Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 1

Tháng 10 năm 2013.

Tại nước Y.

Mưa lất phất ngoài cửa sổ rơi tí tách lên kính, qua lớp rèm ren móc, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng “tích tắc, tích tắc…” từ chiếc đồng hồ cơ.

Trong bóng tối, trên giường hiện lên hình dáng mơ hồ của một “cái bánh tét”, chính là cái mền bông mềm mại phồng lên.

Một bàn tay nhỏ nhắn thò ra mò mẫm không phương hướng bên đầu giường. Khi chạm được vào chiếc điện thoại, bàn tay ấy nhanh chóng rụt lại vào mền.

Chỉ vài giây sau, mền bị hất tung.

An Văn quỳ ngồi trên giường, mái tóc rối bù che kín khuôn mặt.

Cô ôm điện thoại bằng hai tay, ấn sát vào ngực mình, phấn khích đến mức suýt bật khóc vì vui mừng.

Nếu không vượt qua được sự chênh lệch múi giờ này, cô sắp “tàn phế” thật rồi.

Đầu năm nay, An Văn đã đăng ký và được chấp thuận tham gia chương trình trao đổi song bằng đại học do trường trong nước cung cấp. Từ học kỳ mùa thu năm nay, cô bắt đầu học trao đổi tại trường đại học JQ nước Y.

Kế hoạch ban đầu của cô là đến nước Y trước nửa tháng để điều chỉnh múi giờ và thích nghi môi trường, nhưng do tình huống bất ngờ, cô chỉ đến nước Y vội vã vào ngày trước khi nhập học.

Trường JQ nổi tiếng với khối lượng bài học nặng nề, điều này An Văn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Nhưng cô không ngờ rằng từ ngày đầu tiên nhập học đã căng thẳng như thế. Kết hợp với sự chênh lệch múi giờ nghiêm trọng và một chút không hợp thổ nhưỡng, cô mất ngủ ban đêm, ban ngày hồn bay phách lạc, hoàn toàn quay cuồng.

Cuối cùng, vào ngày cuối tuần đầu tiên cô đã ngủ trọn vẹn 8 tiếng đồng hồ.

Ánh sáng trong phòng bật lên, ngón tay mảnh khảnh của cô luồn vào mái tóc, vuốt ngược ra sau để lộ một gương mặt thanh tú, trắng trẻo.

Lông mày dài mảnh, không kẻ mà xanh biếc.
Đôi môi căng mọng, không tô mà đỏ hồng.

Đôi mắt hạnh nhân hơi xếch lên, ánh lên vẻ dịu dàng và quyến rũ.

Ngũ quan của An Văn vô cùng tinh xảo nhưng khuôn mặt hơi tròn lại dung hòa sự lạnh lùng do nét tinh xảo mang lại khiến cô trở nên linh động như một đóa mẫu đơn kiêu sa được nuôi dưỡng trong nhung lụa.

An Văn ôm điện thoại ngả người nằm xuống giường mềm mại, giơ cao điện thoại lên và thực hiện một cuộc gọi video.

Rất nhanh, cuộc gọi video được kết nối.

An Văn chớp đôi mắt hạnh, nở nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng đều:
“Dì Vương, cháu muốn xem bảo bối Tam Phong của cháu.”

Trong video, dì Vương ban đầu vẫn đang cười nhưng khi nghe lời của An Văn thì nụ cười lập tức đông cứng.

Vẻ bối rối thoáng qua rất nhanh, dì Vương lấp liếm:
“À… Tam Phong đang ngủ rồi.”

An Văn xoay điện thoại, đã ngồi dậy từ trên giường:
“Ngủ thì cháu cũng muốn xem.”

Dì Vương lảng tránh ánh mắt, ngập ngừng nói rằng bà đang chuẩn bị bữa tối và không thể rảnh tay lúc này.

An Văn đã sớm nhận ra điều bất thường, giọng nói không còn dịu dàng nữa, cô hỏi thẳng:
“Dì Vương, Tam Phong bị làm sao rồi?!”

Dì Vương khó xử, phủ nhận:
“Không có gì đâu.”

An Văn cau mày, truy hỏi:
“Tam Phong có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Không…” Dì Vương không còn cách nào khác, đành kể hết “tình cảnh” của Tam Phong.

Tam Phong là một chú mèo nhỏ đáng thương bị bỏ rơi. Khi An Văn tìm thấy nó, nó co ro ở góc tường, trên cơ thể có những vết bỏng từ đầu thuốc lá và cả những con giòi đã đẻ trứng.

An Văn đã ở bên Tam Phong trong bệnh viện thú y gần một tháng, khó khăn lắm mới cứu được mạng nó.

Cũng vì lý do này mà chuyến đi đến nước Y của cô bị trì hoãn.

Trước khi rời đi, An Văn tự tin rằng mình đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho Tam Phong nhưng ai ngờ ngay khi cô vừa đi ba cô đã lập tức mang Tam Phong đi cho.

Biết được tin này, An Văn tức đến phát điên, lập tức gọi điện cho An Quốc Khánh.

Khi điện thoại được kết nối, An Văn cố ý hạ giọng dịu dàng gọi:
“Ba ơi.”

Từ khi An Văn sang nước Y, An Quốc Khánh rất nhớ con, nhiều lần gọi điện nhưng cô luôn trong trạng thái uể oải, nói rằng mình đang thích nghi, nói chuyện được vài câu thì bảo cần nghỉ ngơi hoặc đang bận.

Giờ đây khi chính An Văn gọi đến, An Quốc Khánh lập tức ân cần hỏi han:
“Điềm Điềm, sao tự nhiên lại gọi cho ba? Thiếu gì cứ nói, ba sẽ sắp xếp ngay.”

“Con không thiếu gì cả.” An Văn đi thẳng vào vấn đề:
“Ba ơi, Tam Phong đâu rồi?”

“Tam… Tam Phong à? Nó đang ở nhà mà.” An Quốc Khánh lúng túng nói dối, rồi chuyển chủ đề:
“Ba đang ở Bắc Đô ăn cơm với bạn cũ, không ở nhà.”

“Tam Phong…”

“Ba uống hơi nhiều, dạ dày đang nóng rát đây.” An Quốc Khánh ngắt lời cô, bật loa ngoài điện thoại rồi đặt lên bàn rửa tay, nói chuyện xen lẫn tiếng nước, tiếp tục đổi chủ đề:
“Con gái bảo bối của ba lại không quan tâm ba mà chỉ lo lắng một con mèo.”

An Văn không hợp tác với màn “ba hiền con hiếu”, cô vạch trần:
“Ba đã mang Tam Phong đi rồi còn định lừa con!”

Tiếng nước “roạt” lập tức dừng lại.

An Quốc Khánh rút khăn giấy lau tay chậm rãi, không che giấu nữa:
“Mang đi gì chứ? Ba chỉ gửi nó đi ký gửi thôi.”

An Văn không hiểu:
“Tại sao lại phải gửi đi ký gửi?”

“Con không ở nhà, nó ở đâu chẳng như nhau?” An Quốc Khánh nói qua loa:
“Chờ con nghỉ lễ rồi về đón nó về nhà chẳng phải được sao?”

An Văn không đồng tình với cách xử lý này:
“Ba, Tam Phong từng chịu nhiều tổn thương, nó vốn dĩ không có cảm giác an toàn. Làm sao ba nỡ lòng nào mang nó đi hết chỗ này đến chỗ khác? Mấy chỗ ký gửi như vậy nó sẽ sợ lắm. Ba mau gọi người đón Tam Phong về nhà đi!”

An Quốc Khánh:
“Con nghĩ nhiều quá rồi, nó chỉ là một con mèo thôi mà.”

An Văn không kiềm được, giọng nói cao vút: “Nó không chỉ là một con mèo, nó là người thân của con! Con đã chọn Tam Phong, Tam Phong cũng đã chọn con, vậy thì Tam Phong chính là người thân của chúng ta!”

An Quốc Khánh mất kiên nhẫn: “Cái gì mà người thân với không người thân? Nó chỉ là một con mèo thôi!”

An Văn tức giận, xuống giường, chống nạnh, giọng đầy uy lực: “Ba! Ba biết tính con mà, con đã quyết điều gì thì nhất định không thay đổi! Một khi con đã nhận Tam Phong, bất kể ba có công nhận hay không thì nó vẫn là người thân của con! Con đã nhận nuôi nó thì con phải chịu trách nhiệm cả đời! Bất kể thế nào, con cũng sẽ không bỏ rơi nó! Trừ khi… trừ khi con chết!”

“Cái gì mà chết với chóc!” Nói cho cùng cũng chỉ là chuyện con mèo. An Quốc Khánh đành nhượng bộ: “Được rồi, được rồi, đón về, đón về, đừng nói nhảm nữa!”

