Cục Cưng Có Chiêu

Chương 662

CHƯƠNG 662: MƯỢN PHÒNG TẮM TẮM RỬA

“Mợ Diệp có ý gì thế?”

Hoàng Phi nhìn thấy sắc mặt của Diệp Ân Tuấn không thích hợp liền vội vàng hỏi, sợ là Thẩm Hạ Lan sẽ đổi ý.

Diệp Ân Tuấn ho khan một tiếng, nói: “Ý của vợ tôi chính là chúng tôi không thiếu tiền, Tiểu Thi đầu tư bao nhiêu chúng tôi sẽ đầu tư thêm gấp đôi.”

Lời này trực tiếp chọc giận Tiểu Thi đến đen cả mặt, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại ưu nhã nở nụ cười.

Đương nhiên là Hoàng Phi vô cùng vui vẻ, anh ta chính là người phụ trách ngành du lịch này, vội vàng nói: “Ôi chao, mợ Diệp quả thật quá hào phóng!”

“Tôi muốn cô ta phải rút ra khỏi ngành du lịch, bao nhiêu tiền tôi cũng có thể bỏ ra được.”

Thẩm Hạ Lan ra dấu, Diệp Ân Tuấn là người phiên dịch.

Tiểu Thi đứng phắt dậy, âm u nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan, nói từng câu từng chữ: “Thẩm Hạ Lan, cô đừng có quá đáng! Là người thì chừa lại đường sống đi, sau này dễ nói chuyện hơn, cô tuyệt tình như vậy không sợ có chuyện gì ngoài ý muốn à?”

“Cô cảm thấy vợ tôi có chuyện gì ngoài ý muốn cô sẽ may mắn thoát khỏi hả? Tiểu Thi, cô tốt nhất nên cầu nguyện cho vợ tôi bình an đi, nếu không thì cũng không phải để cô cút ra khỏi Vân Nam đơn giản như vậy đâu.”

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lập tức lạnh xuống.

Tiểu Thi hừ lạnh một tiếng, thở phì phò đóng sập cửa đi khỏi.

Hoàng Phi nhìn thấy mọi người gây gỗ với nhau thành cái dạng này, không khỏi giảng hòa nói: “Diệp tổng, mợ Diệp, hai người nhìn xem có nhiều người thì lực lượng lớn, huống hồ gì Tiểu Thi đến đây đầu tư đúng là đã cống hiến cho chúng tôi, bây giờ chúng tôi rút tiền của cô ta ra có chút không đúng cho lắm. Mọi người đều quen biết với nhau, đều là bạn bè, đừng vì tiền mà không qua lại nhau có đúng không? Đều lui một bước đi, cứ dựa theo ý tứ của mợ Diệp mà xử lý, tôi cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi.”

“Anh cảm thấy như vậy à? Nhưng mà vợ của tôi lại không vui.”

Diệp Ân Tuấn cười cười nhàn nhạt nói: “Cũng đúng thôi, nói nhiều lời cùng với đám tôm tép như các người cũng vô dụng, tôi vẫn nên trực tiếp gọi điện thoại cho cục trưởng của các người, tôi nhớ là cục trưởng của các người tên là Trương Hằng có đúng không?”

Hoàng Phi nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói chính xác được tên của cục trưởng du lịch, không khỏi ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng cười nói: “Diệp tổng, chuyện này chúng ta vẫn nên trở về thương lượng một chút đi, anh thấy xem có được không?”

“Được thôi.”

Diệp Ân Tuấn cũng rất sảng khoái.

Những người khác vội vàng kêu nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Diệp Ân Tuấn lại ngăn cản.

“Không cần đâu, tôi dẫn vợ tôi đi ra ngoài trước.”

Diệp Ân Tuấn nói xong liền dẫn Thẩm Hạ Lan đi khỏi.

Đám người còn lại nhìn thấy nhân vật chính đều đã đi rồi, cũng lần lượt rời đi.

Sau khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi ra, cô cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, có thể nhìn thấy sắc mặt tức hổn hển của Tiểu Thi, đúng là thật thoải mái.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô có tinh thần như vậy, anh cười nói: “Có vui không?”

