Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 133

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí vi diệu.

An Văn không đáp lại, như thể trong đêm nay, cô đang giữ lại phòng tuyến cuối cùng của mình.

Cô bước đến bắt máy, là Trần Thư Nghiên đang giục cô.

An Văn trả lời qua loa vài câu, nói rằng mình sẽ xuống ngay.

Khi cô tắt điện thoại, Cố Tranh đã lấy túi đựng mèo ra:
“Những thứ khác ở chỗ em chắc là có đủ rồi đúng không?”

Chủ đề lúc nãy dường như cứ thế bị lướt qua.

Không nghe thấy An Văn trả lời, Cố Tranh quay đầu nhìn cô.

An Văn bừng tỉnh, gật đầu:
“Có, đồ ăn, đồ dùng, đều có đủ.”

Cố Tranh đưa Tứ Quý vào túi đựng mèo, thuận miệng hỏi:
“Em đến đây bằng cách nào?”

An Văn đáp:
“Bạn tôi chở tôi đến.”

Ánh mắt Cố Tranh lóe lên chút sắc bén thoáng qua:
“Bạn?”

An Văn khựng lại một chút, trả lời:
“Trần Thư Nghiên.”

Sau khi trả lời, cô lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội chuyển chủ đề:
“Sao anh nửa đêm lại… đột nhiên… thức dậy vậy?”

Cố Tranh mỉm cười, nói rằng do An Văn không đóng cửa, hệ thống an ninh phát hiện cửa không được khóa trong thời gian dài sẽ gửi cảnh báo qua tin nhắn.

An Văn không ngờ khóa mật mã đó lại có chức năng này, cảm thấy hơi bực mình.

Đêm đó, An Văn và Trần Thư Nghiên ăn một phần tôm hùm đất đã nguội ngắt, còn uống nửa lon bia.

Ăn xong đã gần 3 giờ sáng nhưng An Văn vẫn không ngủ được, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến:

— “Chúng ta có nên làm quen lại từ đầu không?”

Câu nói vừa khéo léo vừa khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Nhưng cuối cùng vẫn không đi đến đâu.

Khi trằn trọc không ngủ được, cô lại nghĩ đến những phân tích của Trần Thư Nghiên khiến cô càng không yên lòng.

Sáng hôm sau khi thức dậy, An Văn thực sự cảm nhận được câu “tự làm tự chịu”.

Cô mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, hoặc cũng có thể là mắt bị sưng.

Cô uống một tách cà phê đen mà mình không hề thích để tỉnh táo và giảm sưng.

Đã lâu rồi An Văn không đến công ty, cô tổ chức một buổi họp sáng.

Sau buổi họp, cô gặp riêng Lôi Khiết, rõ ràng bày tỏ muốn giao lại các công việc quản lý của Sáng Dật cho cô ấy.

An Văn đã thông suốt, như lời Cố Tranh nói, với tính cách của cô, không phù hợp để trở thành một người quản lý.

Cô cũng thích làm một người sáng tạo hơn.

An Văn tiếp tục theo sát các dự án của công ty, đồng thời nhận được một lời mời hợp tác đến từ người mà cô quen trong buổi hội thảo lần trước.

Công việc bận rộn không ngừng, cô lại nhận thêm nhiệm vụ nội bộ từ Bách Gia.

Nhiệm vụ yêu cầu Sáng Dật đưa ra một kế hoạch liên quan đến dự án xe hơi mới của Bách Gia, với yêu cầu không nêu rõ tên sản phẩm nhưng phải thu hút sự quan tâm của công chúng trước, để tiện cho việc gia tăng độ nóng sau này.

Dự án này của Bách Gia nhận được sự hỗ trợ từ chính phủ, đã được lên kế hoạch trong nhiều năm. Thị trường trong nước cũng bị chiếm lĩnh phần lớn bởi các công ty nước ngoài nên họ rất chú trọng.

An Văn có chút hiểu biết về dự án này, vì trước đây từng theo Cố Tranh làm trợ lý.

Cô lao đầu vào công việc, không còn dư sức để nghĩ ngợi những chuyện khác. Thỉnh thoảng khi đến Bách Gia bàn luận về kế hoạch, suy nghĩ của cô cũng không dành cho Cố Tranh, mà tập trung vào việc tranh luận với phòng tiếp thị.

