Cục Cưng Có Chiêu

Chương 897

CHƯƠNG 897: CHÁU LIÊN LẠC HỘ CHO ÔNG ẤY

Thẩm Hạ Lan thấy hiện tại tâm trạng của Tử khá phức tạp, thế là cũng không nói nhiều nữa, huống hồ gì cô cũng không biết nói cái gì, dù sao thì chuyện giữa Diệp Ân Tuấn và Tử được xử lý như thế nào cũng phải do bản thân Diệp Ân Tuấn quyết định.

“Được rồi, em cũng đi về nghỉ ngơi đi, chị đã cho người đi gọi Tử Đồng, một lát nữa cô ấy sẽ đến kiểm tra sức khỏe cho em. Em yên tâm dưỡng thai đi, Triệu Ninh rất mong chờ đứa nhỏ này, chị nghĩ là em cũng rất mong chờ có đúng không? Đến lúc đó chúng ta phải ở cữ, xem như bận rộn đến hỏng rồi.”

Thẩm Hạ Lan nói như vậy, trong đôi mắt lại xẹt qua một tia dịu dàng.

Cho đến bây giờ Tử cũng không thẻ tin được là mình lại sắp làm mẹ.

Cô ta sờ cái bụng nhỏ, khó tin nói: “Em thật sự mang thai hả?”

“Trên báo cáo viết như vậy đó, một lát nữa lúc Tử Đồng đến kiểm tra cho em, em cứ hỏi cô ấy là được rồi.

Thẩm Hạ Lan biết lúc một người phụ nữ yếu đuối nhất chính là lúc mà cô ấy mang thai, loại tâm trạng kỳ lạ khi biết trong bụng của mình còn có một sinh mệnh nhỏ, chỉ có những người làm mẹ mới có thể hiểu được.

Tử sờ cái bụng nhỏ của mình, ngốc nghếch cười cười.

Thẩm Hạ Lan cảm thầy hơi mệt, huống hồ gì ở bên phía Diệp Ân Tuấn còn không có tin tức, cô có chút sốt ruột, thế là liền để Triệu Ninh dẫn Tử đi khỏi.

Bọn nhỏ cũng đã trở về phòng bệnh của mình, Diệp Minh Triết thì lại về đây.

“Mẹ ơi, ông ba đến đây kêu con trở về quân khu.”

Diệp Minh Triết vừa mới nói xong, Thẩm Hạ Lan liền biết bản án của Diệp Ân Tuấn đã được giải quyết rồi.

“Con nghĩ như thế nào?”

Thẩm Hạ Lan để Diệp Minh Triết ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi.

Diệp Minh Triết không hiểu cho lắm.

“Cái gì mà nghĩ như thế nào ạ?”

Thấy con trai của mình đã quên đi ước định với 158, Thẩm Hạ Lan lập tức cười cười, cô sờ đầu của Diệp Minh Triết, dịu dàng nói: “Không có gì hết, con muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, con nhớ là phải gửi tin nhắn cho mẹ là được.”

“Vâng ạ, nếu như lão Diệp trở về, có chuyện gì thì mẹ cứ tìm con nha.”

“Mẹ biết rồi.”

Thẩm Hạ Lan biết chí hướng của con trai, bây giờ vấn đề của Diệp Ân Tuấn đã được giải quyết, đương nhiên cô cũng nên để Diệp Minh Triết trở về quân đội đề tiếp tục bồi dưỡng.

Hoắc Chấn Hiên đi vào, nhìn thấy bộ dạng Thẩm Hạ Lan với Diệp Minh Triết đang nói cười với nhau.

Anh ta có hơi khẩn trương mà hỏi: “Cháu sao rồi? Lúc Minh Triết được đưa về đây, chú có nhiệm vụ đúng lúc phải đi ra ngoài, trở về mới nghe thầy chuyện liên quan đến cháu với Diệp Ân Tuần, như thế nào rồi?

Cháu bị đâm ở đâu vậy, vết thương như thế nào?”

Không phải bởi vì nam nữ khác biệt thì Hoắc Chắn Hiên thật sự muốn bước lên kéo quần áo của Thẩm Hạ Lan ra để nhìn cho rõ ràng.

Đương nhiên Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sự khẩn trương của Hoắc Chấn Hiên, cô cười nói: “Là giả thôi, trong người của cháu có gắn một cái túi máu, đặc biệt để gài bẫy bọn họ. Cháu không có chuyện gì hết, có điều là bây giờ bởi vì dư luận xã hội cho nên cháu còn phải ở đây thêm mấy ngày.”

Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Hoắc Chắn Hiên lập tức tức giận.

“Cái gì cũng có thể nói đùa hả? Đây là mạng người đó, đúng là làm chuyện lung tung, Diệp Ân Tuấn lầy cháu ra để làm loạn, cậu ta ở đâu rồi? Chú phải nói chuyện với cậu ta đàng hoàng mới được.”

“Anh ấy ra nước ngoài rồi, đi phá hủy căn cứ nghiên cứu của Diệp Tri Thu. Chú ba, không phải chú ra ngoài là bởi vì nhiệm vụ này đó chứ?”

Thẩm Hạ Lan cho là thời gian này Hoắc Chấn Hiên đi ra ngoài là để chấp hành nhiệm vụ này, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Chắn Hiên thì lại không giống như thế.

Hoắc Chấn Hiên lắc đầu nói: “Không phải, là đi liên lạc với người của tổ chức 158, gần đây chúng ta có chuyện cần có sự trợ giúp của bang chủ bọn họ.”

Nói đến chuyện này, Hoắc Chắn Hiên có chút phiền muộn.

Nghĩ tới dù sao thì ở trong nước anh ta cũng là một thiếu tá, nhưng mà đi qua bên kia, người của 158 căn bản không thèm gặp anh ta, lần này không đánh mà lui, anh ta còn phải nghỉ biện pháp khác.

Diệp Minh Triết nhìn thầy Hoắc Chắn Hiên buồn rầu như thế, cậu bé bực bội hỏi: “Không phải chỉ là 158 thôi hả? Ông ba, sao ông phải phiền muộn như thế?”

“Thằng nhóc như cháu thì biết cái gì chứ? Lần này chuyện của Diệp Ân Tuấn đột nhiên làm cho đối phương phải ra tay, cái này khiến cho chúng ta cảm thấy có lẽ 158 có liên quan đến nhà họ Diệp, chỉ tiếc là Diệp Ân Tuấn lại nói cậu ta không biết người của 158, mà quân đội của chúng ta đúng lúc có chuyện gấp cần bang chủ của bọn họ. Thôi được rồi, nói với cháu những chuyện này cũng vô dụng thôi, ông hỏng não rồi.”

Hoắc Chắn Hiên nói xong thì lại khoát tay.

Diệp Minh Triết lắc đầu nói: “Không đâu, cháu có thể liên lạc với người 158 mà, ông ba muốn tìm ai vậy?

Cá mập trắng hay là Ngân Hồ?”

Lúc đầu Hoắc Chắn Hiên còn tưởng là Diệp Minh Triết đang nói đùa với mình, nhưng mà lúc Diệp Minh Triết nói ra cách gọi khác của người có cấp bậc nguyên lão trong 158, Hoắc Chấn Hiên đều ngơ ngần cả người.

“Sao sao sao cháu lại biết…

“Rốt cuộc là ông tìm ai vậy?”

Diệp Minh Triết nói xong thì lại trực tiếp nhét cây kẹo que vẫn còn chưa ăn xong ở trong tay vào trong miệng của mình, sau đó lại lấy cái máy tính ở bên cạnh của Thẩm Hạ Lan, nhanh chóng mở ra, bàn tay nhỏ gõ gõ trên bàn phím, không bao lâu màn hình lại xuất hiện một khung chat.

Khung chat này cần có mật mã, nhưng mà Diệp Minh Triết làm như là không nhìn thấy, trực tiếp ấn vào.

Bên kia đột nhiên lại xuất hiện đầu của một người.

“Ôi chao, Minh Triết, cháu có thể vào bằng mật mã không vậy hả? Đột nhiên lại đột nhập vào hệ thống, người của tổ chức còn tưởng là bị người khác tắn công, lần này bộ phận kỹ thuật lại bắt đầu bận rộn rồi.”

Một người đàn ông tóc bạc có chút đau đầu nhìn Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết không quan tâm, nhún vai nói: “Cháu xin lỗi, cháu quên là có mật mã.”

Lời nói này thật là thiếu đòn.

Nhưng mà bản thân Hoắc Chấn Hiên lại hóa đá như thạch cao.

Ông ta ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người mà mình tìm vài ngày cũng không tìm được, không ngờ tới là cháu trai của mình lại có thể lập tức có phương thức liên lạc với đối phương, hơn nữa nhìn bộ dạng như là có cấp bậc tương đối cao?

Hiển nhiên đối phương cũng đã nhìn thây Hoắc Chấn Hiên.

“Minh Triết, sau lưng cháu là ai vậy?”

“À, là ông ba của cháu, chú ba của mẹ cháu, ruột thịt đó ạ. Nghe thấy ông ấy nói là có chuyện muốn nói với mọi người, cho nên cháu liên lạc hộ cho ông ấy.”

Diệp Minh Triết không quan tâm mà nói, nhưng mà đối phương cũng không phải là con nít, đương nhiên biết phải đối xử với Diệp Minh Triết như thế nào.

Khóe miệng của ông ta có chút co rút, nhưng mà vẫn cho Hoắc Chắn Hiên mặt mũi, lên tiếng chào hỏi.

*Xin chào, tôi là Ngân Hồ.”

Đầu óc của Hoắc Chấn Hiên muốn nỗ tung.

Ngân Hồ là thủ lĩnh của tổ chức 158, bây giờ lại quen thuộc với Diệp Minh Triết như thế, cái này khiến cho ông ta cảm thấy rất chắn động.

Thẩm Hạ Lan lại không thể nào nhìn Hoắc Chắn Hiên giống như là một kẻ ngốc, cô ho khan một tiếng rồi nói: “Minh Triết với bọn họ đã quen nhau từ lâu rồi, còn là người kế thừa mà 158 muốn bồi dưỡng, có điều bởi vì nguyên nhân của bản thân Minh Triết, nó dự định đến lúc mười tuổi thì mới suy nghĩ vần đề này. Cho nên chú ba, chú có chuyện gì thì nói nhanh lên đi, thừa dịp Minh Triết vẫn còn quan hệ.”

Lúc này, Hoắc Chắn Hiên giống như bị người nào điểm một cái, đột nhiên tỉnh táo lại.

“Chào ông Ngân Hồ, quân đội của chúng tôi có chuyện cần hợp tác với ông.”

“Vậy hai người nói chuyện đi.”

Diệp Minh Triết trực tiếp đưa máy vi tính cho Hoắc Chấn Hiên.

“Ông đi ra ngoài nói chuyện đi, mẹ của cháu muốn nghỉ ngơi, để cháu ở với mẹ.”

Mặc dù Diệp Minh Triết không nói cái gì, nhưng mà bộ dạng như là rất ghét bỏ.

Khóe miệng của Ngân Hồ lại co rút một lần nữa.

“Minh Triết, nếu như cháu không nói chuyện, thế thì ông không đồng ý đâu.”

Nghe thầy Ngân Hồ nói như vậy, Hoắc Chấn Hiên trực tiếp nắm cổ áo của Diệp Minh Triết đi ra ngoài.

“Ông ba, tự cháu có thể đi được!”

Diệp Minh Triết phiền muộn khoát khoát tay, Thẩm Hạ Lan chỉ cười cười.

Lúc ở trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cô mới thở dài một hơi.

Cuối cùng chuyện này cũng đã có kết quả.

Lúc Diệp Ân Tuấn nói cho cô biết chuyện bốn chuyên viên nghiên cứu hồi lúc trước, rốt cuộc cô cũng đã hiểu tại sao nhà họ Lam lại bị chú hai Diệp tiêu diệt.

Chỉ có điều không biết hiện tại gia chủ nhà họ Lam có còn sống hay không.

Lam Tử Thất nói mẹ của cô ấy đã bị Diệp Phong giết, vậy thì ba của cô ấy đâu rồi? Đã bị Diệp Tri Thu mang đi, mang đến căn cứ nghiên cứu rồi hả?

Thẩm Hạ Lan không biết, bây giờ chỉ có thể chờ đợi Diệp Ân Tuấn mang tin tức ở bên kia trở về.

Phi gõ cửa đi vào.

“Người mà mợ chủ kêu chúng tôi đi theo dõi đã có manh mối rồi.”

“Đã đi đâu vậy?”

Thẩm Hạ Lan thờ ơ hỏi.

Phi dừng lại một chút, dường như là muốn nói rồi lại thôi.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy anh ta như thế này, cô thấp giọng nói: “Có phải là đi vào trong nhà của Lam Thần rồi không, đã tìm được giáo sư Phương chưa?”