“Có chứ, anh nói xem nếu như Tiểu Thi thật sự rút lui, có phải là anh sẽ thật sự cho em đầu tư không?”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng ra dấu hỏi.

“Đó là điều đương nhiên rồi.”

Thái độ cưng chiều của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan hơi giật mình, lập tức quay mặt sang nơi khác.

“Làm sao nữa vậy? Em biết đó, anh không quan tâm tới tiền, chỉ cần em vui vẻ, tiêu một chút tiền thì có tính là gì đâu.”

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Hai người tùy ý đi trên đường, nhìn thấy ở cách đó không xa dường như là có một phiên chợ, Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy hứng thú.

Diệp Ân Tuấn thấy cô như thế này, không đợi Thẩm Hạ Lan nói cái gì anh liền dẫn Thẩm Hạ Lan đi đến đó.

Nơi này là một thị trường bán ngọc thạch, ở bên trong có rất nhiều đồ chơi nhỏ, phỉ thúy cũng tương đối nhiều nhưng mà chất lượng cao thấp không đồng đều.

Đương nhiên Diệp Ân Tuấn cảm thấy chướng mắc nhất chính là mấy sản phẩm thấp kém này.

“Nếu như em thích thì anh dẫn em đến thị trường ngọc thật tốt để xem một chút.”

“Không cần đâu, ở đây có sự thú vị của nó”

Thẩm Hạ Lan cười cười, tùy ý bắt đầu đi dạo.

Cô ghé vào mỗi một quầy hàng ở đây, sau đó trao đổi với chủ quán một chút, mặc dù là có chút khó khăn nhưng mà cũng vô cùng vui vẻ.

Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng cô nở nụ cười tươi dưới ánh tà dương, trong lòng đột nhiên cảm thấy được lấp đầy.

Hai người đi dạo một hồi, Thẩm Hạ Lan vẫn hứng thú như cũ.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Không bằng cứ bỏ tiền đầu tư nơi này đi, ngày nào em cũng có thể nhìn thấy ngọc thạch này.”

“Không cần đâu, em thích đi dạo như thế này.”

Thẩm Hạ Lan cười nói.

Hai người cùng nhau tìm một đình nghỉ mát ngồi xuống.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đầu đầy mồ hôi, dịu dàng nói: “Em ngồi ở đây một lát đi, để anh đi mua chút trái cây và nước cho em.”

“Được rồi.”

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Sau khi Diệp Ân Tuấn đi khỏi, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cách đó không xa có hai ông cháu đang chơi đùa với nhau, như thế này thật ấm áp.

Cô đột nhiên cảm thấy sau khi mặt trời ngã về phía tây, loại hình ảnh ấm áp này làm cho người khác ấm lòng hơn, nếu như có thể, cô cũng hy vọng tương lai mình giờ đi cũng sẽ như thế này.

Đúng lúc này trong đình nghỉ mát có một đôi nam nữ bước vào, trong nháy mắt ngồi ở vị trí bên cạnh Thẩm Hạ Lan.

“Thiệt là mệt muốn chết!”

Người phụ nữ nũng nịu nói.

Thẩm Hạ Lan không nói gì nhưng mà cô muốn di chuyển vị trí sang bên cạnh.

Đúng lúc này, người đàn ông trực tiếp đi đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan, nói: “Cô qua một bên ngồi đi.”

Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, cô nhìn xung quanh, trong đình nghỉ mát chỉ có một mình cô, nói cách khác người đàn ông này đang nói chuyện với cô.

Lúc này cô gái mở miệng nói.

“Nè, cô bị điếc hả? Kêu cô tránh ra cô có nghe không vậy? Không nhìn thấy chúng tôi đi hai người hả?”

Thẩm Hạ Lan im lặng, trong lòng vô cùng không thoải mái.

Nếu như bọn họ nói chuyện nhỏ nhẹ, có lẽ cô sẽ thật sự nhường chỗ, dù sao thì mấy đôi yêu nhau đều thích ở cùng một chỗ, cô cũng không phải là chưa từng có tuổi trẻ. Nhưng mà hai người đó không hề có lịch sự gì hết, hơn nữa còn vô cùng ngang ngược càn rỡ như thế này làm cho người ta không muốn thành toàn cho bọn họ.

