CHƯƠNG 595: DÁNG VẺ BAN ĐẦU CỦA TÌNH YÊU
Nhìn thấy ánh mắt do dự của Thẩm Hạ Lan, Phương Ngôn nở nụ cười.
“Cô không tự tin. Chính cô cũng không dám khẳng định liệu Diệp Ân Tuấn và cô có nảy sinh ngăn cách hay không, vì vậy tình cảm của hai người cũng không bền chặt như cô nghĩ. ”
Bị Phương Ngôn vạch trần, vẻ mặt Thẩm Hạ Lan có chút khó coi.
“Như thế nào? Không thích nghe sao? Nếu cô không thể tin vào tình yêu, không thể cho đối phương đủ sự tin tưởng và bao dung, thì đoạn tình cảm này có cố gắng cũng thế thôi. Thẩm Hạ Lan, cô không phải một cô gái hay khóc lóc, cô có suy nghĩ riêng của mình, thế nhưng duy chỉ có mặt tình cảm, cô quá thấp kém. ”
Lời nói của Phương Ngôn khiến Thẩm Hạ Lan sửng sốt.
“Thấp kém? ”
“Không đúng sao? Tám năm trước vào lúc cô yêu Diệp Ân Tuấn, cô vẫn là chính mình sao? Sau ba năm kết hôn, cô sống như thế nào? Mỗi ngày đều xoay quanh Diệp Ân Tuấn, mỗi ngày đều lấy tâm trạng của anh ta làm trung tâm, cô thậm chí đã đánh mất chính mình. Nếu như không phải xảy ra chuyện của Sở Anh Lạc, cô bị chôn vùi trong biển lửa, có lẽ Diệp Ân Tuấn vẫn không nhìn ra được tình cảm của mình. Tôi không thể không nói, ông trời vẫn rất tốt với cô, ít nhất đã để Diệp Ân Tuấn yêu cô. Giả sử anh ta không yêu cô, mọi thứ cô nhận được đều là gieo gió gặp bão, là cô đem sinh mệnh của mình giao cho người khác, tuỳ kẻ đó quyết định. ”
Nghe thấy lời Phương Ngôn nói, Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày.
Phương Ngôn nói tiếp: “Năm năm sau cô sống lại quay về, mang theo lòng thù hận Diệp Ân Tuấn, cô định lấy quả thận của Diệp Ân Tuấn để cứu con gái mình, vào thời khắc đó cô mới sống là chính cô. Thế nhưng sau đó lại biết được tất cả đều là hiểu lầm, cô nhận ra tình cảm của Diệp Ân Tuấn, cô tự hỏi bản thân, có phải cô đã đánh mất chính mình một lần nữa hay không? Còn sự nghiệp của cô thì sao? Tinh thần dám nghĩ dám làm của cô ở đâu? Tất cả mọi thứ của cô đều xoay quanh Diệp Ân Tuấn, cuộc sống của cô trở lại như tám năm trước đây, điểm khác biệt duy nhất là Diệp Ân Tuấn đã đáp lại tình cảm của cô. Thế nhưng Thẩm Hạ Lan, tuy nhà họ Diệp không cần cô kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng cũng không cần cuộc hôn nhân và tình cảm của cô, đây vẫn là dáng vẻ tình yêu ban đầu của cô sao? Mỗi ngày chờ Diệp Ân Tuấn trở về, cùng cô khóc, cùng cô cười, đây thật sự là tình yêu cô muốn sao? ”
Thẩm Hạ Lan lại ngây người. Đọc tại nguồn truyen.one nhé cả nhà!”