“Sao mợ chủ lại biết vậy?”

Phi nói xong thì mới phát giác mình giống như là giấu đầu lòi đuôi.

Nhưng mà ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lại không có gì thay đổi, cô chỉ khẽ thở dài một hơi rồi lại nói: “Thật là, Lam Thần lại phải buồn rồi.”

Sau khi biết bốn chuyên viên nghiên cứu, Thẩm Hạ Lan đã biết được giáo sư Phương có liên quan tới Diệp Tri Thu, nhưng mà không có chứng cứ, bây giờ đã có chứng cứ rồi, nhưng cô lại không biết nên nói như thế nào.

Nhà họ Phương đã đi sai đường dưới sự dẫn dắt của Phương Thiến, nhiều năm như thế giáo sư Phương vẫn luôn bộc lộ tài năng trong lĩnh vực gen, mặc dù không biết giáo sư Phương đã giúp gì cho Diệp Tri Thu, nhưng mà bây giờ Diệp Tri Thu đã bị bắt, nếu như khai ra một vài chuyện thì chắc có lẽ là ai cũng không thể may mắn trốn thoát.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi đau đầu.

Cô thấp giọng nói: “Nói chuyện này cho Lam Thần biết đi, về phần lựa chọn như thế nào, cứ xem bản thân của cậu ta.”

“Vâng.”

Phi lui ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan vuốt vuốt huyện thái dương, cô muốn đi thăm Lam Tử Thất.

Mặc dù không biết là bây giờ cô có đồng ý muốn nhìn thấy mình không, nhưng mà cô cần phải nói rõ những chuyện này với Lam Tử Thất.

Thẩm Hạ Lan vén chăn lên đi xuống giường.

Ở bên ngoài vẫn còn đang lan truyền thông tin, cô không thể trực tiếp xuất đầu lộ diện, cô dứt khoát trang điểm nhạt, cải trang một chút rồi đi ra ngoài.

Dựa theo địa chỉ trước kia Tống Đình đưa cho cô, Thẩm Hạ Lan đi đến phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện thành phó.

Lam Tử Thất nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, Lam Dũng thì đang xem điện thoại, không biết là đang suy nghĩ cái gì, sau khi nghe thấy âm thanh mở cửa thì nhanh chóng ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào.

Cậu ta khẽ nhíu mày.

“Chị Thẩm.”

*“Xuyt, để cậu ấy ngủ một lát.”

Thẩm Hạ Lan nhìn quầng thâm dưới đáy mắt của Lam Tử Thất, ít nhiều gì cũng có chút đau lòng.

“Tống Đình đâu rồi?”

“Anh Tống đã đi theo Diệp tổng ra nước ngoài rồi, chị Thẩm không biết hả?”

Nghe thầy Lam Dũng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngây ra một lúc, đúng là cô không biết.

“Diệp tổng? Lúc nãy cậu gọi là Diệp tổng hả, chị cậu với cậu đã tha thứ cho Ân Tuần rồi?”

Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy vui vẻ.

Lam Dũng nhẹ gật đầu, xấu hỗ nói: “Chị của em tương đối kích động, dù sao thì cũng liên quan đến ba mẹ mà, chị ấy không thể khống chế nỗi, nhưng mà anh Tống vẫn luôn liên lạc với Diệp tổng, sau khi biết được tại sao ba mẹ của em lại bị Diệp Tri Thu để mắt tới, bọn em biết là mình đã hiểu lầm Diệp tổng.

Nhưng mà chị cũng hiểu con người của chị em rồi đó, có đôi khi tương đối xấu hỗ để ý sĩ diện, cho nên mấy ngày nay vẫn luôn không đến đó tìm chị. Sau khi nghe thấy tin tức chị bị đâm, lúc đầu chị em đã dự định đi thăm chị, nhưng mà bởi vì chân của em, cho nên chị ấy không đi được.”

Thẩm Hạ Lan nghe Lam Tử Thắt đã tha thứ cho mình, trong lòng đặc biệt vui vẻ.

“Không có chuyện gì đâu, chị không sao hết, ngược lại là em đó, không phải chân của em đã được làm phẫu thuật rồi hả, sao lại xuất hiện vấn đề?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm sắc mặt của Lam Dũng chìm xuống, cậu ta nhẹ gật đầu, lại làm cho trái tim của Thẩm Hạ Lan chìm theo.

“Có chuyện gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment