Cục Cưng Có Chiêu

Chương 85

Diệp Ân Tuấn nói xong thì quay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Cả người Tống Đình đều đông cứng tại chỗ.

Diệp tổng đây là có chuyện gì đây?

Một người phụ nữ vừa mới đến Hải Thành có hơn mười ngày, có thể làm cho anh tức giận như vậy à?

Ngay cả mợ chủ vào năm đó cũng không để tổg giám đốc Diệp phải lo lắng như vậy, Lisa này có tài cán gì chứ?

Anh ta cũng chỉ nói cô có hai câu mà thôi, Diệp tổng liền muốn đuổi việc anh ta?

Tống Đình có chút oan ức, anh ta đã đi theo Diệp Ân Tuấn năm sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Ân Tuấn vô cùng nghiêm túc kêu anh ta cút đi, đối tượng còn là bởi vì một người phụ nữ.

Nhưng mà cho dù có oan ức thế nào đi nữa Tống Đình vẫn phải nhanh chóng bước theo.

“Diệp tổng, tôi sai rồi.”

Diệp Ân Tuấn cũng đã biết ngữ khí của mình hơi nặng. Nhưng mà tình cảm của mình đối với Thẩm Hạ Lan sao có thể nói ra được.

Anh thở dài một hơi, bước lên xe, trực tiếp ngồi ở chỗ ngồi phía sau, nhưng mà vẫn không có cách nào làm dịu cảm xúc như cũ, lấy thuốc lá ra nhóm lửa hút từng hơi.

Tống Đình bước vào ghế lái, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như thế thì thấp giọng nói: “Diệp tổng, nếu như mà anh cảm thấy tôi lắm mồm thì anh cứ phạt vào tiền lương hoặc là hạ chức của tôi là được rồi, nhưng mà anh đừng có chà đạp sức khỏe của anh như vậy, phổi của anh không thể chịu đựng được việc anh hút thuốc lá đâu.”

Sau khi Diệp Ân Tuấn hít một hơi thuốc lá thật sâu thì dập tắt nó đi.

Anh nhìn dòng xe cộ ở bên ngoài, thấp giọng nói: “Tống Đình, tôi biết là tôi với cậu tình nghĩa sâu sắc, mặc dù nói là chủ tớ, thật ra đã sớm là anh em với nhau, tôi cũng biết là cậu vì muốn tốt cho tôi cho nên cảm thấy tôi lại đột nhiên có bộ dạng như thế này đối với một người phụ nữ vừa mới quen biết hơn mười ngày thì cậu rất khó mà hiểu được, có đúng không?”

Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn chủ động nói ra chuyện này, Tống Đình dứt khoát hỏi cho rõ.

“Đúng vậy đó, tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Kể từ khi Lisa đến Hải Thành thì Diệp tổng trở nên khác lạ, anh không chịu nói nên tôi cũng không dám hỏi, nhưng mà có một số việc cô ta không đáng để Diệp tổng phải làm vì cô ta, hơn nữa tôi nhìn thấy cô ta cũng không phải là cảm kích. Đối với một người phụ nữ không tim không phổi như thế này, rốt cuộc là Diệp tổng bị làm sao vậy?”

Diệp Ân Tuấn hơi nở nụ cười, ánh mắt nhiều hơn mấy phần thâm thúy.

“Sao vậy? Tôi cảm thấy là tôi nên đối xử với cô ấy như thế này từ sớm rồi, nếu như năm năm trước tôi đối xử với cô ấy như vậy, có lẽ hiện tại con trai sẽ lớn lên ở bên cạnh của tôi, mà cô ấy sẽ không trải qua nhiều đau khổ như vậy. Một người phụ nữ mang theo con của mình rời khỏi quê hương, ai cũng có thể tưởng tượng được cô ấy sống không dễ dàng đến cỡ nào.”

Tống Đình nghe xong thì hoàn toàn giật mình.

“Diệp tổng, anh nói Lisa chính là bà chủ cũ?”

Anh ta quả thật không dám tin tưởng.

Sao chuyện này lại có thể làm như vậy được?

Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Cậu có còn nhớ rõ tôi đã cho cậu đi làm giám định máu mủ không? Đó chính là của tôi và cái thằng nhóc thối Minh Triết đó đó, chúng tôi có quan hệ ba con với nhau, mà Minh Triết lại là con ruột của Lisa, cậu nói xem cô ấy là ai?”

