Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 13

An Văn bị Tam Phong cào hay cắn cô cũng không rõ.

Cô ngồi bệt xuống đất, ôm lấy bàn tay bị thương của mình.

An Tế vội vàng ngồi xuống, nắm tay cô để kiểm tra vết thương.

Ba vết cào, hai sâu, một nông, vẫn còn đang rướm máu.

An Tế nghiến răng chửi: “Đồ súc sinh nuôi mãi không thuần được!”

An Văn cắn môi, lắc đầu: “Em không sao.”

Ánh sáng trong bãi đỗ xe vốn đã mờ, chỉ nhìn thấy một con mèo đen từ trong túi thú cưng lao ra, vài giây sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tam Phong đã chạy mất.

An Văn vội vàng đứng dậy, định đuổi theo: “Tam Phong——”

Nhưng cánh tay cô bị giữ chặt.

Là Cố Tranh.

An Văn vẫn giữ vẻ mặt hoảng loạn, sợ sệt.

Cố Tranh hơi nhíu mày, ánh mắt rơi xuống tay cô: “Em bị thương rồi, nên đi bệnh viện trước.”

An Văn lo lắng cho Tam Phong nên không muốn đi.

Cuối cùng, khi An Tế hứa đi hứa lại rằng sẽ tìm được Tam Phong và sẽ không trách mắng nó, An Văn mới miễn cưỡng từng bước ngoảnh đầu lại, cùng Cố Tranh đến bệnh viện xử lý vết thương.

Trên đường đến bệnh viện, An Văn nhiều lần nhắn tin WeChat hỏi An Tế có tìm được Tam Phong chưa nhưng không nhận được câu trả lời.

Đến bệnh viện, bác sĩ xem xét vết thương, hỏi vài câu cơ bản rồi giúp cô làm sạch và băng bó.

So với tưởng tượng của Cố Tranh, An Văn kiên cường hơn rất nhiều.

Theo suy nghĩ ban đầu, anh cho rằng cô sẽ khóc.

Thậm chí anh còn cố ý nhét khăn giấy vào túi áo khoác.

Lúc rửa vết thương, anh thấy cô đau đến mức ngón tay run rẩy nhưng vẫn ngoan ngoãn hợp tác.

Xử lý xong vết thương An Văn ngay lập tức lấy điện thoại ra, đặt lên đùi và thao tác một tay để hỏi tình hình Tam Phong.

Bất chợt cô nghe bác sĩ hỏi: “Có cần tiêm vắc-xin dại không?”

An Văn giật mình, cả bàn tay và môi đều run rẩy, từ chối: “Không cần.”

Cố Tranh đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ có biểu hiện bất thường sau đó quay sang hỏi bác sĩ: “Ý kiến của bác sĩ thì sao?”

Bác sĩ viết nguệch ngoạc lên giấy, vừa làm vừa đáp: “Để đề phòng, tốt nhất nên tiêm.”

An Văn cất điện thoại, gương mặt căng thẳng, giải thích: “Tam Phong là mèo nuôi trong nhà, rất khỏe mạnh, chắc không cần tiêm đâu.”

Nói xong, cô ngước lên nhìn Cố Tranh, đôi mắt trong veo như suối: “Có thể không tiêm mà.”

Bác sĩ lại nhắc lại bốn chữ: “Để đề phòng thôi.”

An Văn vẫn lắc đầu, quay sang nhìn Cố Tranh, tiếp tục lắc đầu.

Cố Tranh khẽ ngẩng đầu thở dài, nhẹ nhàng kéo tay An Văn, dìu cô đứng dậy rồi đưa ra ngoài phòng khám.

Cô gái nhỏ trước mặt cúi đầu, mái tóc đen mượt rủ xuống vai.

Cả cơ thể cô khẽ run rẩy.

Cố Tranh liếm nhẹ môi, định mở lời thì thấy những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống nền gạch trắng.

Anh vội lấy khăn giấy.

