Cục Cưng Có Chiêu

Chương 576

CHƯƠNG 576: TÔI LÀ TRỜI, TÔI LÀ PHÁP

Diệp Ân Tuấn thần bí cười cười, để Thẩm Hạ Lan ăn cơm xong. Tới bước này rồi, Thẩm Hạ Lan cũng không nghĩ nhiều, sau khi im lặng ăn cơm xong, Diệp Ân Tuấn ôm cô lên xe và mở điều hòa lên.

“Thế nào? Còn lạnh không?”

Bởi vì nguyên nhân thân thể Thẩm Hạ Lan lúc trước, cho tới bây giờ, Diệp Ân Tuấn vẫn không dám để cô bị lạnh.

Thẩm Hạ Lan lắc lắc đầu nói: “Không lạnh”

“Mặc nhiều chút” Nói xong, anh lại cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai Thẩm Hạ Lan. Trong khoang mũi tản ra hơi thở thuộc về riêng Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan giờ phút này cảm nhận được ấm áp, không khỏi muốn thời gian chậm đi một chút.

“Anh muốn dẫn em đi đâu?”

“Đi rồi em sẽ biết” Diệp Ân Tuấn tỏ ra vô cùng thần bí. Thẩm Hạ Lan cũng không hỏi, tựa vào chỗ ghế, nhìn Diệp Ân Tuấn tự mình lái xe, cũng chưa nói cái gì. Kỳ thật như vậy rất tốt. Nếu quãng đời còn lại đều có thể như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng đã thấy đủ rồi, cô thật sự không yêu cầu cao. Xe chạy ra khỏi nhà cũ nhà họ Diệp.

Thẩm Hạ Lan phát hiện con đường này có chút quen thuộc. Mày cô hơi nhăn lại. Đây không phải là biệt thự cô bị Tiểu Trương bắt cóc sao?

Thẩm Hạ Lan nhìn về phía Diệp Ân Tuấn. Anh muốn dẫn cô tới biệt thự của Tiểu Trương sao? Đi làm gì? Gặp sếp Hoàng? Hay là muốn cho cô xem Diệp Ân Tuấn cho sếp Hoàng là cái gì? Trong lòng Thẩm Hạ Lan đoán không ra, cô nhìn Diệp Ân Tuấn, phát hiện sắc mặt Diệp Ân Tuấn vô cùng bình tĩnh, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc gì. Bình thường dưới tình huống như vậy, đã nói lên tâm trạng Diệp Ân Tuấn không phải rất tốt.

Người khác không biết còn chưa tính, cô yêu Diệp Ân Tuấn như vậy, đương nhiên biết tính nết của anh. Đối với người ngoài mà nói, Diệp Ân Tuấn đều là nghiêm túc lạnh như băng, nhưng Thẩm Hạ Lan biết, anh càng tức giận, càng bình tĩnh, càng là bộ dáng nhìn như không có việc gì.

Nói cách khác hiện tại Diệp Ân Tuấn đang tức giận. Vì cái gì? Anh tức giận cái gì? Tức Tiểu Trương bắt cóc cô? Hay là tức nhà bác sĩ kia đã cho mình loại thuốc đó? Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút bất an.

“Ân Tuấn, anh đang muốn. ….”

“Hư –”

Diệp Ân Tuấn quay đầu cười cười nói với Thẩm Hạ Lan: “Anh đang lái xe, đừng nói chuyện phiếm với anh, đợi đến đó nói sau” Thẩm Hạ Lan đột nhiên ngây ngẩn cả người. Anh mỉm cười với cô, đáy mắt cũng là vô vàn nhu tình. Chẳng lẽ là chính mình nhìn lầm rồi, nghĩ sai rồi? Kỳ thật Diệp Ân Tuấn không tức giận?

Thẩm Hạ Lan không đoán được.

Cô không nói chuyện nữa, một đường lo lắng không yên như vậy đi theo Diệp Ân Tuấn tới cửa biệt thự. Hiển nhiên, người ở đây đều đổi thành người của Diệp Ân Tuấn. Sau khi xe dừng lại, Diệp Ân Tuần mới xuống xe, mở cửa xe, bể Thẩm Hạ Lan ra.

“Em có thể tự đi.”

Trước mắt bao người, cô thật sự có chút ngượng ngùng, tuy rằng thân thể vẫn có chút yếu, nhưng vẫn có thể kiên trì đi được.

Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Anh thích ôm em”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng động tác của anh vô cùng mềm nhẹ, như sợ đụng phải miệng vết thương của Thẩm Hạ Lan, trạng thái cẩn thận này làm cho lòng Thẩm Hạ Lan ấm áp dào dạt.

