Mình đang nghĩ gì vậy chứ!
An Văn hoàn hồn.
Vành tai cô nóng bừng, lập tức chuyển sang chủ đề mới: “Tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé? Coi như là tối qua… cảm ơn anh.”
Cố Tranh: “Xin lỗi, tối nay tôi phải về nước.”
“Hả?” An Văn thất vọng trong chốc lát, rồi lại tỏ ra rất phóng khoáng nói tiếp, “Được thôi.”
“Lần sau.” Cố Tranh nói, “Tôi mời.”
An Văn không làm màu mà đáp: “Được.”
Hai người lại trò chuyện lúc lõm bõm vài câu, Cố Tranh nhận được một cuộc điện thoại.
An Văn nghe được ý điện thoại, chủ động nói: “Anh có việc thì đi trước đi, tôi đợi anh trai tôi ở đây.”
“Được.” Trước khi đi, Cố Tranh thanh toán tiền, cất ví da vào nói, “An tiểu thư, hẹn gặp lại.”
An Văn thật sự cảm thấy ba chữ “An tiểu thư” rất khách sáo, nên ngẩng đầu lên gọi: “Cố Tranh.”
Cố Tranh liếc nhìn.
Cô gái nhỏ ngồi trên ghế gỗ, thân hình hơi mảnh mai, áo khoác dạ dài màu hồng phấn và khăn quàng cổ hiệu xa xỉ vắt trên lưng ghế, lúc này trên người là váy len liền màu kem, tay áo và cổ áo được may viền hoa nhỏ phong cách Pháp.
Đây là lần đầu tiên Cố Tranh nghe thấy tên này từ miệng An Văn, giọng nói như làn gió triền miên nhất của Giang Nam mang theo vị ngọt trong trẻo.
Thực ra anh rất ít khi nghe thấy ai gọi thẳng tên mình.
Cô gái nhỏ nghiêng đầu, một tay chống cằm, cười rạng rỡ linh động: “Có qua có lại, anh cứ gọi em là An Văn nhé.”
Dừng nửa giây, Cố Tranh: “Được. An Văn, hẹn gặp lại.”
Sau khi Cố Tranh rời đi, An Văn nhắn tin cho An Tế.
An Văn: [Anh có thể quay lại rồi.]
Thực ra An Văn dùng ngón chân cũng nghĩ ra được, An Tế cố ý tạo không gian riêng tư cho họ.
Sau khi gửi tin nhắn, An Văn tay chống cằm, ngón tay chạm vào má, ánh mắt vô định trôi nổi trong quán cà phê.
Cô thầm cân nhắc về Cố Tranh.
Xuất sắc thì đúng là xuất sắc.
Nhưng nghĩ kỹ lại trong những lần tiếp xúc không nhiều của hai người…
Cũng không biết có phải ảo giác không, An Văn không cảm thấy Cố Tranh có vẻ rất thích mình.
Không phải là thái độ lạnh nhạt hay cử chỉ không chu đáo, mà là không cảm nhận được niềm vui sướng, xung động và lưu luyến của đàn ông khi thích phụ nữ.
Phải chăng là vì hai người còn chưa thân thiết, không tiện bộc lộ quá nhiều?
Hoặc là, tính cách anh vốn như vậy?
Vậy yêu đương với người có tính cách như vậy thật sự là một thử thách đấy.
Trên đường An Văn đột nhiên phản ứng lại, kéo tay áo An Tế ngồi xổm xuống đất: “Anh nói đi! Có phải vì Cố Tranh sắp đến nước Y nên anh mới đến đón em không? Em cứ thắc mắc sao anh lại bay đến nước Y đón em!”
An Tế kéo An Văn đi được hai bước nhưng trên đường phố người qua kẻ lại liếc nhìn, thực sự mất mặt.
Hơn nữa đây là ở nước ngoài, làm mất mặt người Trung Quốc.