Thẩm Hạ Lan nhìn bọn họ một chút, giả vờ như là không nhìn thấy không nghe thấy, hoàn toàn để diễn tốt tiết mục người mù kẻ điếc.

“Con mẹ nó, kêu cô tránh ra cô nghe không được có đúng không hả?”

Người đàn ông thấy Thẩm Hạ Lan nhìn bọn họ mà không có phản ứng, ngược lại quay đầu tiếp tục nhìn xung quanh, vội vàng giơ cánh tay ra muốn đánh vào mặt của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan đã có sự phòng bị từ sớm, trong nháy mắt cánh tay của người đàn ông đưa lên, ánh mắt của cô bỗng nhiên nheo lại, thân thể cũng nhanh chóng có động tác, trực tiếp đá vào bụng của người đàn ông.

Nếu như người bình thường chỉ một cú đá này của Thẩm Hạ Lan thì đều sẽ ngã xuống đất, qua một hồi rồi mới có thể thích ứng được, nhưng mà người đàn ông này lại chỉ lui về phía sau mấy bước sau đó liền đứng vững, đột nhiên lấy một con dao từ bên hông ra, hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ nó chứ, còn là một quả ớt nhỏ nữa, ngày hôm nay ông đây sẽ tiễn mày lên đường?”

Lúc nói chuyện, con dao của hắn ta đã đi đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên trầm xuống, thân thể của cô lại lùi về phía sau hai bước, lại nghe thấy đằng sau cũng truyền đến tiếng gió.

Cô ý thức được người phụ nữ cũng ra tay.

Một nam một nữ này đều là người luyện võ.

Ở đây người luyện võ làm gì dễ tìm như vậy? Hơn nữa lại trùng hợp như thế, lúc cô ở một mình thì lại xuất hiện tranh giành chỗ ngồi?

Đầu óc của Thẩm Hạ Lan nhanh chóng di chuyển, động tác trong tay cũng không dám lạnh nhạt.

Uyển chuyển tránh thoát con dao của người đàn ông, nhưng lại không tránh khỏi nắm đấm của người phụ nữ.

Thẩm Hạ Lan dứt khoát không phòng ngự nữa, lúc chân phải của người phụ nữ đá vào bụng mình, Thẩm Hạ Lan trực tiếp bắt lấy cổ chân cô ta kéo ra phía trước một phát, trong nháy mắt người phụ nữ dạng thẳng chân ngồi trên mặt đất.

“A!”

Lần này người phụ nữ dùng sức có chút mạnh, lập tức kêu to lên một tiếng.

Người đàn ông thấy như vậy lại hướng về phía Thẩm Hạ Lan lần nữa.

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên trầm xuống, cô nhanh chóng tìm đến vị trí khớp nối của người đàn ông, dùng hết toàn lực công kích.

Người đàn ông không ngờ đến là thân thủ của Thẩm Hạ Lan lại tốt như vậy, sơ ý một cái liền bị Thẩm Hạ Lan đá làm cho cánh tay trật khớp.

Thẩm Hạ Lan nhìn ánh mắt hoảng sợ của hai người bọn họ, lạnh lùng ra dấu nói: “Trở về nói cho người phía sau của các người biết rằng có chiêu gì thì cứ phóng ngựa đến đây đi.”

Hai người cũng không biết, nhìn cũng không hiểu, đứng lên vắt chân lên cổ mà chạy.

Lúc Diệp Ân Tuấn trở về, Thẩm Hạ Lan vẫn ngồi yên ở chỗ đó nhìn đôi ông cháu đang vui đùa ở cách đó không xa, dáng vẻ như là chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Cho em nè, là quả xoài mà em thích ăn nhất.”

Diệp Ân Tuấn đưa trái cây của mình đã mua cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan dịu dàng cười một tiếng, sau đó bắt đầu ăn xoài, không hề nhắc tới chuyện hồi lúc nãy một tiếng nào.