Cố Tranh thì không thiên vị, vừa công nhận sự sáng tạo của Sáng Dật, vừa đồng tình với những lo ngại của phòng tiếp thị.

Kế hoạch sau nhiều lần điều chỉnh cuối cùng cũng được chốt.

Tuy nhiên, việc chốt kế hoạch không có nghĩa là mọi chuyện đã xong, vẫn còn rất nhiều việc cần theo dõi sau đó.

Sau cuộc họp, An Văn thu dọn đồ đạc, ghé qua nhà vệ sinh rồi chuẩn bị quay lại Sáng Dật.

Khi đang đi đến thang máy, cô tình cờ gặp Cố Tranh.

An Văn không cảm thấy ngại ngùng, mỉm cười chào hỏi:
“Chào Cố tổng.”

Qua vài lần tiếp xúc gần đây, An Văn đã có thể bình thản đối diện với Cố Tranh.

Cố Tranh khẽ gật đầu đáp lại, ánh mắt lướt qua túi xách của An Văn:
“Định về Sáng Dật?”

An Văn gật đầu:
“Vâng.”

Cố Tranh tỏ ra rất hào phóng:
“Anh đưa em về.”

An Văn ngỡ ngàng một lúc, tay cầm tập tài liệu khẽ lắc đầu:
“Không dám làm phiền Cố tổng.”

“Không phiền.” Cố Tranh bước vào thang máy, “Thuận đường.”

An Văn đi theo sau, định lên tiếng từ chối thêm vài câu.

Cố Tranh bỗng nói:
“Vừa hay anh có chuyện muốn nói với em.”

An Văn không tiện từ chối nữa.

Lên xe, vừa cài dây an toàn, cô đã nóng lòng hỏi:
“Cố tổng muốn nói gì với tôi?”

Cố Tranh nhìn thẳng về phía trước:
“Ở bên ngoài khi bàn chuyện hợp tác, em cũng gay gắt như vậy sao?”

An Văn nhướng mày:
“Không đâu, bên ngoài tôi luôn coi khách hàng là thượng đế.”

Cố Tranh đánh xe ra khỏi bãi đỗ, liếc nhìn An Văn, tỏ ý nghi ngờ.

An Văn hiểu ý của anh, chẳng phải là chê cô quá mạnh mẽ trong mấy cuộc họp gần đây sao?

Cô làm ra vẻ trung thành tận tụy, sẵn sàng dốc hết tâm sức:
“Tổng giám đốc, cơ hội mà Bách Gia trao cho Sáng Dật, chúng tôi rất coi trọng và trân quý. Chúng tôi không xem đây chỉ là thành tích của Sáng Dật, mà đứng ở góc độ chuyên môn, thật lòng suy nghĩ cho Bách Gia. Tất nhiên, chúng tôi cần giữ vững ý kiến chuyên môn, và anh cũng nên tin vào năng lực chuyên môn của chúng tôi.”

Cố Tranh mỉm cười:
“Được, anh sẽ chờ xem.”

An Văn thoải mái đáp:
“Chắc chắn không làm anh thất vọng.”

Xe rời bãi đỗ, đối mặt với ánh nắng gay gắt của mùa hè.

Cố Tranh tấp xe vào lề, đổi sang một chiếc kính râm khác, rồi lấy ra một chiếc kính râm nữ đưa cho An Văn.

Mỗi chiếc kính trên xe anh đều từng là của cô.

Trái tim An Văn, vốn nghĩ đã bình thản ngay lập tức tan vỡ.

Cô không muốn lại lún sâu vào cảm xúc.

Cô khó chịu quay mặt đi:
“Không cần đâu, cảm ơn Cố tổng”.

Cố Tranh không nói thêm gì, khởi động xe lần nữa:
“Anh nghe phó tổng Lôi nói, em đã giao quyền quản lý Sáng Dật cho cô ấy?”

An Văn gật đầu:
“Vâng.”

Cố Tranh hỏi:
“Lý do là gì?”

An Văn không muốn thừa nhận là vì nghe theo lời anh.

Cô nói:
“Công việc của tôi bận quá, không quản hết được. Phó tổng Lôi tốt nghiệp trường kinh doanh, lại có nhiều năm kinh nghiệm quản lý, phân công đúng người đúng việc chẳng phải tốt sao?”