Cô bị Diệp Ân Tuấn ôm xuống xe, sau đó đi vào biệt thự. Biệt thự vẫn là như lúc trước cô tới, nhưng khác ở chỗ là vệ sĩ ở đây đã thay đổi người , đều đổi thành người của Diệp Ân Tuấn. Thẩm Hạ Lan thấy Tổng Đình ở đây, cô thấy hơi ngoài ý muốn.

“Tổng Đình? Sao anh lại ở đây? Lam Tử Thất đâu?” Tống Đình vội vàng nói: “Cô ấy có chút việc phải xử lý, cô yên tâm đi, tôi đã sắp xếp người bên cô ấy, không có việc gì đâu”

“Vậy là tốt rồi” Nghe được Lam Tử Thất không có việc gì, Thẩm Hạ Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô có thể vì Diệp Ân Tuấn thừa nhận tất cả, nhưng cũng không thể để bạn thân nhất của mình cũng cuốn vào. Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn ôm vào biệt thự. Trong viện của biệt thự có rất nhiều người đang ngồi. Thẩm Hạ Lan nhìn kỹ lại, đây không phải là vệ sĩ lúc trước của biệt thự này sao sao?

“Ân Tuấn, chuyện gì đây?”

“Không có gì, lúc nữa nói sau, chúng ta đi vào trước, bên ngoài rất lạnh” Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan đi vào, để người làm đặt thảm trên sô pha, lúc này mới đặt Thẩm Hạ Lan xuống, hơn nữa tìm chăn đắp cho cô. Thẩm Hạ Lan cảm thấy việc này có chút quá khoa trương rồi, không khỏi nói: “Em không yêu như vậy.”

“Vừa phẫu thuật xong, sao có thể không suy yếu được? Anh biết lúc này đưa em ra ngoài không tốt, nhưng để một mình em ở lại trong nhà anh lại lo lắng. Vẫn là cho em đi theo đi. Nếu bởi vì quyết định của anh làm em không khôi phục tốt, anh cũng không thể tha thứ cho chính mình”

Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan thật không biết chính mình nên nói cái gì mới tốt. Chờ Diệp Ân Tuấn sắp xếp cho Thẩm Hạ Lan xong, lúc này anh mới ngồi ở bên người Thẩm Hạ Lan, hơn nữa còn đun nước ấm cho Thẩm Hạ Lan. Tổng Đình đưa người vào. Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, đây không phải là Tiểu Trương sao? Cô còn chưa nói cái gì, Tiểu Trương đã bị Tống Đình đạp trên mặt đất.

“Đây là chuyện gì?”

Thẩm Hạ Lan hoàn toàn hồ đồ rồi.

Tiểu Trương là người của sếp Hoàng, sếp Hoàng và Diệp Ân Tuấn là bạn vong niên, hiện giờ Tống Đình lại đối đãi với Tiểu Trương như vậy, rốt cuộc diễn cái gì? Diệp Ân Tuấn ý bảo Thẩm Hạ Lan an tâm một chút đừng vội, nhìn Tiểu Trường trên mặt đất, cười nói: “Trương, đã lâu không gặp.”

“Cậu Diệp, anh làm cái gì vậy?”

Tiểu Trương mới bắt đầu còn giãy dụa, nhưng khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc, sau đó vội vàng thay đổi một khuôn mặt tươi cười.

Người có thể trong thời gian ngắn như vậy thay đổi thái độ nhanh như vậy tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp. Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút hiểu được cái gì.

Diệp Ân Tuấn thưởng thức ngón tay Thẩm Hạ Lan trong tay, tiếp tục nói: “Làm gì vậy? Tôi nghĩ anh cũng biết tôi muốn làm gì?” Khi nói chuyện, Tổng Đình đã muốn tiến lên, lấy ra dao, đâm vào đùi Tiểu Trương.

Tiểu Trương sợ tới mức lăn tại chỗ, tránh thoát dao của Tổng Đình, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Cậu Diệp, tôi là người của sếp Hoàng, anh muốn đụng đến tôi có phải cũng nên thông báo một tiếng cho sếp Hoàng?”

“Anh còn biết anh là người của sếp Hoàng, tôi còn nghĩ anh đã là người của Diệp Nam Phương rồi chứ!” Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.

Có ý gì?

Người của Diệp Nam Phương?

Chẳng lẽ Tiểu Trương và Diệp Nam Phương anh ta…..

Cô đột nhiên mở to hai mắt. Diệp Ân Tuấn lại nhẹ nhàng mà vỗ tay cô nói: “Đừng khẩn trương, xem diễn là được rồi.”

“Nhưng. ….”

“Ngoan, giao cho anh.”

Diệp Ân Tuấn cưng chiều nhìn nhìn Thẩm Hạ Lan, làm cô nhất thời bị lạc vào nụ cười của anh, cũng không chú ý tới Diệp Ân Tuấn nói gì. Tống tình tiến lên một bước, trước khi Tiểu Trương phản kháng khống chế anh ta lại, lạnh lùng nói: “Còn không chịu nói thật? Thật muốn tôi phế anh?”