“Không phải, chỉ là tôi có quá nhiều việc, năm năm sau khi trở về, mọi thứ đều đổ vào tôi, khiến tôi vốn dĩ không có thời gian đi làm những việc bản thân mình muốn làm. ”
“Đều là cái cớ. Lý do này cô gạt được người khác, nhưng gạt được chính mình sao? Thư mời cuộc thi thiết kế xe hơi đã được gửi đến cô, tại sao cô không tham gia? Cô cảm thấy bây giờ cô là bà Diệp, tình cảm của Diệp Ân Tuấn đối với cô cũng rất tốt, vì vậy cô nguyện ý ở trong ngôi nhà đó thu mình lại. Vì vậy cô bỏ qua cơ hội lần này. Lẽ ra cô đã có thành tựu xuất sắc trong giới thiết kế, đáng tiếc cô đã không làm vậy. Cô tình nguyện trở nên tầm thường, cam lòng ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn. Cô tình nguyện ở lại ngôi nhà cũ của nhà họ Diệp mỗi ngày chờ đợi chồng trở về, đây là tình yêu và hôn nhân mà Thẩm Hạ Lan cô muốn? Nếu hai bên nam nữ chênh lệch quá lớn, cô dựa vào cái gì yêu cầu người đàn ông phải tốt với cô, luôn đối với cô tình cảm sâu đậm? Anh ta không ngừng tiến lên, cô lại giẫm chân tại chỗ, bây giờ có lẽ còn có thể sát cánh bên nhau, nhưng mười năm sau thì thế nào? Cô dám đảm bảo tình yêu vẫn luôn tươi thắm như ngày hôm nay sao? Anh ta liên tục rèn luyện và trưởng thành, cô lại trở thành chim trong lồng, liệu cô và anh ta có tiếng nói chung không? Thẩm Hạ Lan, cô đã kết hôn tám năm, trải qua nhiều trắc trở, nhưng từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa của tình yêu. ”
Phương Ngôn nói xong ngừng lại một chút, nhìn ra bầu trời bên ngoài nói: “Dáng vẻ tình yêu lúc ban đầu đều đẹp đẽ, chính là trong nháy mắt kích thích tố kích thích khiến tim đập nhanh, nói cho cùng thứ tốt đẹp cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt, có thể duy trì được bao lâu, tình yêu không phải thụ động chờ đợi, lại càng không là âm thầm chờ đợi. Phụ nữ có thể vì tình yêu mà cả đời khiến chính mình chịu thiệt, nhưng đàn ông thì không. Có lẽ Diệp Ân Tuấn cả đời sẽ đối xử tốt với cô, nhưng cô có chắc chắn đó là tình yêu mà cô mong muốn? Anh ta luôn tiến lên, ngược lại cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của mình, anh ta tốt với cô, có lẽ là vì tình yêu lúc ban đầu, nhưng lâu dài nó sẽ chỉ trở thành trách nhiệm. Khi một tình yêu tốt đẹp trở thành trách nhiệm của đàn ông, còn có thể có bao nhiêu cảm giác ở trong đó? Cô đã từng nghĩ qua chưa? Không phải lúc nào cô cũng có thể khiến mình trở nên nổi bật và toả sáng, giữa thế giới rộng lớn này có rất nhiều phụ nữ ưu tú và vượt trội đủ để thu hút ánh mắt của bất kỳ người đàn ông nào. Đến lúc đó cô sẽ làm gì?”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn im lặng.
Lần này cô thậm chí không thể phản bác lại điều gì.
Đúng vậy, cô đã tự khiến bản thân chịu thiệt thòi, từ bỏ chính mình, thậm chí cũng bởi vì Diệp Ân Tuấn cũng là nhà thiết kế xe hơi, cô liền che giấu năng lực của mình, cũng bởi vì cô sợ mình sẽ vượt qua danh tiếng của Diệp Ân Tuấn mà bỏ qua cuộc thi thiết kế.
Thế nhưng đây thật sự là cuộc sống và tình yêu mà cô mong muốn?
Tình yêu đẹp không phải là bản thân muốn làm gì thì làm cái đó sao?
