ cả vành mắt.

Cô bé tự thấy bản thân thật xấu hổ.

Vì ân oán cá nhân của mình mà cô bé đã khiến Tống Dật Hiên một người đang bình thường lại thành một người què!

Nếu như cô bé sớm một chút để Thẩm Hạ Lan đi cứu anh ta, có phải là Tống Dật Hiên sẽ không thành cái dạng này?

Diệp Hồng cắn môi dưới của mình không hé miệng.

Thẩm Hạ Lan “Cháu làm sao vậy? Chuyện này không liên quan tới cháu. Cháu đừng như vậy. Tống Dật Hiên sẽ không có chuyện gì đâu cháu yên tâm đi. Nếu như cháu không yên lòng, khi nào quay trở về Hải Thành cô dẫn cháu đi thăm anh ta có được không?”

“Được ạ.”

Diệp Hồng nhẹ gật đầu.

Thẩm Hạ Lan lúc này mới nhìn một chút Diêm Vương Sống, mới thấy cô ta giống như đang làm thí nghiệm, cũng không mình thì kéo tay Diệp Hồng nhìn chung quanh một chút nói: “Cháu vẫn tốt chứ? Cô ta có đối xử không tốt với cháu không?”

Diệp Hồng lắc đầu.

Thẩm Hạ Lan kéo Diệp Hồng đến ngồi xuống bên người cô.

Cô bé này rất yên tĩnh, có lẽ là bởi vì nguyên nhân cô bé không biết nói chuyện nhưng đó cũng là lý do làm cô bé trở nên đặc biệt im lặng, thậm chí có rất nhiều thời của mình.

Thẩm Hạ Lan nhìn cô bé trong lòng có chút khổ sở.

“Nếu như trở lại Hải Thành không có nơi nào để đi, cháu có thể ở cùng cô. Trong nhà của cô có ba đứa con, cháu có thể làm bạn với các con cô.”

Diệp Hồng hơi sững sờ, khóe mắt có chút ướt át.

Cô bé là một cô nhi, bây giờ em gái duy nhất cũng bị người khác nhận nuôi, nói thật thì cô bé như vậy cô bé rất cảm động, nhưng rốt cục vẫn lắc đầu.

“Vậy cháu lại muốn tới nơi đó?”

Diệp Hồng nhẹ gật đầu.

“Thôi được đến lúc đó cô đưa cháu đi.”

Lần này, Diệp Hồng không bày tỏ thêm gì nữa.

Diêm Vương Sống rốt cục cũng làm xong, lúc này mới phát hiện trong văn phòng có nhiều hơn hai người.

Thời khắc ánh mắt cô ta nhìn thấy Lam Thần, con mắt đột nhiên phát sáng lên.

“Người thuốc?”

Cô ta nói nhiệt trong đáy mắt cô ta, lại nghĩ đến thân thế của Lam Thần liền vội vàng tiến lên một bước đưa Lam Thần kéo về phía sau mình, ngăn cản động tác của Diêm Vương Sống: “Cô muốn làm gì?”

Diêm Vương Sống nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lông mày nhíu lại.

“Để cho tôi nhìn xem, anh ta là người thuốc! Nếu tôi đoán không lầm, anh ta ngay từ khi trong bụng mẹ đã bị làm vật thí thành công, như vậy máu của anh ta chắc chắn có thể làm thuốc. Anh ta toàn thân trên dưới đều là bảo vật.”

“Anh ta là người! Mà còn là người của tôi!”

Câu nói này của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Thần ngây ra một lúc.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai bảo vệ cho anh ta như vậy, cho dù là Phương Đình cũng không dám ở trước mặt mọi người bảo vệ cho anh ta, chỉ cùng chăm sóc.

Cho tới tận ngày quen biết cô gái này, thế mà lại mạnh mẽ kéo anh ta về phía sau bảo vệ, giống như anh ta chính là người của cô vậy.

Lam Thần nói không nên lời, không biết cảm giác trong lòng này là gì, nhìn Thẩm Hạ Lan ánh mắt có chút phức tạp.

Diêm Vương Sống sắc mặt có chút khó coi.

“Cô trước kia cũng không có nói với tôi cô có một người thuốc.”

“Vậy có ảnh hưởng gì với cô chứ? Giữa chúng ta chỉ là lợi ích hợp tác, người của tôi cô đừng nghĩ động một đầu ngón tay.”

Thẩm Hạ Lan khí thế như vậy khiến Diêm Vương Sống rất không thoải mái.

“Cô ngược lại là chảnh quá đấy, đừng quên sinh mạng của cô còn nằm trong tay tôi vào người của tôi!”

“Nếu như tôi nhất định muốn thì sao?”

“Cô thử xem!”

Thẩm Hạ Lan toàn thân tỏa ra cái gì đó, Thẩm Hạ Lan lại thấp giọng nói: “Anh đừng sợ, có tôi ở đây, cô ta không dám động tới anh.”

