Cục Cưng Có Chiêu

Chương 905

CHƯƠNG 905: ÔNG ĐÚNG LÀ ĐỒ CẶN BÃ

Câu hỏi lựa chọn của Diệp Ân Tuấn khiến mẹ Thẩm băn khoăn không biết nên chọn như thế nào, thật ra trong lòng bà ta đã lựa chọn rồi, nhưng bà ta không muốn nói mà thôi.

Diệp Ân Tuấn cũng biết điều này, nhưng giờ anh buộc mẹ Thẩm phải lựa chọn.

“Mẹ, nếu mẹ không thể chọn được, vậy con không quan tâm đến chuyện Thẩm Niệm Niệm nữa.”

“Đừng! Đừng mài”

Mẹ Thẩm lập tức lo lắng.

Ánh mắt Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh lùng.

Mẹ Thẩm im lặng một lúc rồi nói: “Hạ Lan có con, có nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu làm hậu thuẫn. Cho dù không có ba mẹ thì con bé vẫn có thể sống rất tốt, nhưng Niệm Niệm thì khác. Niệm Niệm từ nhỏ đã bị người ta ném vào trại trẻ mồ côi, bị người ta đánh đập, ba mẹ nợ đứa trẻ này quá nhiều, nó chỉ có ba mẹ thôi, Ân Tuấn, con đừng ép mẹ nữa được không?”

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn hoàn toàn trầm xuống.

“Hạ Lan có nhà họ Hoắc, có con, có nhà họ Tiêu làm hậu thuẫn nên đáng bị các người bỏ rơi sao? Cô ấy là con người, không phải đồ vật, càng không phải rác rưởi, lúc các người nhớ tới thì sẽ yêu thương cô ấy một chút, khi các người tìm được đứa con gái ruột rồi thì lại xem cô ấy như rác rưởi, giờ nhớ tới cô ấy còn giá trị lợi dụng thì lại chạy đến tìm cô ấy, tim các người làm bằng sắt sao, các người không đau lòng, không buồn cho cô ấy sao? Bao nhiêu năm nay, cô ấy luôn đối xử với các người như ba mẹ ruột mình, vậy mà bây giờ các người lại đối xử với cô ấy như vậy sao?”

Trước những lời trách móc của Diệp Ân Tuần, mẹ Thẩm không phản bác một lời nào mà chỉ im lặng.

Diệp Ân Tuấn biết bà ta sẽ không thay đổi lựa chọn của mình.

Anh không khỏi cảm thấy đau lòng cho Thẩm Hạ Lan.

Người phụ nữ ngốc nghéch kia mà biết được kết quả thì không biết sẽ đau lòng ra sao nữa.

“Mẹ, con có thể hứa với mẹ là sẽ mang Thẩm Niệm Niệm trở về, nhưng bắt đầu từ bây giờ xin các người hãy tránh xa cuộc sống của Hạ Lan. Nếu trong lòng mẹ chỉ có đứa con gái ruột của mẹ, vậy hãy quên Hạ Lan đi, sau này đừng liên lạc với bọn con nữa. Đương nhiên, nếu một ngày nào đó các người qua đời thì bọn con vẫn đến tiễn ba mẹ một đoạn, chỉ cần các người đồng ý điều kiện của con thì con sẽ cứu Thẩm Niệm Niệm.”

Diệp Ân Tuấn nói điều kiện này thực sự có hơi hà khắc. Nếu ba mẹ Thẩm có một chút không nỡ với Thẩm Hạ Lan thì anh cũng sẽ tùy tình hình mà quyết định, nhưng khi Diệp Ân Tuấn vừa nói xong những điều này thì mẹ Thẩm không suy nghĩ lại mà nói: Được, mẹ hứa với con, chỉ cần con cứu Niệm Niệm thì mẹ bảo đảm sau này ba mẹ sẽ không làm phiền cuộc sống của các con nữa.”

Diệp Ân Tuấn đã đoán được đáp án này, nhưng không ngờ mẹ Thẩm lại dứt khoát như vậy.

Bây giờ anh có chút cảm kích vì mình là người gọi chứ không phải là Thẩm Hạ Lan, nếu không thì anh không biết người phụ nữ kia sẽ khiến cô đau lòng thế nào nữa.

Diệp Ân Tuấn hít một hơi thật sâu nói: “Được, con sẽ đưa Thẩm Niệm Niệm về, hãy nhớ những gì các người đã nói.”

Anh cúp điện thoại, vừa quay đầu lại thì thấy Thẩm Hạ Lan dựa vào cửa ban công nhìn mình, ánh mắt âm u.

“Hạ Lan? Em ra đây khi nào vậy?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy có chút bất an.

Thẩm Hạ Lan muốn cười, nhưng không cười nỗi.

“Ruột thịt thực sự quan trọng như vậy sao?”

“Em đừng như vậy, con người đều có sự lựa chọn riêng nên như vậy cũng không có gì không tốt cả, chúng ta thật ra không nợ họ cái gì hết. Ơn nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua, nếu em cảm thấy áy náy thì anh sẽ đưa cho họ môt khoản tiền coi như trả ơn nuôi dưỡng của họ.”

Diệp Ân Tuấn biết chắc Thẩm Hạ Lan đã nghe thấy hét rồi.

Bây giờ anh chỉ mong Thẩm Hạ Lan nhanh chóng cắt đứt quan hệ với ba mẹ Thẩm, tránh để sau này cô lại bị tổn thương lần nữa.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng hỏi: “Tiền thật sự có thể mua được tất cả sao?”

“Không thể, nhưng bây giờ họ không có tiền, bọn họ muốn cho Thẩm Niệm Niệm một cuộc sống tốt nhát, cho nên bọn họ sẽ không từ chối.”

“Vậy bọn họ coi như bán em đi rồi đúng không? Vì Thẩm Niệm Niệm mà bọn họ bán em, cũng bán đi tình thân giữa bọn em.”

“Hạ Lan, em còn có anh, còn có mẹ Tiêu và chú ba.”

Thẩm Hạ Lan gật đầu.

“Em biết.”

Cô không nói gì nữa, xoay người rời khỏi ban công, nhưng Diệp Ân Tuấn biết cô muốn nói cái gì.

Thẩm Hạ Lan có rất nhiều người thân, nhưng ba mẹ Thẩm lại chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc đời cô.

Diệp Ân Tuấn thở dài, bảo Phi đưa 60 tỷ cho ba mẹ Thẩm, ba mẹ Thẩm không từ chối.

Quả nhiên, Thẩm Hạ Lan đã nghĩ tới chuyện đó và cũng đã đoán được rồi.

Anh muốn đi an ủi Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan đã bật máy tính lên vẽ bản vẽ thiết kế, vẻ mặt rất nghiêm túc khiến Diệp Ân Tuấn không thẻ đi làm phiền cô.

Diệp Ân Tuấn nhớ lại những gì mình đã hứa với ba mẹ Thẩm, anh đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, lúc đi ra ngoài thì gặp ông cụ Tiêu.

“Cháu đi đâu đấy?”

“Cháu đi gặp Diệp Tri Thu.”

Diệp Ân Tuấn không giấu ông cụ Tiêu.

Ông cụ Tiêu trầm giọng nói: “Cẩn thận một chút, ông không muốn cháu gái của ông đau lòng, bây giờ cháu là chỗ dựa của con bé.”

“Cháu biết rồi.”

Diệp Ân Tuấn cười nhạt đi ra khỏi nhà họ Tiêu.

Sau khi lên xe, anh gọi điện cho Diệp Minh Triết.

“Con trai, con đã tìm được vị trí của Diệp Tri Thu chưa?”

“Con tìm được rồi, con sẽ gửi cho ba, mẹ có sao không ba?”

Diệp Minh Triết rất lo lắng cho Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ con không sao, bây giờ đang vẽ bản thiết kế, một thời gian nữa sẽ tham gia cuộc thi thiết kế.”

“ðm Diệp Minh Triết gửi định vị cho Diệp Ân Tuần.

“Cần con giúp gì không?”

“Cứ thế đã, lúc nào cần ba sẽ gọi cho con.”

“Dạ.”

Diệp Minh Triết cũng không nói nhiều.

Diệp Ân Tuấn lái xe đến vị trí Diệp Minh Triết gửi cho.

Đây là một khu dân cư ở trung tâm thành phó.

Diệp Ân Tuấn cũng bái phục Diệp Tri Thu.

Chú hai này thực sự ở ẩn trong thành phó.

Anh ngồi trong xe châm điều thuốc, trong lòng không vui lắm.

Trước thì tự tay đưa mẹ ruột của mình vào tù, bây giờ anh lại muốn tự tay bắt ba ruột của mình sao?

Nói thế nào đi nữa thì anh vẫn cảm thấy loại chuyện này hơi nực cười.

Sau khi hút xong điều thuốc, Diệp Ân Tuấn dập tàn thuốc, sau đó xuống xe.

Anh đẩy cổng sân ra thì nghe thấy giọng nói của Thẩm Niệm Niệm.

“Chú Diệp, chú muốn ăn gì? Lát nữa cháu sẽ ra ngoài mua đồ về nấu cho chú, cháu nhớ chú thích nhất món sườn xào chua ngọt đúng không? Hay là cháu đi mua sườn nhé?”

Đây là kiểu sống chung giữa người bị bắt cóc và người bắt cóc sao?

Diệp Ân Tuấn không khỏi cười lạnh.

Diệp Tri Thu rất phiền não, lạnh nhạt nói: “Cô muốn làm gì thì làm đi, đừng quấy rầy tôi, à đúng rồi, mẹ cô đã gọi cho Thẩm Hạ Lan chưa, người phụ nữ kia sẽ đến thay cô sao?”

“Chắc chắn sẽ đến mà, Thẩm Hạ Lan rất hiếu thảo với mẹ cháu, chỉ cần mẹ cháu gọi thì cô ta sẽ không từ chối, dù sao thì mẹ cháu đã nuôi cô ta nhiều năm như vậy, cô ta không thể không báo đáp ơn nuôi dưỡng của mẹ cháu được.”

“Chuyện đó cũng chưa chắc.”

Diệp Ân Tuấn thờ ơ nói.

Diệp Tri Thu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thầy Diệp Ân Tuấn đang đi vào.

“Diệp, Diệp Ân Tuần?”

Thẩm Niệm Niệm có chút hoảng hốt.

Diệp Tri Thu nhìn Diệp Ân Tuần, sau đó nhìn sau lưng anh, thấy không có ai khác thì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi tưởng người đến là Thẩm Hạ Lan, bây giờ nhìn thầy cậu là tôi biết tất cả tâm huyết bao nhiêu năm qua của tôi đã kết thúc rồi. Diệp Ân Tuần, cậu không hỗ là con trai của tôi!”

“Đừng nói thế, nếu có thể lựa chọn thì tôi thà rằng không phải con trai của ông.”

Diệp Ân Tuấn đóng cửa lại.

Anh nhìn Thẩm Niệm Niệm, chán ghét nói: “Cô vào bếp nấu ăn đi, tôi muốn nói chuyện với ông ta.”

Thẩm Niệm Niệm vội nhìn Diệp Tri Thu.

“Cô đi đi.”

Diệp Tri Thu gật đầu thì Thẩm Niệm Niệm mới đi vào bếp, nhưng có chút bắt an nhìn họ.

Thấy vậy, Diệp Ân Tuấn cười lạnh nói: “Ông thật kỳ lạ, ông thà trao thứ tình cảm dư thừa cho người ngoài còn hơn giữ lại cho người thân của mình, cho nên nói thế nào đây nhỉ? Ông là con người máu lạnh? Ông có còn lương tâm không?”

Diệp Tri Thu đương nhiên biết anh đang nói cái gì.