Thế nhưng kể từ khi yêu Diệp Ân Tuấn, cô đã thay đổi bản thân để phù hợp với Diệp Ân Tuấn, mặc dù là trở về sau năm năm, mối hận trước đây đã được thay thế bằng tình cảm của Diệp Ân Tuấn, trước đây cô cố gắng ở trước mặt nhà họ Diệp tỏ ra bản thân là người vô dụng, khiến cô có chút tự ti, để rồi sau đó xảy ra chuyện, cô từ bỏ bản thân và cảm thấy chỉ cần đủ tiêu chuẩn làm một bà chủ của nhà họ Diệp thì tốt rồi.
Nhưng ngay cả với một mục tiêu như vậy, cô cũng không thực hiện được, vẫn làm rối tung lên hết không phải sao?
“Cuộc sống sẽ không bao giờ ngừng lại, mọi việc lại càng không vì cô mà ít xuất hiện. Lần này tôi bắt cóc cô, Diệp Ân Tuấn dốc hết tâm sức để cứu cô, cô có từng nghĩ qua, nếu mười năm sau cô bị bắt cóc lần nữa, Diệp Ân Tuấn sẽ như thế nào? Có thể anh ta vẫn sẽ như cũ đến cứu cô, nhưng cô cảm thấy đó đơn giản là vì cô hay là vì con của cô? ”
Những lời của Phương Ngôn như một nhát dao đâm vào tim Thẩm Hạ Lan.
Từ trước đến nay cô đều biết rõ, bà chủ nhà giàu không dễ làm, nhưng có lẽ cô đã nhầm lẫn.
Trước tiên chỉ có làm tốt bản thân mới có thể làm tốt các vai diễn khác không phải sao?
Thẩm Hạ Lan nhìn Phương Ngôn, cảm kích nói: “Cảm ơn Phương Ngôn, hôm nay cảm ơn anh đã thức tỉnh tôi. ”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi, tôi xin lỗi vì tất cả những việc đã làm với cô trước kia, nhưng nếu có thể làm lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy. Cô là một cô gái tốt, tôi rất xin lỗi khi đó đã vì anh em mình mà trả thù cô. ”
“Tôi hiểu, vì vậy mà Phương Ngôn, anh không thể đồng ý đi đến nơi mà Khôn Gia đã chỉ định, không thể! ”
Phương Ngôn lại cười nói: “Tôi đã đợi cơ hội này năm năm, cho dù lần này có bỏ mạng ở nơi đó, tôi cũng không hối hận. Mục đích sống duy nhất của tôi là báo thù. ”
“Không được, anh còn có cuộc sống tốt đẹp, anh có thể để Diệp Ân Tuấn làm tất cả mọi chuyện, anh có thể… ”
“Nhìn xem, đây chính là sự khác biệt của tôi và cô. Bây giờ việc gì cô cũng tìm Diệp Ân Tuấn giải quyết, chính cô không có khả năng sao? Thẩm Hạ Lan, cô dựa vào Diệp Ân Tuấn như vậy, nếu có một ngày Diệp Ân Tuấn không còn nữa, hoặc gặp chuyện ngoài ý muốn, cô còn lại cái gì? Cô còn có thể làm gì? ”
Lời nói của Phương Ngôn làm Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.
Phương Ngôn không quan tâm cô, nhỏ giọng nói: “Việc bản thân có thể làm tôi tuyệt đối sẽ không mượn tay người khác làm. Giống như ngày tôi quyết định làm Diệp Nam Phương, thù của Nam Phương chính là thù của tôi. Không tự tay giải quyết Hoắc Chấn Hiên, tôi chết không nhắm mắt. ”
Nói xong, anh ta trực tiếp đưa điện thoại di động cho Khôn.
“Địa điểm, thời gian. ”
Khôn dường như đã đoán được Phương Ngôn sẽ đồng ý với yêu cầu này, vội vàng nói ra địa chỉ.
“Phía Đông bến tàu, một tiếng sau. Nhất định phải mang theo Thẩm Hạ Lan đến. ”
“Tôi biết. ”
Sau khi ngắt điện thoại, Phương Ngôn đi chuẩn bị.
