Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 138

Vì vụ náo loạn vừa rồi của Thi Cảnh, chủ hội quán đã gửi hoa quả và rượu miễn phí đến từng bàn.

Không khí náo nhiệt được khôi phục.

An Văn bắt đầu cảm thấy choáng váng, có lẽ do rượu bắt đầu ngấm.

Cô nhận ra loại rượu này hậu vị khá mạnh.

Nhìn đồng hồ thấy đã hơn 9 giờ tối.

Cô nửa ôm Trần Thư Nghiên, làm nũng: “Thư Nghiên, tớ hơi chóng mặt rồi, muốn về nhà, mai còn phải đi làm.”

Trần Thư Nghiên và những người khác đã chứng kiến cảnh An Văn “giải cứu mỹ nhân” lúc nãy, bèn trêu chọc: “Ai bảo cậu thích làm anh hùng cơ chứ?”

Đừng nhắc chuyện đó thì hơn!

An Văn bực bội đẩy Trần Thư Nghiên ra, tự giận dỗi.

Không hiểu chuyện gì, Trần Thư Nghiên vội dỗ dành: “Đợi đến 10 giờ nếu không gặp tên kia thì thôi, tớ sẽ đưa cậu về nhà.”

An Văn nghĩ cũng hợp lý liền gật đầu đồng ý.

Ánh đèn màu sắc rực rỡ đan xen khiến mắt người hoa lên, nhạc heavy metal nện thẳng vào tim.

An Văn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, bèn nhắm mắt lại để nghỉ ngơi.

Tiếng ồn ào bên tai dần tan biến, không gian trở nên yên tĩnh.

Rồi bất chợt tiếng ồn ào lại đập mạnh vào màng nhĩ, cùng với tiếng gọi của Trần Thư Nghiên: “An Văn! An Văn!”

Trần Thư Nghiên lay người An Văn: “Dậy đi!”

An Văn không mở mắt nổi, chỉ he hé một khe nhỏ. Những gì cô nhìn thấy đều đang quay cuồng.

Trần Thư Nghiên ngước nhìn ai đó đứng cạnh bàn, nuốt nước bọt rồi quay lại gọi: “An Văn?”

An Văn vẫn không có phản ứng.

Không ngờ An Văn lại say đến mức này, Trần Thư Nghiên bối rối giải thích: “Cậu ấy không phải say ở bàn chúng tôi đâu.”

Thật sự là không phải.

Những người bên cạnh gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, cô ấy say ở bàn khác.”

Nghe giống như câu “chối đây đẩy.”

Một nhóm “công tử tiểu thư” đột nhiên không biết phải nói gì, trông hệt như mấy đứa trẻ bị phụ huynh bắt quả tang.

Thật ra cũng không hoàn toàn sai, bởi người đàn ông đứng trước họ đúng là kiểu “ngồi chung bàn với phụ huynh” của họ, chỉ cần một câu cũng đủ khiến họ không yên ổn khi về nhà.

Vài ánh mắt trao đổi ngầm, cả nhóm định rút lui.

Trần Thư Nghiên cố gắng đỡ An Văn dậy nhưng cả hai đều loạng choạng.

Cố Tranh đẩy gọng kính, nghiến răng bước tới, vòng tay qua eo An Văn, cố giữ giọng bình tĩnh: “Để tôi.”

Nhưng Trần Thư Nghiên không chịu buông tay.

Cô biết hai người này đang giận dỗi nhau, vì tình bạn và lương tâm nên cô quyết tâm “không sợ quyền thế.”

Dù rõ ràng chẳng hề có khí thế, cô cười gượng: “Cố tổng, vẫn để tôi thì hơn, tôi nghĩ… anh không tiện lắm đâu.”

Trần Thư Nghiên cẩn thận chọn từ ngữ, định “xả thân vì nghĩa,” nhưng người mà cô “hy sinh” vì lại bất ngờ ngẩng đầu lên, lẩm bẩm trong cơn say: “Cố… Cố Tranh?”

An Văn hé mắt, ánh nhìn mơ màng, liếc quanh rồi dừng lại trên gương mặt Cố Tranh.

Đột nhiên, cô chủ động nhào vào lòng anh, không chút tự trọng mà vòng tay ôm lấy cổ anh.

Trần Thư Nghiên hít một hơi mạnh, suýt nữa trợn trắng mắt!

Nhưng cô cố kìm nén.