Cố Tranh gật đầu nhưng nhắc nhở cô:
“Quyền lực không nên buông hoàn toàn.”

An Văn đáp:
“Tôi biết, tất cả mọi việc tôi sẽ đều xem qua.”

Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ.

Cố Tranh nghiêng đầu.

An Văn khẽ khép đôi mắt, bàn tay nhỏ nhắn che nhẹ lên mắt mình, ánh nắng chiếu qua các đầu ngón tay gần như trong suốt, len lỏi qua kẽ tay rọi lên gò má cô.

Làn da cô trắng mịn rạng rỡ, sống mũi nhỏ xinh hơi hếch, đôi môi đầy đặn mềm mại như một nụ hoa đang chờ bung nở.

Ánh mắt anh dần trượt xuống.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi chất liệu voan, vải mềm mại buông rũ, viền cổ và cúc tay áo được may xếp ly, trông vừa đáng yêu vừa tinh tế. Phía dưới là chiếc váy bút chì màu đen, làm nổi bật đôi chân dài mảnh mai.

Ngồi như vậy, eo cô mảnh khảnh như chỉ cần vòng tay là ôm trọn, đường cong vòng ba đầy đặn tròn trịa.

Anh rất hiểu cơ thể cô.

Làn da trắng như tuyết, đôi khi sẽ ửng lên một sắc hồng nhàn nhạt, đặc biệt là khi mồ hôi lấm tấm ướt đẫm.

Bàn tay đang siết lấy vô lăng khẽ nổi gân, anh không kìm được mà hít một hơi thật sâu.

Cố Tranh vặn mở một chai nước, uống hai ngụm.

Khao khát trong lòng anh như đang gào thét dữ dội.

Xe lại tiếp tục lăn bánh.

Yết hầu anh khẽ di chuyển, ánh mắt dường như tập trung vào tình hình giao thông phía trước:
“Cuối tuần em có rảnh không?”

An Văn mở mắt, quay đầu nhìn anh:
“Hả?”

“Anh muốn qua thăm Tam Phong và Tứ Quý.”

An Văn hơi ngập ngừng.

Không phải cô keo kiệt muốn thất hứa, chỉ là tâm trạng lúc nãy có chút xáo trộn, cần thêm thời gian ổn định lại.

Khi cô còn đang suy nghĩ cách khéo léo từ chối, Cố Tranh lại lên tiếng:
“Nếu cuối tuần bận, em nói một thời gian khác cũng được.”

Nghe lời này, trong tai An Văn chỉ còn lại cảm giác: giơ đầu là một nhát, rụt đầu cũng là một nhát.

Cô gật đầu:
“Rảnh.”

Cố Tranh hỏi tiếp:
“Thứ Bảy hay Chủ Nhật?”

Không đợi An Văn trả lời, anh nói thêm:
“Nếu là thứ Bảy thì phải chiều, vì sáng thứ Sáu anh phải đi Xuân Thành, chắc đến trưa thứ Bảy mới về được Bắc Đô.”

Xuân Thành?

An Văn lập tức nắm bắt từ khóa nhạy cảm này, lại còn đúng thời điểm này, cô hỏi:
“Là đến nhà máy sản xuất ô tô phải không?”

Cố Tranh đáp nhẹ một tiếng:
“Còn phải qua khu trưng bày hệ thống thông minh.”

An Văn lập tức hứng khởi, tự nguyện đề nghị:
“Tôi có thể đi không?”

Cô mở to đôi mắt tròn xoe, cố gắng tranh thủ cơ hội:
“Tôi chỉ xem được tài liệu và hình ảnh, nếu sau này Bách Gia còn muốn Sáng Dật đưa ra kế hoạch sâu hơn, thì tôi rất cần phải đích thân đi quan sát, đúng không?”

Cô đợi vài giây, thấy Cố Tranh gật đầu.

Anh cong môi cười khi điều chỉnh xe quay đầu:
“Sáng thứ Sáu xuất phát, anh qua đón em.”

Đạt được mục đích, An Văn cười rạng rỡ:
“Cảm ơn Tổng giám đốc.”

Bình Luận (0)
Comment