“Anh dám!”

Tiểu Trương ý đồ giãy dụa, nhưng không thành công.

Diệp Ân Tuấn sai người bưng tới một mâm nho, nhẹ nhàng lấy ra, bóc vỏ, sau đó đưa tới bên miệng Thẩm Hạ Lan, ôn nhu nói: “Há mồm”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy ngại vô cùng.

Trong phòng khách này nói thế nào cũng có không ít người, tuy rằng đều là người của Diệp Ân Tuấn, chỉ là cô lớn như vậy còn để Diệp Ân Tuấn bón, không phải rất ngượng ngùng sao?

Huống hồ anh chính là diêm vương lạnh như băng trong mắt mọi người, đây là nháo đầu ra?

“Để em tự ăn”

Sắc mặt Thẩm Hạ Lan nhất thời đỏ lên.

Diệp Ân Tuấn nhìn đến hai má hồng nhuận của cô, lúc này mới bật cười.

“Xấu hổ cái gì chứ, đã là vợ chồng già rồi. Anh nói bón cho em thì bón cho em, há mồm” Sự cưng chiều của Diệp Ân Tuấn làm cho người ta sắp chết chìm trong ánh mắt, thật sự làm cho Thẩm Hạ Lan không chống đỡ được.

“Khụ khụ!” Cô ho khan một tiếng che dấu quẫn bách của mình, lại vẫn ngoan ngoãn mở miệng.

Diệp Ân Tuấn căn bản không nghe anh ta nói chuyện vô dụng. Mồ hôi lạnh của Tiểu Trường theo trán chảy xuống. Anh ta có chút run rẩy, khi Diệp Ân Tuấn sắp hố lên”Một” vội vàng nói: “Tôi nói, cái gì tôi cũng nói! Không sai! Tôi và Diệp Nam Phương liên thủ” Những lời này vừa ra, sắc mặt Thẩm Hạ Lan không đẹp nữa.

“Anh là người của Diệp Nam Phương?” Con người Thẩm Hạ Lan đột nhiên híp lại.

Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, vì một tiểu nhân vật bị thương chính mình cũng không có lời. Anh cho em tới là xem náo nhiệt, không phải để em tức giận. Anh đã nói rồi, tất cả giao cho anh ân?”

Thẩm Hạ Lan nhìn ánh mắt Diệp Ân Tuấn, đột nhiên lúc đó tim yên ổn lại. Cô biết, nếu Tiểu Trương là người của Diệp Nam Phương, như vậy có thật sự bất an rồi. Tiểu Trương là Dương Tân sắp xếp tiến quân khu đại viện, mà Diệp Nam Phương không vào được.

Tiểu Trương có thể tự do xuất nhập quân khu đại viện, con gái của cô và Diệp Tranh đều ở đó. Nhỡ Diệp Nam Phương thật sự muốn bắt Thẩm Nghề Nghê, cô đã không thể đuổi kịp.

Nhưng nếu Diệp Ân Tuấn nói tất cả giao cho anh xử lý, chắc là anh đã xử lý hết rồi? “Bọn Nghề Nghệ. ….”

“Đều không sao, em yên tâm đi” Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan mới yên lòng. Tiểu Trường hiện tại hoàn toàn không dám từ chối.

Anh ta nhìn Diệp Ân Tuấn, khẩn cầu nói: “Cậu Diệp, nếu tôi chủ động khai ra, anh có phải sẽ tha cho tôi?”

“Khai ra tôi xem”

Diệp Ân Tuấn không hứa hẹn anh ta cái gì, nhưng thái độ phải cũng không phải này lại làm cho Tiểu Trương không dám không nói thật . Dù sao anh ta là người của sếp Hoàng, đi theo sếp Hoàng cũng mấy năm, lại biết thái độ làm người và nguyên tắc xử sự của Diệp Ân Tuấn. Mọi người thương giới Hải Thành gọi Diệp Ân Tuấn là Diêm La mặt lạnh, Tiểu Trương còn biết Diệp Ân Tuần trước khi xuất ngũ còn biệt xưng, gọi là thần tử vong. Anh đối đãi kẻ địch đều không nương tay, nhưng anh ta lại ngu xuẩn lựa chọn làm kẻ địch của anh.

Tiểu Trường than nhẹ một tiếng, biết chính mình tránh không khỏi, lúc này mới nói ra chuyện chính mình liên thủ với Diệp Nam Phương như thế nào.

Khi Thẩm Hạ Lan nghe anh ta thừa nhận, cảm giác nhục nhã khi bị người đùa bỡn nhất thời nổi lên trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment