An Văn thức dậy, vẫn nằm trong vòng tay của Cố Tranh.
Cô trở mình.
Ánh sáng buổi sáng chiếu qua khe hở của rèm cửa rọi xuống sàn nhà, sắc màu rực rỡ đến chói mắt.
Trời đã sáng.
Hôm nay Cố Tranh không dậy sớm.
Cô đang suy nghĩ thì cánh tay đang đặt trên eo cô khẽ siết lại, lưng cô lập tức rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Làm sao cô không cảm động được?
Cô cũng không khỏi nghĩ, có lẽ Cố Tranh thật sự yêu cô.
Nhưng chỉ vừa nghĩ như vậy cô lại cảm thấy bản thân mình thật thấp hèn.
Bảy giờ rưỡi chuông báo thức trên điện thoại của An Văn vang lên.
Cô không động đậy.
Cố Tranh trở mình tắt chuông rồi từ phía sau ôm lấy cô.
Giọng anh khàn khàn nhưng rất rõ ràng:
“Hôm nay em có đến công ty không?”
An Văn không trả lời.
Cố Tranh dừng lại vài giây:
“An Văn, đợi thêm một thời gian nữa, khi sức khỏe em tốt hơn, cơ chế quản lý của Sáng Dật cũng hoàn thiện, anh sẽ đưa lại cho em.”
An Văn nuốt nước bọt, chống tay ngồi dậy, không nhìn anh:
“Em không quan tâm nữa rồi.”
Câu nói này của An Văn không phải là cô đang dỗi, cũng không phải lời nói trong lúc giận dữ.
Không hiểu vì sao, đối với Sáng Dật, cô bỗng dưng thấy rất nhẹ nhõm.
Ngược lại cô cảm thấy lời đề nghị của Cố Tranh thật nực cười.
Anh không phải luôn phân biệt rõ công và tư sao?
Không phải luôn lý trí và tỉnh táo sao?
Không phải từng nói cô không phải là một người quản lý đủ tiêu chuẩn sao?
Thế nào?
Đây là bù đắp?
Hay là dỗ dành?
An Văn không cần những thứ này.
Thứ cô muốn, từ trước đến giờ chưa bao giờ là những điều đó.
Trong phòng vệ sinh, có hai bồn rửa tay song song.
An Văn đứng ở bồn bên trái, cúi đầu buộc tóc để lát nữa rửa mặt.
Cô liếc mắt thấy Cố Tranh đang cầm bàn chải đánh răng của cô.
Cô không ngăn cản.
Thật ra cô không muốn nói chuyện với anh.
Có lẽ anh định giúp cô bóp kem đánh răng, trước đây thỉnh thoảng anh cũng làm vậy.
Khi đó, vào những buổi sáng mơ màng dù mắt chưa mở nổi nhưng trong lòng cô vẫn ngọt ngào, đầu tựa lên cánh tay anh mà cọ.
Nhưng bây giờ trong lòng cô chỉ thấy chua xót, cay đắng.
Khi Cố Tranh đưa bàn chải đến trước mặt cô, mí mắt cô giật nhẹ.
Ngón tay anh có một vết thương lớn.
Vết thương sưng tấy, xung quanh đỏ lên, dường như đã bị nhiễm trùng.
An Văn biết tối qua cô đã phát tiết ở thư phòng dữ dội như thế nào.
Có phải lúc đó cô đã không chú ý…
An Văn không nhận bàn chải, quay đầu nhìn anh:
“Tay anh bị sao vậy?”
Cố Tranh hơi cúi mắt xuống, ánh mắt anh rất bình thản:
“Chiều qua không cẩn thận bị cứa trúng.”
Anh thờ ơ nhìn vết thương một chút:
“Vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
Nói xong, anh nâng cổ tay lên một chút:
“Đánh răng đi.”
Từ góc độ này, An Văn nhìn thấy ở mép vết thương còn có máu khô.
Cô cắn môi nhận lấy bàn chải.
Cô đánh răng trước gương, trong khi khóe mắt nhìn thấy Cố Tranh đưa tay bị thương vào dưới vòi nước, chà vài cái là rửa sạch máu khô.
Trái tim cô bất giác thắt lại.
Cứ như thể trên ngón tay cô cũng có một vết thương tương tự, lúc này đau nhức không chịu nổi.
Cô cứng rắn quay mặt đi không nhìn nữa.
Cũng đâu phải cô làm anh bị thương!
Chính anh không để ý, cô có tư cách gì để lên tiếng!
Sau tiếng gào thét trong lòng, một sự trống rỗng vô tận, nặng nề tràn ngập tâm trí cô.