An Tế một tay kéo quần tây, ngồi xổm xuống: “Ba mẹ chỉ nói, dù thế nào cũng tìm cơ hội cho hai người gặp mặt nói chuyện, anh chỉ làm theo lệnh thôi.”
An Văn thầm nghĩ: Ba mẹ thật dụng tâm lương khổ.
An Tế kéo tay áo của mình ra khỏi tay An Văn, lại nói thêm: “Hơn nữa anh có làm gì đâu, sự cố đêm qua là do em tự gây ra!”
An Văn không thể phản bác.
Nói đến đây, An Tế nhướn mày: “Tiểu Điềm, anh hỏi em, cuối cùng em có thích anh ta không?”
Câu này còn quá sớm.
An Văn đứng dậy đi về phía trước, kiêu ngạo: “Tiếp xúc thêm rồi xem.”
An Tế hai tay trong túi, đi theo, đổi chủ đề: “Hôm nay cô gái đó là bạn học của em?”
An Văn mất mấy giây để hiểu, mới nhận ra “cô gái” mà An Tế đột nhiên nhắc đến là Hà Vĩ Giai, cô gật đầu: “Ừm.”
An Tế: “Thế nào? Bị người ta nói như thế, buồn không?”
An Văn bĩu môi, lắc đầu: “Cũng được.”
Cô dừng lại một chút, ngón tay vén lọn tóc bị gió thổi rối ra sau tai: “Có lẽ là cuộc đời em đang thực hiện quyền loại trừ.”
Họ đi qua một cây cầu đá nhỏ, trên sông có vài chiếc thuyền nhỏ đung đưa chậm rãi, những người trên thuyền cười đùa vui vẻ.
Nhưng bất ngờ lại có một cảm giác yên tĩnh.
An Văn dừng bước, có chút khao khát nhìn người chèo thuyền.
Một học kỳ, vẫn chưa được đi thuyền lần nào.
An Văn đề nghị: “Ngày mai phải về nước rồi, hay là anh đi thuyền với em nhé!”
Nói xong, An Văn ngẩng đầu, vẫy vẫy khăn quàng: “Phất tay áo đi, không mang theo một áng mây.”
“Thôi đi!” An Tế không hứng thú, “Anh sợ em đá anh xuống sông.”
An Văn xoay người đá một cái, đồng thời dọa: “Em đá anh xuống sông ngay bây giờ!!!”
An Tế đã đoán trước, nhanh chân chạy đi.
Hôm sau, An Văn nhận được điện thoại của An Tế, nói đã trên đường đến đón cô đi sân bay cô mới thức dậy.
Cô không có gì phải thu dọn, dù sao cô vẫn phải quay lại khi học kỳ mùa đông bắt đầu vào giữa tháng một
Khi An Tế đến dưới tòa chung cư gọi điện cho An Văn, chưa đầy hai phút sau từ trong tòa nhà chung cư có một vật thể linh hoạt lao ra, mở cửa sau xe rồi trèo thẳng lên xe.
An Tế sợ đến nỗi dựa vào cửa xe, thuận tay đón lấy cái túi laptop ném vào, sợ đến nỗi tóc dựng đứng.
Đợi khi nhìn rõ, mới phát hiện vật thể không rõ đó là An Văn.
Cô mặc bộ đồ gấu dâu tây bằng nhung san hô.
Không đúng, không phải là quần áo mà là đồ mặc ở nhà.
An Văn ngồi xuống, vén mái tóc rối vì chạy ra sau tai, thở hắt một hơi, ra lệnh: “Đi thôi.”
Xe bắt đầu chạy.
An Tế nhìn An Văn từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, chê bai: “Em mặc cái gì đấy?”
“Đồ ngủ mà.” Cô với thái độ chẳng hề bận tâm.
An Tế đảo mắt, xem ra gọi là đồ mặc ở nhà còn là đẹp hóa nó lên.
Anh bất lực đấm vào trán: “Em xem em kìa, trông như cái gì vậy?”
An Văn liếc nhìn sang, với ánh mắt kiểu anh hiểu cái gì, cô phản bác: “Tự do ăn mặc.”