Lúc này, An Văn mới dịu lại, giọng mềm mỏng: “Phải nhanh chóng đón nó về, con thấy trên tin tức có vài trại ký gửi thú cưng…”

An Văn chưa kịp nói hết lo lắng của mình thì đầu dây bên kia, An Quốc Khánh đột nhiên hạ giọng: “Ba đang có việc quan trọng, không nói với con nữa.”

Không đợi An Văn trả lời, điện thoại bị cúp.

Khi cuộc gọi bị ngắt, An Văn nghe được một giọng nam trầm gọi một tiếng: “Chú An.”

Sau này, An Văn mới biết, đó là giọng của Cố Tranh. Đây chính là lần đầu tiên cô nghe thấy.

An Văn không làm phiền công việc quan trọng của An Quốc Khánh, chỉ gửi thêm hai tin nhắn WeChat.

An Văn: [Ba, nhất định phải nhanh chóng đón Tam Phong về nhà, con đợi tin của ba.]

An Văn: [[Trái tim.gif]]

Đặt điện thoại xuống, An Văn đi đến cửa sổ kéo rèm ra. Những giọt mưa trên kính làm mờ cả tầm nhìn.

Mùa này thành phố này thường có mưa.

Cô mở cửa sổ, một luồng khí lạnh ẩm ướt ùa vào.

Hôm nay là một ngày mưa lất phất.

Con sông lâu đời ở phía xa uốn lượn qua thành phố cổ kính, người đi đường trên phố ít ai cầm ô, bước chân vội vã lướt qua.

Khung cảnh như thế này cũng mang một vẻ đẹp rất riêng.

An Văn chưa từng đến thành phố ngoại quốc này vào mùa này, giờ cô cũng không có thời gian để cảm nhận vẻ đẹp của nó. Cô còn rất nhiều bài tập phải làm và cần chuẩn bị cho buổi thảo luận trên lớp vào tuần tới.

An Văn gọi bữa sáng, ăn qua loa rồi bắt đầu làm bài tập.

Cô đang gõ bàn phím, tra cứu tài liệu cho bài tập thì điện thoại bên cạnh rung lên một cái.

Cô liếc nhìn màn hình điện thoại, không vội cầm lên xem.

Đó là một yêu cầu kết bạn.

Thông tin xác thực: [Xin chào, tôi là Cố Tranh.]

Cố Tranh?

Cái tên này lướt qua trong đầu An Văn.

Không quen.

Cô không để ý, tiện tay đặt điện thoại trở lại và tiếp tục tra cứu tài liệu.

Không lâu sau, căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng chuông điện thoại đột ngột.

An Văn bị gián đoạn suy nghĩ, có chút khó chịu nhưng khi nhìn thấy cuộc gọi từ An Quốc Khánh, cô lập tức rạng rỡ nhận cuộc gọi: “Ba! Ba ăn xong rồi à? Đã đón Tam Phong về chưa?”

“Ba sẽ cho người đón về.” An Quốc Khánh trả lời nhanh gọn, rồi chuyển chủ đề: “Điềm Điềm, con đã đồng ý lời mời kết bạn của Cố Tranh chưa? Ba nói cho con nghe, con phải nói chuyện tử tế với cậu ấy, ăn nói cho cẩn thận, cần phải…”

“Cố Tranh?” An Văn nghi hoặc cắt ngang rồi nhớ lại yêu cầu kết bạn vừa rồi mà cô không để ý, nhíu mày: “Con chưa đồng ý.”

An Quốc Khánh: “Vậy thì con nhanh chóng đồng ý đi, rồi nói chuyện tử tế với cậu ấy.”

An Văn lập tức hiểu ra.

Đây không phải là mai mối sao?

Cô chống cằm bằng một tay, chán nản trêu chọc: “Ba ơi, ba vừa đi ăn với bạn cũ mà đã định ‘bán’ con gái yêu của mình rồi à? Mẹ có biết ba đang muốn ‘bán’ con không?”

An Quốc Khánh thẳng thắn: “Bán gì mà bán? Ba còn sợ con nói linh tinh làm người ta chê cười con ấy!”

An Văn ngớ người.

Chê cười cô?

Đùa gì thế!

Cô là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, da trắng dáng cao, gia cảnh tốt, học vấn xuất sắc. Chê cười cô?

Anh ta phải là tiên giáng trần chắc?

Dù là tiên giáng trần, cô cũng không hứng thú!

Bình Luận (0)
Comment