Cảm giác trống rỗng ấy kéo dài mãi, ngay cả sau khi dùng xong bữa sáng vẫn chưa tan biến.
Cô không mạnh mẽ như mình nghĩ.
Cô muốn về nhà.
Vì vậy, khi Cố Tranh đề nghị đưa cô đến công ty, cô đáp thẳng:
“Bây giờ em muốn về nhà.”
Cố Tranh nhìn cô chăm chú trong vài giây:
“Anh đưa em ra sân bay.”
Trên đường đến sân bay, cả hai không nói gì.
Cố Tranh chỉ nắm tay cô, còn An Văn cũng để yên cho anh nắm.
Trong phòng chờ cũng vậy.
Khi đến lúc lên máy bay, An Văn bước nhanh về phía trước còn Cố Tranh chậm rãi đi theo sau.
Càng tiến gần đến cổng lên máy bay bước chân cô càng nhanh hơn.
Đột nhiên cổ tay cô bị giữ lại, một lực mạnh mẽ kéo cô về phía sau.
Theo đà không thể chống cự, cô ngã vào lồng ngực vững chãi và rộng lớn.
Anh một tay ôm lấy eo cô, tay kia dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên xương bàn tay cô.
An Văn giận bản thân mình không kiên cường hơn, chỉ vì sự dịu dàng của anh mà nước mắt cô lại không nghe lời.
Nước mắt tuôn rơi, lăn dài trên gò má trắng mịn.
Cô cứng đầu quay mặt đi.
Cố Tranh lập tức buông tay, sau đó nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.
Như một phản xạ, cô đặt tay lên ngực anh, ánh mắt đầy đề phòng nhìn thẳng vào anh.
Hai người nhìn nhau vài giây, yết hầu của Cố Tranh chuyển động lên xuống, ngón tay anh khẽ lau những giọt nước mắt trên má cô. Cuối cùng, anh mở lời:
“An Văn, cho anh ba ngày, anh sẽ đến Thượng Hải tìm em. Trong ba ngày này, đừng đưa ra bất kỳ quyết định nào, được không?”
An Văn rối bời, lo lắng, tim đập thình thịch.
Một lúc lâu sau cô cúi mắt xuống khẽ gật đầu, coi như đồng ý.
Đồng thời lồng ngực dưới lòng bàn tay cô chậm rãi bình ổn lại.
Cô cảm nhận được điều đó.
Chính vì như vậy cô mới muốn trốn về nhà.
Cô luôn tìm kiếm trong từng chi tiết nhỏ, những dấu vết anh yêu cô, cố gắng thuyết phục bản thân tiếp tục chìm đắm.
Nhưng cô không thích chính mình như vậy.
An Văn về nhà mà không nói với gia đình, cô cứ nghĩ họ không biết.
Nhưng khi cô trở về mới phát hiện ra rằng Cố Tranh đã gọi báo trước để họ chuẩn bị những món ăn ngon cho cô.
Anh lúc nào cũng chu đáo như vậy.
An Văn không khỏi nghĩ đến lời anh nói “ba ngày.”
Trong ba ngày này anh sẽ làm gì?
Có lẽ anh muốn níu kéo trái tim cô?
Nếu vậy, điều đó có nghĩa là anh yêu cô chăng?
An Văn kịp thời dừng lại dòng suy nghĩ.
Cô tự chế nhạo bản thân.
Người ta chẳng làm gì mà cô đã tự tưởng tượng.
Có câu nói thế nào nhỉ?
Yêu một người, sẽ tự tìm mọi lý do để biện minh cho họ.
Khi đọc câu nói đó An Văn chỉ thấy thật vô lý.
Sao phải làm khổ bản thân như vậy?
Không có tình yêu cũng không đến mức chết!
Vậy mà bây giờ cô lại rơi vào vũng bùn ấy.
Nhưng cô rất chắc chắn, dù có phải lột da, gãy xương thì cô cũng không muốn trở thành một người thấp hèn như thế.
Hiện tại An Văn vẫn chưa đưa ra quyết định nên cô không muốn kể chuyện giữa mình và Cố Tranh cho gia đình, tránh việc họ hỏi han đủ điều.
Cô lấy cớ về nhà để “tập trung sửa luận văn.”
Vì vậy cả ngày cô ở trong phòng, không ai làm phiền.
Cố Tranh còn chưa đến Thượng Hải thì nhà họ An đã xảy ra chuyện lớn.
Dượng của An Văn bị đưa đến đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra.
Nghe nói ông ấy lái xe đâm phải người khác.
Đinh Tinh Lan lập tức nhận trách nhiệm, nhanh chóng đến bệnh viện thăm người bị thương.
An Văn cũng đi cùng.