“Nhưng sao mà có thể là như vậy được chứ, nhưng gương mặt của bà chủ không phải là như thế này, hơn nữa biển lửa vào năm đó lại lớn như vậy, sao có thể trở về từ cõi chết được?”

Đây cũng là vấn đề mà Diệp Ân Tuấn luôn mông lung, nhưng mà không sao, Thẩm Hạ Lan đã có thể trở về, rồi anh sẽ tìm được đáp án thôi.

“Tôi sẽ điều tra chuyện này cho rõ ràng, ngoài ra tôi cũng đã đi kiểm tra dna ở sau lưng các người, đó là tóc mà Hạ Lan đã để lại vào năm năm trước cùng với sợi tóc hiện tại của cô ấy giống nhau như đúc. Bác sĩ hoàng đã xác nhận cô ấy chính là Hạ Lan năm đó, chính là người vợ mà Diệp Ân Tuấn tôi đã cưới hỏi đàng hoàng, mặc dù là bây giờ cô ấy vẫn còn chưa chịu thừa nhận, nhưng mà tôi tin tưởng là chắc chắn ở trong đó có hiểu lầm gì đó. Với lại cô ấy cũng đã trở về rồi, vậy thì tôi cũng không để cho bất cứ ai có thể tổn hại đến bọn họ nữa, ai cũng không được!”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn nhìn về phía bệnh viện, cau mày lại.

Tuổi tác của bà cụ Hoắc đã lớn rồi, khúc mắc lớn nhất cả đời này của bà ta chắc có lẽ là vấn đề hương khói của nhà họ Hoắc. Hoắc Chấn Đình là một người tàn tật, mặc dù là cũng có thể lấy vợ sinh con, nhưng mà mấy năm gần đây Hoắc Chấn Đình vẫn luôn không có tâm tư ở phương diện này, chuyện này mới khiến cho bà cụ vô cùng sốt ruột.

Người vệ sĩ đó đến cùng có phải là người của nhà họ Hoắc hay không, nhưng mà cứ nhìn vào hiện tại anh ta nhằm vào Lisa mà nói, người này chắc chắn là nhân vật mấu chốt.

“Tống Đình, có còn nhớ rõ Triệu Ninh không?”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại hỏi đến tên của vệ sĩ, Tống Đình thất thần trong giây lát.

“Triệu Ninh hả? Diệp tổng đang nói tới Triệu Ninh đã từng mất tích trong biển lửa với bà chủ vào năm năm trước đúng không?”

“Chính là cậu ta, điều tra rõ ràng thân phận của cậu ta cho tôi đi. Còn nữa, hiện tại Triệu Ninh này vẫn chưa chết đâu, đang trốn ở một nơi nào đó trong Hải Thành, tôi không quan tâm tới cậu dùng biện pháp gì, cậu cũng phải tìm người ra cho tôi, bí mật đưa đến chỗ của tôi, có rất nhiều chuyện phải cần phải hỏi cậu ta.”

“Vâng!”

Tống Đình đã biết được thân phận thật sự của Thẩm Hạ Lan, tâm trạng cũng còn chưa bình phục lại, anh ta hơi do dự rồi hỏi: “Diệp tổng, anh thật sự không nhầm lẫn hả? Nhà thiết kế Lisa thật sự là bà chủ? Nhưng mà hai người bọn họ cũng chênh lệch quá lớn rồi.”

“Cậu đang nói đến diện mạo đó à? Trên thế giới này có một loại kỹ thuật gọi là phẫu thuật thẩm mỹ, tôi không biết tại sao cô ấy lại phải phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng mà tôi nghĩ là trận lửa vào năm năm trước chắc là đã để lại ấn tượng không thể xóa nhà cho cô ấy, có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không kỳ quái.”

Diệp Ân Tuấn vừa nhớ đến cả người của Thẩm Hạ Lan đều là hình xăm, đột nhiên lại hiểu ra cái gì đó.

Cô không thích người xăm hình đến cỡ nào, sao đột nhiên lại biến thành dáng vẻ ngay cả mình cũng không thích? Liên tưởng đến trận lửa vào năm năm trước, thật ra thì cũng không có cái gì là không hiểu được.