An Tế đặt túi laptop xuống: “Em thật đủ tự do đấy.”
An Văn không khiêm tốn: “Đúng vậy.”
An Tế cười khẩy một tiếng, trêu: “Vậy lúc nãy em chạy gì? Em cứ đi từ từ cho người ta ngắm cái tự do của em đi.”
An Văn bị nghẹn lời, không đáp.
An Tế giọng không khách khí: “Lát nữa thay đi, em không thấy mất mặt chứ anh thấy mất mặt đấy.”
An Văn nhẹ nhàng nói: “Vậy đoạn tuyệt quan hệ đi.”
“Em…” An Tế hít một hơi, hạ thấp giọng, ra lệnh, “Phải thay.”
An Văn dang hai tay: “Em không mang quần áo.”
Có vẻ mang ý anh làm gì được em.
Thấy An Tế mặt đen, An Văn chu môi: “Phải ngồi máy bay hơn mười mấy tiếng, em chỉ muốn thoải mái một chút thôi mà.”
Thấy An Tế vẫn mặt đen, An Văn ngồi nghiêng, hai tay khoanh trước ngực nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh yên tâm, em sẽ giả vờ như chúng ta không quen biết.”
Xe đến sân bay.
An Tế ném túi laptop lên đùi An Văn rồi đi trước.
An Văn đi phía sau, đảo mắt lên trời.
Thật sự giả vờ không quen biết.
Thực ra họ đi lối VIP, chuyến bay này ngoài An Tế và An Văn không có ai khác.
Lúc lên máy bay, tiếp viên lịch sự mỉm cười chỉ dẫn chỗ ngồi.
An Văn ngồi xuống rồi nghiêng đầu.
An Tế ngồi ở bên kia lối đi, mặc vest bảnh bao, gác chân chữ ngũ đang lật xem một tạp chí tài chính, quyết tâm thực hiện đến cùng ba chữ “không quen biết”.
An Văn khinh thường cười thầm trong lòng, đóng kịch cái gì trước mặt em!
Cô cũng chẳng đóng kịch, trực tiếp cởi giày nằm xuống, điều chỉnh ghế đến vị trí thoải mái, sau đó từ túi áo gấu dây tây một bên lấy ra đồng hồ quả lắc đặt bên cạnh, rồi từ túi áo bên kia lấy ra bịt mắt đeo lên.
Hơn mười mấy tiếng bay kết thúc, An Văn vươn vai chuẩn bị xuống máy bay.
Suốt chặng đường cô thật thoải mái.
Cô lại một lần nữa khẳng định trong lòng hành động mặc đồ ngủ của mình.
Thượng Hải là thành phố quốc tế, một trong những thành phố phát triển kinh tế nhất trong nước.
Bây giờ là hơn mười một giờ sáng.
Sau khi An Văn và An Tế xuống máy bay vẫn đi lối VIP.
Khác với sân bay nước Y là, lúc này ở đây lối VIP không chỉ có hai người An Văn, An Tế.
An Văn nhanh chóng theo sau An Tế.
An Tế liếc nhìn “gấu dâu tây” bên cạnh, lạnh lùng đeo kính đen lên.
An Văn không vui đảo mắt, cũng vào lúc đó cô thấy ở cuối hành lang có hai người đứng.
Một nam một nữ.
Người đàn ông đứng nghiêng người, một tay cầm điện thoại áp vào tai đang nói chuyện, tay kia cầm bút ký chữ trên tài liệu đang mở.
Đợi người đàn ông ký xong chữ bay bướm, cô gái thu gọn tập hồ sơ cung kính đứng một bên.
Chỉ một cái nhìn An Văn đã nhận ra người đàn ông thân hình như tùng, khí chất như trúc kia chính là Cố Tranh.
Cô tự nhiên phản ứng quay đầu đi.
Đột nhiên, cổ bị siết chặt.
An Tế túm cổ áo ngủ phía sau của An Văn: “Đi đâu? Định chạy à?”