Trên đường, An Văn mới biết người mà dượng cô đâm phải chính là Trần Quyết.
Vì muốn gặp Đinh Dao, Trần Quyết đã kiên trì ở gần nhà họ Đinh suốt mấy tháng nay. Hôm qua, dượng của An Văn xuống xe cãi nhau với Trần Quyết. Không hiểu vì sao sau đó dượng cô lên xe và lái thẳng về phía Trần Quyết.
Nghe xong An Văn hoảng hốt lấy tay che miệng.
Ngoài sự sốc, cô còn không hiểu:
“Sao chị họ lại không muốn gặp Trần Quyết dù chỉ một lần?”
“Thế thì gặp kiểu gì?” Đinh Tinh Lan đáp ngay, “Dao Dao còn không ở trong nước.”
An Văn sững sờ một lúc rồi hỏi:
“Vậy chị ấy đang ở đâu?”
Đinh Tinh Lan nhận ra mình lỡ lời, liếc nhìn An Văn:
“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi nhiều!”
Đinh Tinh Lan không muốn nói, An Văn cũng không cách nào biết thêm chi tiết.
Tại bệnh viện.
Trần Quyết nằm trên giường bệnh, gầy đi rất nhiều, trông càng thêm u ám.
Vết thương ở chân anh rất lớn, máu me đầm đìa, nhìn mà kinh hãi.
Anh chỉ được băng bó sơ sài.
Anh từ chối điều trị.
Anh cũng từ chối hòa giải.
Ánh mắt lạnh lùng, anh nhìn Đinh Tinh Lan và lên tiếng trước:
“Trừ khi để tôi gặp Đinh Dao, nếu không tôi sẽ không hòa giải!”
Đinh Tinh Lan bước đến gần giường bệnh, kiên nhẫn khuyên:
“Trần Quyết, tôi vừa hỏi bác sĩ, nếu cậu còn tiếp tục từ chối điều trị, cái chân này của anh sẽ bị tàn phế!”
Trần Quyết nhếch mép cười, chẳng quan tâm:
“Tôi đến mạng cũng không cần thì có gì phải để tâm đến cái chân? Tôi nói rồi, trừ khi để tôi gặp Đinh Dao!”
Đinh Tinh Lan cau mày, giọng gắt lên:
“Đứa trẻ này, sao lại cố chấp đến vậy? Tôi không nói chuyện hòa giải, mà đang nói về chân của cậu!”
Trần Quyết quay mặt đi, không chút lay chuyển:
“Tôi cũng nói rồi, tôi không quan tâm.”
“Cậu—” Đinh Tinh Lan định nói tiếp thì bị An Văn kéo lại.
An Văn chủ động xin phép:
“Mẹ, con có thể nói chuyện riêng với anh ấy được không?”
Đinh Tinh Lan lưỡng lự vài giây rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.
An Văn tiến đến gần, mùi máu xộc vào mũi làm cô thêm vội vã:
“Trần Quyết, anh hãy điều trị trước đi. Chẳng lẽ anh thực sự muốn trở thành người tàn phế sao?”
Trần Quyết nhìn An Văn, ánh mắt sắc bén khi nãy dịu đi, anh nhìn cô sâu thẳm như muốn van nài:
“Em có thể nói cho tôi biết, Đinh Dao có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Nói xong, trong ánh mắt Trần Quyết, An Văn thoáng thấy ánh lệ đầy hoảng loạn.
Anh lập tức cúi mắt xuống:
“Nếu không xảy ra chuyện gì, cô ấy sẽ không tránh mặt tôi.”
Như tự thuyết phục bản thân, anh lặp lại:
“Cô ấy sẽ không.”
An Văn nuốt nước bọt, nhỏ giọng đáp:
“Chị họ tôi không sao.”
Trần Quyết ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm:
“Thật không?”
An Văn gật đầu chắc chắn:
“Thật.”
Trần Quyết cười nhạt:
“Nếu vậy, tại sao cô ấy không gặp tôi?”
An Văn không biết trả lời thế nào:
“Anh có thể điều trị trước được không? Đó mới là việc quan trọng lúc này.”
Ánh mắt Trần Quyết trở nên ảm đạm, anh khẽ động môi:
“Tôi đã nói từ lâu, mạng của tôi đã cho cô ấy rồi.”
Anh nhắm mắt lại:
“Cô ấy không muốn…”
Im lặng vài giây.
Hàng mày anh giãn ra, vẻ cứng rắn trong ánh mắt cũng biến mất:
“Vậy thì thôi.”
An Văn há miệng, muốn nói gì đó.
Ý anh là sao?
Anh đang nghĩ gì đây?
Anh phát điên rồi sao?