Tống Đình thấp giọng nói: “Không chỉ là nói diện mạo, tôi cảm thấy hình như là tính cách của bà chủ cũng đã thay đổi rồi, giống như là thay đổi thành một người khác vậy đó. Trước kia bà chủ yêu anh như vậy, không cho anh phải chịu bất cứ gian khổ gì, nhưng mà bây giờ trở về thì tôi cứ cảm thấy tình cảm của bà chủ đối với anh căn bản không giống như trước kia nữa, nói một câu khó nghe thì là cô ấy ngược lại còn hận anh với lại chán ghét anh, tôi nhìn thấy đều là Diệp tổng anh vội vội vàng vàng đối tốt với bà chủ, nhưng mà bà chủ lại không thấy không cảm kích.”

“Đây chính là lý do mà tôi cần tìm Triệu Ninh, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, dựa vào năng lực của tôi thế mà lại không điều tra ra được, mà Hạ Lan cũng không chịu nhắc tới, thậm chí là không chịu đề cập đến thân phận lúc trước của mình. Tôi nhớ là cô ấy có thể vì bảo vệ an toàn cho đứa nhỏ, nhưng mà cô ấy đang sợ cái gì vậy chứ, cô ấy đang phòng bị ai ra tay với đứa nhỏ? Những chuyện này tôi đều muốn làm rõ ràng, nếu như là Hạ Lan của lúc trước thì tuyệt đối sẽ nói những chuyện này cho tôi biết, tôi là trời của cô ấy, là toàn bộ của cô ấy, đáng tiếc là bây giờ cô ấy hoàn toàn đã vứt bỏ tôi bên ngoài thế giới của cô ấy rồi.”

Diệp Ân Tuấn có chút bất lực, cũng có chút đau lòng.

Thời gian năm năm có thể thật sự ngăn cách tình cảm của hai người ư?

Đã từng yêu nhau sâu đậm như vậy, thật sự có thể thay đổi theo thời gian?

Anh không thể nhìn ra được tình yêu cuồng nhiệt đã từng có ở trong mắt của Thẩm Hạ Lan, càng không nhìn thấy được một chút dấu vết nào ở trong đó.

Tống Đình nói rất đúng.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan đối với anh mà nói chính là một người xa lạ, nhưng mà hai người bọn họ là có quan hệ thân mật nhất, thậm chí còn có con cái chung.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên rất muốn gặp Thẩm Hạ Lan.

“Chuẩn bị trực thăng cho tôi, tôi muốn đi đến căn cứ.”

“Hiện tại hả? Diệp tổng, bây giờ cũng đã sắp đến nửa đêm rồi, anh có bay qua đó thì bà chủ cũng đã ngủ, anh cần gì phải...”

“Đi chuẩn bị đi.”

Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, có vẻ hơi mệt mỏi.

Từ sau chuyện bà cụ Hoắc giả vờ bị ngã thì Diệp Ân Tuấn không chợp mắt được ngày nào, bây giờ lại là vì Lisa mà trực tiếp khai chiến với nhà họ Hoắc, cũng không biết là Diệp Ân Tuấn làm ra tất cả những chuyện này, Thẩm Hạ Lan có quan tâm tới hay không.

Tống Đình không nói gì nữa, sắp xếp người chuẩn bị máy bay trực thăng lập tức đưa Diệp Ân Tuấn lên đỉnh núi.

Gió ở trên đỉnh núi rất to, thổi lên người có chút lạnh, nhưng mà trái tim của Diệp Ân Tuấn thì lại nóng, bởi vì anh muốn đi gặp Thẩm Hạ Lan.

Tám năm trước, lúc đón dâu anh cũng chưa từng kích động như vậy.

Tống Đình muốn sắp xếp cho người đi theo Diệp Ân Tuấn, lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản lại.

“Không cần đâu, một mình tôi đi là được rồi, vừa đi vừa về cũng không tốn bao lâu, sáng sớm tôi sẽ trở lại, hội nghị thường kỳ nên chuẩn bị thì cứ chuẩn bị cho tốt đi. Nhà họ Hoắc đã muốn hướng về phía của Hạ Lan, vậy thì chuyện ở bên phía của Tống Dật Hiên chắc là cậu cũng biết nên xử lý như thế nào rồi, đúng không?”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Tống Đình hơi gật đầu, lại thấp giọng nói: “Nhưng mà làm như thế này thì sẽ dẫn Tống Dật Hiên ra, mấy năm nay Tống Dật Hiên vẫn luôn đối nghịch với chúng ta, hiển nhiên anh ta cũng sẽ muốn mượn chuyện này để nói ra chuyện của mình, làm như vậy không phải là có lợi cho anh ta quá rồi à?”

“Cũng không tính là tiện nghi, sau này có rất nhiều cơ hội để anh ta ra sức.”

Diệp Ân Tuấn ý vị thâm trường nói xong thì cũng lên máy bay.

Sau khi máy bay cất cánh bay lên không trung, trái tim của Diệp Ân Tuấn cũng bay lên theo.

Cho đến bây giờ anh cũng không dám tin tưởng mình lại giống như là một thằng nhóc choai choai mười bảy mười tám tuổi, hưng phấn và kích động.

Hóa ra rung động là cảm giác tuyệt vời như thế này, đẹp đến nỗi anh có thể dùng tất cả để đi trao đổi.

Lúc máy bay đến căn cứ thì trời cũng đã sắp rạng sáng.

Diêm Chấn phát giác có người xâm nhập, lập tức làm xong chuẩn bị, vốn cho rằng Tống Dật Hiên đi mà lại quay lại, không nghĩ đến lại là Diệp Ân Tuấn.

“Diệp tổng, sao cậu lại ở đây, là có chuyện gì quan trọng muốn thông báo hả?”

Diêm Chấn rất ít khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đến căn cứ vào lúc nửa đêm, cho nên trận địa đã sẵn sàng.

Diệp Ân Tuấn lại phất tay nói: “Nên đi ngủ thì cứ đi ngủ đi, tôi cũng chỉ đến đây để thăm người phụ nữ của tôi một chút mà thôi, đừng có rêu rao, sáng nay tôi sẽ đi ngay, đừng có làm kinh động ai hết.”

Diêm Chấn ngây ngẩn cả người.

Anh ta đi theo Diệp Ân Tuấn nhiều năm như vậy rồi, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn xúc động như vậy.

“Diệp tổng, cậu...”

Diệp Ân Tuấn cũng không thèm để ý đến biểu cảm khiếp sợ của Diêm Chấn, trực tiếp nhấc chân đi về phía phòng của Thẩm Hạ Lan.

Phòng của Thẩm Hạ Lan được khóa trái từ bên trong, nhưng mà đối với Diệp Ân Tuấn mà nói cái này căn bản cũng không phải là gì.

Anh nhanh chóng mở cửa phòng ra, lần đầu tiên cảm thấy mình không phải là một chính nhân quân tử, nhưng mà như vậy thì có là gì đâu?

Người ở bên trong chính là vợ của anh, là con của anh.

Diệp Ân Tuấn rón rén đi vào trong phòng.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống chiếc giường ở trên mặt đất.

Thẩm Hạ Lan yên tĩnh nằm ở nơi đó, ôm Minh Triết, giống như là một bức tranh xinh đẹp làm Diệp Ân Tuấn không đành lòng xáo trộn.

Anh cứ lẳng lặng nhìn Thẩm Hạ Lan và Minh Triết như vậy, trái tim luôn trống rỗng năm năm đột nhiên đã được lấp đầy.

Hóa ra đây chính là hạnh phúc, đây chính là thỏa mãn mà anh mong muốn.

Diệp Ân Tuấn đi đến bên giường ngồi xuống, mỏi mệt đã bị quét sạch sành sanh, anh cứ muốn nhìn hai mẹ con bọn họ như vậy, vậy thì anh đã có thể vui vẻ một đời một kiếp.

Lúc mới bắt đầu Thẩm Hạ Lan ngủ cũng khá yên ổn, nhưng mà đột nhiên lại nhíu chặt lông mày, cả người run rẩy, trên trán lại rịn ra một tầng mồ hôi.

“Đừng mà, cứu tôi, với cứu tôi với!”

Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy thân thể của mình, giống như là bị ác mộng bao trùm.

Sắc mặt của cô trắng đến đáng sợ, mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo ngủ, cả người của cô dường như là cái lá rụng ở trong gió, đang run lẩy bẩy.

“Có lửa, dập lửa nhanh đi, con của tôi! Con của tôi!”

Thẩm Hạ Lan kêu khóc, ôm chặt lấy bụng của mình, đột nhiên lại từ trên giường rơi xuống nền nhà nhưng mà cô vẫn không hề tỉnh dậy như cũ. Cô ôm bụng lăn lộn ở trên sàn nhà, kêu khóc, không ngừng kêu gào: “Cứu mạng, cứu con của tôi đi!”

Trái tim của Diệp Ân Tuấn đột nhiên bị xiết chặt.
Bình Luận (0)
Comment