“Cô thật to gan. Tôi nghe nói đám người thành phố ngầm đang tìm người, chắc là tìm cô nhỉ? Cô không sợ tôi đem cô giao ra à? Đến lúc đó người thuốc phía sau cô là của tôi. Tôi muốn thế nào thì làm thế đó.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười lạnh nói: “Cô trước khi cô đem tôi giao ra tôi cũng sẽ khiến cho cô gặp Diêm Vương nói chuyện, không tin cô thử xem.”

Nhìn dáng vẻ của cô một chút cũng không giống đang nói đùa.

Diêm Vương Sống cuối cùng vẫn là bị cô làm cho khiếp sợ.

Cô ta hừ lạnh một tiếng về lại ghế ngồi xuống, sau đó nói: “Tôi nhớ được giữa chúng ta có ước hẹn ba ngày, hiện tại vẫn chưa tới thời gian, cô tôi đâu? Cậu bé kia đâu? Tới rồi sao? Tôi nói rồi chỉ cần để cho tôi nhìn qua cậu bé kia tôi liền để cô mang cô bé này đi.”

Nghe được Diêm Vương Sống nói như vậy, mắt Thẩm Hạ Lan nhắm lại.

“Đó là con trai tôi, tôi không có khả năng để con tôi tới chỗ như thế này”

“Vậy không cần nói nữa”

Diêm Vương Sống không có ý tốt nhìn Lam Thần phía sau nói: “Hoặc là ở đây cô có thể mang cô bé này đi, tôi thậm chí có thể đưa các người ra ngoài an toàn.”

“Không thể được! Anh ta là người, là một người tự do, tôi không có bất kỳ quyền gì thay anh ta ra quyết định. Huống hồ cô muốn giữ anh ta lại làm gì? Cô dám nói không?”

Thẩm Hạ Lan lại đẩy Lam Thần lùi lại một chút.

Cô gái này một lần nữa thay đổi cách nhìn không tất cả mọi người đều là người xấu, không tất cả đều là người hám lợi.

Ánh mắt của anh ta ít nhiều có một tia ấm áp.

Diêm Vương Sống sắc mặt lại càng thêm khó nhìn.

“Cô không muốn để cho con của cô đến lại không muốn để tên người thuốc này lại, cô thế này giống như tay không bắt sói vậy còn muốn đưa cô bé này đi, cô cảm thấy có khả năng này sao? nay nếu như cô không thể đáp ứng một trong các điều kiện của tôi cô đừng nghĩ có thể ra khỏi nơi này.”

“Không đi thì không đi! Vừa hay tôi bị vây ở đây tôi trở về phòng của tôi.”

Thẩm Hạ Lan nói xong, trực tiếp lôi kéo Diệp Hồng cùng Lam Thần đi ra ngoài.”

“Cô…….”

Diêm Vương Sống làm sao cũng không nghĩ tới Thẩm Hạ Lan cứ vậy mà đi, trong lúc nhất thời tức giận gần nụ cười.

“Cô thật là ra bài không theo lí lẽ.”

“Cô ta tính tình quái dị như vậy theo lí lẽ ra bài tôi chỉ có thể bị cô ta nắm mũi dẫn đi. Huống hồ tôi cũng đi không được, cô ta nói rất đúng thân thể của tôi không thể kiên trì tới khi về Hải Thành, vả lại tôi còn phải đợi anh ấy.”

Lúc nói đến Diệp Ân Tuấn ánh mắt Thẩm Hạ Lan vô cùng ôn được tất cả ánh sao, rực rỡ như vậy, xinh đẹp như vậy.

Đây chính là hương vị tình yêu sao?

Lam Thần không biết, nhưng là đột nhiên cảm thấy loại cảm giác này có lẽ thật rất đẹp.

Diệp Hồng không nói gì, cứ như vậy đi theo Thẩm Hạ Lan về tới phòng bệnh.

Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Thần cũng cùng theo vào, không khỏi có chút xấu hổ.

“À thì tôi cùng Diệp Hồng ở đây tốt hơn.”

“Tôi đi cô.

Thẩm Hạ Lan lại do dự một chút nói: “Thôi đi anh vẫn là ở đây đi, có điều làm khổ anh rồi anh đem chăn nệm nằm dưới đất nhé. Tôi sợ anh rời đi tầm mắt của tôi thì sẽ bị Diêm Vương Sống gây bất lợi. Anh cũng thấy ánh mắt của cô ta đó có bao nhiêu là nồng nhiệt”

Lam Thần từ nhỏ đến lớn thường thấy ánh mắt giống như của Diêm Vương Sống xẹt qua một tia âm u.

“Chỉ cần cô không cảm thấy thiệt thòi tôi ở đâu cũng được.”

Cuối cùng, được Thẩm Hạ Lan ra hiệu Lam Thần cùng cô và cô bé Diệp Hồng ở chung một phòng, đem chăn nệm bỏ xuống đất. Khi bọn họ vừa sắp xếp xong, một bóng người từ cửa sổ nhảy vào trực tiếp xuất hiện trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Bình Luận (0)
Comment