Ông ta ngồi đối diện với Diệp Ân Tuần, nói: “Diệp Tử là chuyện ngoài ý muốn.”

“Ò? Ông nói gì?”

Diệp Ân Tuấn có vẻ rất hứng thú.

Diệp Tri Thu thở dài nói: “Có thuốc không?”

“Có.”

Diệp Ân Tuấn lấy điều thuốc ra, châm lửa cho ông ta.

Diệp Tri Thu hít một hơi rồi nói: “Mẹ của Diệp Tử là người phụ nữ mà ông nội cậu chọn cho tôi.”

“Hóa ra là như vậy.”

Diệp Ân Tuấn hiểu được một ít.

“Bởi vì ông nội chọn, cho nên ông nghĩ rằng ông nội muốn khống chế ông, cho nên cho dù không vừa lòng, ông cũng không dám đắc tội với ông nội. Bởi vì muốn danh sách dữ liệu kia, cho nên ngoài mặt đối xử tốt với mẹ của Tử, nhưng trong lòng lại muốn bà ấy chết, phải không?”

“Đúng vậy, tôi từng muốn giết bà ta, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại mang thai. Khi đó, cậu và Nam Phương đều ở nhà họ Diệp. Diệp Phong ở trong tay tôi từ khi sinh ra đã tàn tật, không sống đến ba mươi tuổi. Vì vậy, tôi mong có một người con trai khỏe mạnh ở bên cạnh tôi. Chỉ là người phụ nữ kia lại sinh ra một đứa con gái. Tôi cần con gái làm gì chứ? Tối hôm đó tôi đã cho người vứt nó đi.”

Khi Diệp Tri Thu nói điều này, vẻ mặt ông ta không có một chút cảm xúc.

Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Người như ông không xứng làm người, càng không xứng làm ba, làm chồng!

Đời này ông chỉ có bản thân ông thôi, không, trong lòng ông chỉ có giấc mơ di truyền học của ông thôi.

Ngay cả khi ông có được dữ liệu gen của ông nội thì đã sao? Ông chỉ đang tạo ra những con rối không có cảm xúc mà thôi. Ông thực sự nghĩ rằng Diệp Phong nghe lời ông sao? Hoặc là trong lòng ông nghĩ như vậy? Ông chỉ đang tự hào về tác phẩm của mình mà thôi, ông muốn khoe với cả thế giới về thành tích của ông mà thôi. Ông muốn nói với mọi người rằng không có dữ liệu của ông nội thì ông vẫn có thể một mình hoàn thành giấc mơ di truyền học của mình, có đúng không?”

Diệp Tri Thu ngập ngừng, sau đó cười nói: “Thực sự là con trai của tôi, cậu nói không sai, đây quả thực là giấc mơ của tôi, nhưng điều đó là sai sao?”

“Không sai, nhưng ông không nên khiến người khác đau khổ, ông có từng yêu mẹ tôi chưa?”

Diệp Ân Tuấn nhớ tới đời này thím Trương vẫn không kết hôn, anh không nhịn được hỏi một câu.

Diệp Tri Thu lạnh lùng nói: “Không có, thứ mà tôi yêu chính là cái nghề thuốc đông y của bà ta, bà ta biết bào chế thuốc Bắc. Người phụ nữ như vậy có sức khỏe tốt, rất thích hợp để sinh con, đặc biệt là sinh nhiều lần.”

Khi nghe thầy điều này, Diệp Ân Tuấn bát ngờ đắm vào mặt Diệp Tri Thu.

Diệp Tri Thu chảy máu mũi, nghe được Diệp Ân Tuấn nói: “Ông đúng là đồ cặn bã!”

“Haha, tôi là đồ cặn bã thì sao? Cho dù cậu không muốn thừa nhận thì trên người của cậu vẫn đang chảy dòng máu của tôi, con trai của tôi, cậu muốn tận tay bắt tôi sao? Cậu không sợ bị thiên lôi đánh sao?”

Bình Luận (0)
Comment