Cục Cưng Có Chiêu

Chương 926

CHƯƠNG 926: CON NGƯỜI SỐNG PHẢI CÓ ƯỚC MƠ

Diệp Ân Tuấn sợ trễ nãi giấc ngủ của Thẩm Hạ Lan, vội đứng dậy đi ra ngoài. Vừa xuống lầu liền nhìn thấy Triệu Ninh và Tiểu Tử cũng ra ngoài, dường như muốn đi xem là ai. Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Hai người nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài xem xem là được rồi.”

“Anh, vẫn là để em đi đi”

“Không cần, hẳn là Tống Đình” Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói vậy, Tiểu Tử mới kéo Triệu Ninh vào phòng. Tổng Đình là trợ lý của Diệp Ân Tuấn, quan hệ với anh nhiều năm như vậy, hẳn sẽ không xuất hiện vấn đề gì.

Diệp Ân Tuấn thấy họ quay về rồi, mới đứng dậy đi ra ngoài. Sau khi ra ngoài quả nhiên là Tổng Đình, nhưng trạng thái anh ta không tốt lắm.

“Sao vậy?”

Diệp Ân Tuấn rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của Tổng Đình, dù là lúc Lam Tử Thất quyết liệt với anh ta cũng không có.

Tổng Đình kéo kéo cà vạt, dường như có chút khó chịu.

“Không sao, chỉ là có chút buồn bực, muốn đến tìm Diệp tổng uống chút rượu” Mắt anh ta đầy tơ máu, vừa nhìn là biết gần đây không nghỉ ngơi tốt. Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày, thấp giọng nói: “Cậu trước đây không uống rượu”

“Chỉ là đột nhiên muốn uống một chút. Tôi cũng không có bạn bè gì, chỉ nhớ tới Diệp tổng, nếu anh bận thì thôi đi, tự tôi đi quán bar xem xem.”

“Cùng tôi đến hầm rượu đi. Rượu của tôi ngon hơn rượu ở quán bar nhiều.”

Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ vai Tống Đình. Tống Đình gật đầu. Hai người đi tới hầm rượu. Vì sợ Thẩm Hạ Lan thức dậy tìm không thấy mình, Diệp Ân Tuấn nói với người  làm chỗ mình đi.

Sau khi tới hầm rượu, Tống Đình cũng không quản là rượu gì, cầm lên liền uống. Diệp Ân Tuấn cũng không đau lòng, tùy anh ta tra tấn.

Tổng Đình không phải người có thể tra tấn, trên thực tế nhiều năm như vậy, Tống Đình luôn nghiêm khắc với bản thân, thậm chí luôn giữ bổn phận, trước nay chưa từng vượt quá, dù Diệp Ân Tuấn nói họ là anh em, Tống Đình vẫn không buông lỏng. Ở trong lòng anh ta, Diệp Ân Tuấn là ân nhân, là cấp trên của anh ta, mặc dù cũng là bạn bè, nhưng ít nhiều vẫn là có chút không dám trèo cao.

Nhưng bây giờ, anh ta giống như một đứa trẻ chịu kích thích, đã vứt tất cả những thứ này ra sau đầu, điểm này chẳng mấy khi có cơ hội xảy ra, bây giờ xảy ra rồi, hẳn đã xảy ra chuyện gì đó mà Tống Đình không cách nào thừa nhận.

Tống Đình mấy năm nay dưới sự ủng hộ của Diệp Ân Tuấn đã phát triển không tệ, dù rời khỏi nhà họ Diệp, anh ta cũng là thuộc tầng lớp cao trong xã hội mà rất nhiều người đều ngước nhìn, bây giờ thế này, tám phần có liên quan tới Lam Tử Thất.

Nhưng Tống Đình đã không muốn nói, anh cũng không hỏi, đợi lúc anh ta cần mình lại nói.

Diệp Ân Tuấn chỉ cần một bình rượu vang khẽ nhấp, không uống mấy, Tống Đình lại như uống nước giải khát, ừng ực uống cả bình.

Với cách uống này của anh ta, có lẽ lát nữa sẽ say. Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại lên, kêu người chuẩn bị phòng khách cho anh ta. Quả nhiên, nửa tiếng sau Tống Đình đã trực tiếp say mèm.

Rượu phẩm của anh ta vẫn là không tệ, sau khi say thì ngã ra đó ngủ, ngoại trừ mặt đỏ bừng, thân thể đầy mùi rượu thì nhìn không ra dáng vẻ uống say.

Diệp Ân Tuấn tự mình cõng anh ta vào phòng khách, dặn người chăm sóc anh ta, mới quay về phòng ngủ.

Thẩm Hạ Lan đã tỉnh rồi, đang mở máy tính sửa bản thiết kế, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi vào, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

“Anh cũng uống rượu rồi?”

“Ừ, uống một chút.”