Diệp Ân Tuấn nhạy cảm phát hiện được bầu không khí lại có mùi thuốc lá thoang thoảng cùng với mùi nước hoa nồng nặc.

Lúc nãy có người đến đây à?

Anh hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang ăn rất ngon, cũng không hỏi cái gì hết, nhưng mà anh lại để ý.

Sau khi Thẩm Hạ Lan ăn xong, Diệp Ân Tuấn sợ cô đói bụng nên lại dẫn cô đi đến một chỗ ở cách đó không xa ăn gì đó, sau đó hai người trở về khách sạn.

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan vào trong phòng ngủ, anh đột nhiên ngăn cản cô lại.

“Làm gì thế?”

Thẩm Hạ Lan ra dấu hỏi.

Diệp Ân Tuấn có chút chơi xấu mà nói: “Tối nay anh muốn ngủ với em.”

Mắt của anh chớp chớp, mang theo khẩn cầu, cực kỳ giống với dáng vẻ của Thẩm Minh Triết.

Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên đẩy đầu của anh, ra dấu nói: “Đừng có giả vờ đáng yêu nữa, anh cho rằng anh là Minh Triết hả?”

“Không giống hả? Em cứ coi anh là Minh Triết là được rồi, người ta cần an ủi, cần sự ấm áp, cần em mà.”

Thẩm Hạ Lan nghe thấy câu nói này của Diệp Ân Tuấn làm nổi hết cả da gà.

Lần này ra ngoài, các loại kỹ năng của Diệp Ân Tuấn quả thật đã đổi mới tam quan của cô, cô thậm chí còn có chút hoài nghi trước kia có thật sự hiểu rõ Diệp Ân Tuấn rồi à?

“Có được không vậy?”

Diệp Ân Tuấn lắc lắc cánh tay của Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan nổi cả da gà vội vàng đuổi Diệp Ân Tuấn ra.

“Anh nói chuyện nghe hay quá.”

“Vậy em có đồng ý với anh không?”

Diệp Ân Tuấn vô cùng ấm ức.

Hai người là vợ chồng hợp pháp, bây giờ muốn ngủ cùng một cái giường, tại sao lại khó khăn như vậy?

Gương mặt của Thẩm Hạ Lan đỏ lên, ho khan một tiếng rồi nói: “Anh ngủ phòng khách, ở đó có ghế sofa, không cho phép vào phòng ngủ của em.”

Nói xong, cô bỗng mở cửa đi vào.

“Không phải đó chứ, sofa rất khó ngủ?”

Diệp Ân Tuấn oán trách, nhưng mà vẫn bước vào theo.

Diệp Ân Tuấn ra dấu “em có thích ngủ hay không”, sau đó liền đi vào trong phòng ngủ.

Cô cũng không quan tâm Diệp Ân Tuấn như thế nào.

Diệp Ân Tuấn bất đắc dĩ nhún nhún vai, nhìn cái ghế sofa ở bên cạnh, tìm cà phê rót một ly cà phê rồi sau đó mới gõ cửa phòng của Thẩm Hạ Lan.

“Vợ ơi, cho anh mượn phòng tắm tắm rửa.”

Lông mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại.

Chắc chắn là Diệp Ân Tuấn cố ý.

Nếu bây giờ cô mở cửa phòng ngủ ra, Diệp Ân Tuấn sẽ đi à?

Nhưng mà không mở ra thì anh cứ kêu ở bên ngoài hoài cũng không phải là cách.

Thẩm Hạ Lan mở cửa ra, nhanh chóng ra dấu nói: “Anh tranh thủ đi.”

“Biết rồi, làm gì thì anh cũng phải tắm một cái chứ.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn liền bước vào phòng tắm.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, xuyên qua cửa kính mờ ảo, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bóng dáng mông lung của Diệp Ân Tuấn, không khỏi cảm thấy cái mũi nóng lên.

Cô vội vàng đi tìm cái khăn, sợ là Diệp Ân Tuấn nhìn thấy một mặt bối rối của mình.

Đúng lúc này trên ban công phòng ngủ của cô đột nhiên truyền đến một tiếng động rất nhỏ.

 

Bình Luận (0)
Comment