Thẩm Hạ Lan rơi vào yên lặng.
Chẳng lẽ cô thật sự đánh mất chính mình?
Cô vươn hai tay ra xem, cầm bút định vẽ một bức tranh mới phát hiện tay có chút không quen.
Lúc ở Mỹ cô không phải như vậy.
Mỗi ngày trời chưa sáng cô đã thức dậy, chuẩn bị đồ ăn cho bọn trẻ và bắt đầu một ngày làm việc bận rộn. Mặc dù cuộc sống có chút mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy bản thân từ một người không có tiếng tăm trở thành một người có thể tham gia cuộc thi thiết kế, niềm vui sướng đó là điều mà cả đời cô sẽ không bao giờ quên được.
Nhưng bây giờ cô đang làm gì?
Từ ngày trở về nước, dường như cô chưa làm được việc gì hoàn chỉnh.
Cô trở về cùng với bản thiết kế để hợp tác với tập đoàn Hoàn Trí, nhưng cuối cùng thiết kế đó lại rơi vào tay Đường Trình Siêu và nó không thể trở thành mối liên kết của hai nhà.
Cô tự nói với mình chính tình cảm của Đường Trình Siêu dành cho cô đã ảnh hưởng đến tác phẩm của cô, nhưng thật sự là như thế sao? Chẳng lẽ không phải vì yêu Diệp Ân Tuấn mà cô từ bỏ thiết kế của mình sao?
Bây giờ thiết kế của cô bị người khác tuỳ ý sửa đổi và trở thành thiết kế của tập đoàn Đường thị, hôm nay đưa vào sản xuất, trong nội tâm cô không phải chưa hề dao động. Cứ như thể đứa con của cô bị người khác cướp mất, không, là cô đã đưa con mình đi và nhìn nó trưởng thành theo họ người khác, tất cả mọi thứ đều không thuộc về cô nữa.
Lần này trở về nước, thật sự giống như lời Phương Ngôn nói, mọi thứ đều rối cả lên, thậm chí cô còn đánh mất chính mình.
Bà cụ nhà họ Diệp hy vọng cô làm chủ mẫu của Ám Dạ, đơn giản là vì cô là vợ của Diệp Ân Tuấn. Còn chính cô thì sao? Mặc kệ cô có thích hay không, bởi vì đó là trách nhiệm của con dâu nhà họ Diệp, cô đã đồng ý, nhưng thật sự cô có thể đảm nhận được tất cả mọi việc ở Ám Dạ sao?
Không thể!
Cô thậm chí còn không biết những việc cơ bản nhất! Luôn là Dương Tân quản lý.
Sau khi về nước, cô đã từng nghĩ sẽ cho con trai và con gái một gia đình, cô sẽ là một người vợ, một người mẹ tốt, mỗi ngày đều thức dậy trong tình yêu thương, rồi hai đứa con của cô sẽ đến trường, nhưng bây giờ thì sao? Cô trở về lâu như vậy, cô và các con đã có bao nhiêu thời gian ở bên nhau?
Đến cuối cùng cô đang làm gì?
Phương Ngôn nói đúng, cuộc sống không bao giờ ngừng lại, mọi việc và bất ngờ vô tình luân phiên nhau xuất hiện, cô như một con thuyền đơn độc trôi theo dòng nước, đến bây giờ cô đều không nghĩ đến việc mình chủ động muốn làm hay thay đổi cái gì.
Cô đã làm cho cuộc sống của mình trở nên rối loạn, vứt bỏ bọn nhỏ và nhiều lần khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân là một phiền phức, là một gánh nặng, vậy Diệp Ân Tuấn sẽ nghĩ như thế nào?
Nếu như cô đủ độc lập, đủ tự chủ, liệu cục diện bây giờ có phải hay không sẽ không như vậy?