Diệp Ân Tuấn biết tình huống bây giờ của cô, mỉm cười nói: “Anh đi tắm”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy lần này mang thai có chút quái dị, rất nhiều hương vị kích thích đều không ngửi được.

Lúc Diệp Ân Tuấn đi tắm, tư tưởng Thẩm Hạ Lan có chút bay đi.

Tống Đình đến tìm Diệp Ân Tuấn uống rượu, hiện tượng này thật sự rất ngoài ý muốn, thậm chí có chút không tin nỗi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có liên quan tới Lam Tử Thất? Cô muốn gọi cuộc điện thoại hỏi Lam Tử Thất, nhưng lại từ bỏ.

Mỗi người đều có cách sống và bí mật của mình, Lam Tử Thất không nói, cô liền không hỏi, cô tin nếu cô ấy có thể tự mình giải quyết, nhất định sẽ tự giải quyết tốt.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan lo lắng, ánh mắt có chút âu sầu.

Diệp Ân Tuấn ra ngoài liền nhìn thấy dáng vẻ này của cô, bất giác ôm cô từ phía sau.

“Lo lắng Lam Tử Thất?”

“Ừ, anh còn không phải lo lắng Tống Đình?” Thẩm Hạ Lan không phủ nhận, thuận tiện dựa vào bờ ngực ấm áp sau lưng.

Diệp Ân Tuấn thuận thể lên giường, ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Hai người họ đều là người trưởng thành rồi, bất kể xảy ra chuyện gì, đều có thể tự mình giải quyết. Tống Đình không phải người kích động, dù anh ta làm bản thân bị thương, cũng sẽ không tổn thương Lam Tử Thất, điểm này em yên tâm đi”

“Em biết, cho nên em không hỏi, cũng không nhúng tay vào, chỉ là cảm thấy kỳ quái, bác Lam không phải đã quay lại rồi sao? Theo lý mà nói, giữa Lam Tử Thất và Tổng Đình không nên xuất hiện vấn đề gì.”

“Đúng vậy, nhưng trạng thái của ba Lam Tử Thất không tốt lắm”

Diệp Ân Tuấn vốn muốn che giấu Thẩm Hạ Lan, nhưng đã lúc này rồi, anh không muốn cô lại theo lo lắng.

“Ý gì?”

Thẩm Hạ Lan luôn muốn trích thời gian đi thăm Lam Tử Thất, không nghĩ tới lại nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói vậy. Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, nói: “Sau khi bác Lam bị bắt đi, muốn chạy trốn, bị người ta đánh, bị thương trên đầu”

Đôi mắt Thẩm Hạ Lan bỗng mở to.

“Có chuyện sao?”

“Có” Diệp Ân Tuấn do dự một lát, cảm thấy tay Thẩm Hạ Lan nắm chặt cánh tay mình, liền biết cô đang lo lắng, đang nôn nóng.

Anh thở dài nói: “Lúc anh dẫn bác Lam quay lại, bác ấy đã si ngốc rồi, luôn thì thào tên của bác gái và Lam Tử Thất, suy nghĩ không quá minh mẫn.”

Trái tim Thẩm Hạ Lan bỗng co rút một chút.

“Suy nghĩ không quá minh mẫn? Sao anh không nói sớm cho em biết chứ?”

Thẩm Hạ Lan có chút ảo não.

Diệp Ân Tuấn ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng nói: “Anh cũng không chắc chắn, lúc đó quá loạn, anh vội bên phía em, cho nên không dành thời gian để quản chuyện nhà họ Lam. Em phải biết, Lam Tử Thất đối với em rất quan trọng, mà em đối với anh càng quan trọng. Lúc đó, em và mẹ bị Diệp Tri Thu dẫn đi, sống chết không rõ, anh thậm chí không biết vị trí của hai người ở đâu, anh thật sự không có nhiều tâm tư đi quản chuyện nhà họ Lam, huống chi không phải còn có Tổng Đình sao? Anh luôn cảm thấy năng lực làm việc của anh ta rất được. Cho nên anh mới không hỏi, nhưng bây giờ nhìn Tống Đình như vậy, dường như là chuyện nhà họ Lam có chút vấn đề. Em cũng đừng nôn nóng, hôm nay muộn rồi, đợi ngày mai anh đi xem xem, nếu có thể giúp đỡ, anh nhất định sẽ giúp.”

Thẩm Hạ Lan biết mình thực sự có chút làm khó Diệp Ân Tuấn rồi.

Cô thấp giọng nói: “Em đi đi, có những chuyện, Tử Thất sẽ không nói với anh. Cũng trách em, mấy ngày nay luôn bị Diệp Tri Thu quấn lấy, không thể kịp thời đi thăm Tử Thất”

“Em cũng vất vả rồi. Ngày mai bên phía ông ngoại muốn lập mộ quần áo cho mẹ, sẽ có một tang lễ, nếu em không đi tham gia dường như không tốt lắm.”

Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, trái tim Thẩm Hạ Lan lại khó chịu.

“Em sáng sớm đi qua nhà họ Lam xem sao, trưa có thể quay về.”

“Anh đi cùng em”

“Không cần đầu, anh cũng có rất nhiều việc phải làm, để Lam Thần đi cùng em là được rồi.”

“Lam Thần hình như không có thời gian, anh ta đi bệnh viện rồi.” Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức sững sốt.

“Anh ta bị thương?”

“Không có là y tá của em có chút việc, anh ta đi xử lý rồi.” Nghe tới đây, Thẩm Hạ Lan khẽ khựng lại, nhưng thoáng chốc hiểu ra.

“Lam Thần và cô ta là ý gì?”

“Chuyện này em đừng quản, ai em cũng bận tâm, có mệt hay không? Mau nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai anh đưa em đi, sau đó để Phi theo em. Thân thủ Phi xem như cũng được, anh có thể yên tâm một chút. Sáng sớm mai anh phải đến cục cảnh sát”

Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan khẽ dừng lại, hỏi: “Muốn đi gặp Diệp Tri Thu sao?”

“Có việc còn chưa tính là rõ ràng, cho nên muốn đi hỏi thử” Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Diệp Ân Tuấn thấy bản thảo thiết kế của cô, cười nói: “Xảy ra nhiều chuyện như vậy, em vẫn kiên trì muốn tham gia cuộc thi thiết kế sao?”

“Đương nhiên, đây là ước mơ của em. Bất kể khó khăn thế nào, em cũng muốn thực hiện mơ ước của mình”

“Anh chính là thích tính cách luôn hướng về phía trước này của em”

Diệp Ân Tuấn sờ sờ đầu cô, cười vô cùng ấm áp. Thẩm Hạ Lan dứt khoát ngã vào lòng anh, thấp giọng nói: “Con người cả đời này phải có ước mơ, dù là cuộc sống có khổ có mệt cũng không được từ bỏ, nếu không có khác gì với cái xác không hồn?”

“Em có thể yên tâm làm bà Diệp của anh, sản nghiệp nhà họ Diệp đủ để em ăn uống hai đời”

“Là của nhà họ Diệp các anh, không phải của em, em trẻ trung như vậy, nếu ăn rồi chờ chết, vậy lãng phí sinh mệnh mà ông trời ban cho em biết bao”.

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến khóe môi Diệp Ân Tuấn khẽ cong lên.

“Bất kể em làm gì, anh cũng ủng hộ em, nhưng em nhất định phải nhớ kỹ, phải lấy sức khỏe mình làm trọng, tuyệt đối không được tổn thương cơ thể, đây là yêu cầu duy nhất của anh đối với em.

“Được.” Trong lòng Thẩm Hạ Lan nóng bỏng. Trải qua nhiều như vậy, giữa họ xem như không có lời ngọt ngào, vẫn sẽ có sự ấm áp tự nhiên.

“Ngủ đi, ngày mai còn rất nhiều chuyện.”

Thẩm Hạ Lan ngủ trong lòng Diệp Ân Tuấn. Trời vừa sáng, Diệp Ân Tuấn đã tỉnh.

Anh thấy cô ngủ ngọt ngào, cũng không nhẫn tâm quấy rầy, nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra, đắp kín chăn cho cô, mới đi phòng bếp.

Vu Linh cũng mới dậy không lâu, lúc định làm cơm thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn xuống.

“Sao dậy sớm vậy?”

“Làm chút đồ ăn cho Hạ Lan”

Diệp Ân Tuấn mỉm cười. Vu Linh khẽ sửng sốt, vội nói: “Để dì làm đi, con đàn ông sao có thể vào bếp?”

Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Vì người mình yêu mà rửa tay làm canh, đây là một loại hưởng thụ. Dì, dì đừng cướp đoạt sở thích này của con. Huống chi dì vừa tới, cũng không hiểu rõ khẩu vị của Hạ Lan, vẫn là để con đi”

Nói rồi, anh xắn tay áo vào nhà bếp. Nhìn thấy tay chân anh nhanh nhẹn, Vu Linh cũng sững sờ, thậm chí rất chấn động.

Bà trước nay không biết một người đàn ông sẽ vì một người phụ nữ mà làm được tới bước này, bây giờ nhớ lại đời mình, bà bỗng cảm thấy mình sống lãng phí.

Diệp Ân Tuấn lại không quan tâm Vu Linh nghĩ thế nào, cẩn thận chuẩn bị cơm cho Thẩm Hạ Lan xong mới ra ngoài.

Vu Linh còn muốn nói gì với anh, điện thoại của Diệp Ân Tuấn vừa khéo vang lên.

Nhìn thấy hiển thị cuộc gọi tới trên màn hình, sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút biến đổi, sau đó nhanh chóng rời đi nhà tổ nhà họ Diệp, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc.

Bình Luận (0)
Comment