Khi anh đưa khăn giấy ra, An Văn bực dọc quay người.

Nếu người ở bên cô lúc này là An Tế, cô chắc chắn sẽ bộc lộ cảm xúc, nhưng cô biết Cố Tranh không có lý do gì để chịu đựng những cảm xúc vô cớ của cô.

An Văn tự mình vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Khu vực tiêm chủng rất vắng người.

Sau khi kiểm tra thông tin, cô vừa ngồi xuống ghế chưa nóng thì y tá đã gọi: “An Văn!”

Cảm giác như bước lên đoạn đầu đài, An Văn đã được trải nghiệm.

Cô muốn đứng lên nhưng cơ thể như không nghe lời.

Y tá lại gọi lần nữa: “An Văn, đến lượt cô rồi.”

An Văn vẫn không nhúc nhích.

Cố Tranh bước đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, để vạt áo khoác đắt tiền xõa xuống đất.

Anh ngước nhìn cô từ dưới lên, gương mặt ấy toát ra sự “chân thành”: “Em sợ kim tiêm sao?”

An Văn ngạc nhiên trong chốc lát, không ngờ Cố Tranh biết về căn bệnh này.

Nhưng tâm trí cô nhanh chóng bị nỗi sợ hãi chiếm lấy.

Đôi mắt và chóp mũi cô vẫn còn đỏ, chậm rãi gật đầu: “Ừm.”

Giọng cô nghèn nghẹn vì sợ hãi, và từ khóe mắt rơi ra hai giọt lệ nhỏ xinh.

Cô như thế này ai mà không chiều theo cô được chứ.

Cố Tranh khẽ thở dài thêm một lần nữa: “Tôi sẽ ở bên em.”

Nhưng vấn đề đâu phải là có ai ở bên hay không.

An Văn sợ tiêm đến mức nào?

Hồi cô mới năm tuổi, cần đến bốn người lớn giữ chặt cô. Dù vậy cô vẫn giãy giụa đến mức làm cong cả kim tiêm.

Bây giờ cô đã lớn, tất nhiên không cần đến bốn người giữ chặt nữa. Nhưng nỗi sợ và sự chống đối trong lòng vẫn y nguyên như lúc nhỏ.

An Văn ngồi trên ghế chậm rãi xắn tay áo lên để lộ bắp tay.

Cả người cô run lẩy bẩy.

Cố Tranh cúi mắt nhắc nhở: “Đừng nhìn.”

An Văn làm sao dám nhìn.

Nhưng kỳ lạ thay, ngay sau khi nghe anh nói, cô lại liếc nhìn một cái.

Kim tiêm đã sẵn sàng.

An Văn cảm thấy đầu óc trống rỗng, mắt tối sầm lại, cả người lạnh ngắt.

Cố Tranh thấy cô sắp không ngồi vững, bước đến gần một bước, nâng cánh tay phải lên:
“An Văn, nếu em không ngại thì có thể ôm—”

Lời anh còn chưa dứt, thân hình mềm mại của cô đã lao vào lòng anh.

Cô dùng một tay ôm lấy eo anh như người đang bám víu vào cọng rơm cứu mạng, quấn chặt và giữ chặt.

Cả khuôn mặt cô vùi vào áo anh, cọ cọ.

Nếu khi ấy An Văn không sợ hãi đến thế, cô có thể cảm nhận được sự cứng đờ của người đàn ông.

Nếu khi ấy An Văn biết Cố Tranh cần một cái ôm đến nhường nào, thì mỗi lần gặp mặt cô nhất định sẽ ôm anh.

Nhất định sẽ làm vậy.

Cô vô cùng tiếc nuối rằng khi ấy cô không biết gì về anh.

Khi mũi kim đâm vào da, dù không nhìn, cảm giác cũng khiến hình ảnh hiện rõ mồn một trong đầu cô.

Cố Tranh có thể cảm nhận được cô gái nhỏ trong lòng mình ôm cánh tay anh chặt hơn, ngón tay đang vòng qua eo anh thì không ngừng bấu chặt, siết lại, còn trán cô tựa vào ngực anh thì run rẩy, cọ quậy.

Khi thuốc từ ống tiêm được đưa vào cơ thể, cô gái nhỏ khe khẽ phát ra tiếng rên như một con thú nhỏ, yếu ớt nhưng cố gắng kiềm chế.

Cổ họng anh khô khốc, yết hầu khẽ di chuyển.

Cánh tay cứng đờ giữa không trung hồi lâu cuối cùng cũng được điều khiển, từ từ hạ xuống, bàn tay áp lên mái tóc đen mượt của cô, vuốt nhẹ từng chút, tuy hơi vụng về nhưng dịu dàng an ủi.

Thật ra, An Văn đã cố gắng, thực sự cố gắng kiểm soát bản thân.

Cô đã làm hết sức để kiềm chế.

Nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc mất mặt.

Từ nhỏ cô đã biết, dáng vẻ khi cô tiêm là rất mất mặt, sẽ bị người khác cười nhạo.

Dù gì thì “chứng sợ kim tiêm” chẳng được ai hiểu cả.

Họ sẽ nghĩ đây là bệnh gì chứ?

Thứ này cũng được gọi là bệnh sao?

Nếu thực sự gọi là bệnh, thì họ sẽ cho rằng đó là “bệnh làm màu”.

Thậm chí, anh trai ruột của cô mỗi lần cũng đều cười nhạo cô nửa ngày.

Trên đường về nhà, An Văn với đôi mắt sưng húp nhìn ra ngoài cửa sổ xe, im lặng không nói gì.

Thời tiết mùa đông không được tốt lắm, dù đã là buổi trưa nhưng những tòa nhà cao tầng vẫn chìm trong lớp sương mờ.

Những tòa kiến trúc biểu tượng từ xa như đang nói với cô rằng, cô đã về nhà.

Nhưng nhìn thành phố mà cô ngày đêm mong nhớ, cô chẳng còn chút háo hức nào với danh sách những món ăn ngon đã lên kế hoạch trong mấy ngày qua.

Cô không còn giữ được hình tượng nào cả.

Tâm trạng cô tụt xuống đáy vực.

“An Văn.” Cố Tranh bỗng nhiên gọi cô.

Cố Tranh đã chú ý đến cô một lúc lâu.

An Văn đột nhiên bị gọi, khựng lại nửa giây, ánh mắt rời khỏi cửa sổ xe, rơi xuống đùi mình:
“Chuyện gì thế?”

Cố Tranh nhẹ nhàng nói:
“Sợ hãi không phân biệt nặng nhẹ.”

An Văn nhìn qua, đôi mắt hơi mở to và đôi môi hơi hé ra như muốn nói: “Em không hiểu.”

Cố Tranh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe ấy, thầm nghĩ, về nhà chắc nên chườm lạnh một chút.

Nhưng ngay sau đó, anh phủ nhận suy nghĩ này.

Trời lạnh quá.

“Có người sợ bụi phấn rơi từ cánh bướm, có người sợ những con rắn cực độc. Hai nỗi sợ này đều giống nhau.” Anh nói tiếp, “Mức độ sợ hãi phụ thuộc vào cảm nhận của từng người.”

An Văn suy nghĩ về lời anh, mím môi vài lần mới mở miệng:
“Anh không thấy em mất mặt lắm sao?”

Dường như để chứng minh, cô nói thêm:
“Bạn em đều bảo em làm màu, anh trai em đến bây giờ vẫn… vẫn… cứ mỗi lần em gây sự với anh ấy, anh ấy lại lấy chuyện này ra chế nhạo em.”

“Thế nào mà lại mất mặt được?” Cố Tranh hơi nghiêng người về phía cô, khóe môi mang theo nụ cười dịu dàng, đưa tay xoa nhẹ tóc cô:
“An Văn, hôm nay em rất dũng cảm.”

Bình Luận (0)
Comment