Hít thở sâu, cô đưa túi xách của An Văn ra như muốn vớt vát tình hình: “Cố tổng, mời anh.”

Sự lạnh lùng trong ánh mắt Cố Tranh biến mất ngay khi An Văn dựa vào anh.

Ngón tay anh móc lấy chiếc túi, tay còn lại đặt sau eo cô.

Anh cảm nhận rõ ràng trọng lượng mềm mại của cô, cả hơi ấm và mùi hương thoang thoảng.

Không kiềm chế được, anh khẽ vuốt má cô, cảm giác nóng hổi lan tỏa.

Cô dụi mặt vào lòng bàn tay anh, hơi thở phả lên đầu ngón tay.

Yết hầu anh khẽ động, rồi bế cô lên.

Ra bên ngoài.

Tài xế Lý đứng đợi sẵn ngoài xe, thấy người đi ra liền lập tức mở cửa sau.

Cố Tranh đỡ sau gáy An Văn, nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào trong xe.

Xe khởi động, Cố Tranh để An Văn dựa vào lòng mình, vặn nắp chai nước rồi đưa đến miệng cô:
“An Văn, uống chút nước đi.”

Người trong lòng không có phản ứng.

Cố Tranh lại gọi:
“An Văn?”

Hàng mi khẽ nhíu, đôi mắt mơ màng hé mở. Đôi môi cũng hơi nhếch lên, để lộ chút răng trắng.

Cố Tranh nhìn đôi mắt mông lung đó, nhìn đôi môi căng mọng ấy, dịu giọng:
“Uống chút nước, sẽ dễ chịu hơn.”

An Văn lắc đầu, nhíu mày:
“Ưm~”

Giọng nói cô vốn đã dễ nghe.

Cố Tranh siết nhẹ vòng tay, cố làm vẻ nghiêm nghị:
“Nghe lời.”

An Văn hơi bĩu môi, bất ngờ vung tay làm nước lạnh bắn ra khắp nơi, bực tức hét:
“Tại sao tôi phải nghe lời anh!”

Cố Tranh giữ chặt cô lại, tạm thời đóng nắp chai nước, lấy khăn giấy lau nước trên tay cô.

An Văn rút tay ra, chống đối:
“Thả tôi ra!”

Cố Tranh ngước mắt nhìn cô một cái, thấy cô trừng mắt, bĩu môi, nổi giận đùng đùng.

An Văn cố gắng giãy ra, càng không hài lòng:
“Anh thả ra!”

Không biết có phải do say rượu không, giọng nói đặc biệt mềm mại.

Cô say rồi, còn bày đặt làm nũng!

Cố Tranh cắn từng chữ nặng nề:
“Không thả!”

Gương mặt nhỏ nhắn của An Văn nhăn nhó, bực bội cáo buộc:
“Anh nghĩ anh là tổng tài bá đạo sao?”

Bất ngờ, cô nghiêng người về phía anh, đường cong cơ thể hoàn toàn áp sát vào anh. Đôi mắt mơ màng vẽ vòng trên mặt anh, có chút quyến rũ bất ngờ.

Ngón trỏ lướt qua cằm anh mang theo sự mơn trớn nhẹ nhàng. Ánh mắt An Văn vừa khinh thường vừa dịu dàng:
“Cố Tranh, anh không phải tổng tài bá đạo! Anh có biết tổng tài bá đạo là thế nào không?”

Bốn tháng qua…

Sự chủ động thân mật này khiến anh rung động sâu sắc.

Vòng tay anh siết chặt eo cô, kéo thân hình mềm mại của cô áp sát vào bụng mình hơn. Anh hít một hơi sâu, mỉm cười thích thú, phối hợp hỏi:
“Thế nào?”

Cô cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh như ánh nước:
“Người ta là tổng tài bá đạo… Trời lạnh rồi, phá sản thôi…”

Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi, thậm chí không có chủ ngữ, khiến Cố Tranh hoàn toàn không hiểu.

Nhưng anh không bận tâm, ngón tay nhẹ nhàng vén lọn tóc trên má cô, khẽ đáp:
“Ừ.”

An Văn bĩu môi, chậm rãi giơ ngón tay, khó khăn lắm mới làm được một ký hiệu số “8” trước mặt anh, nhưng lại nói:
“Phải có 16 múi bụng!”

Đây còn là người sao?

Cố Tranh bật cười, bất lực đáp:
“Ừ.”

Cô chu môi, ánh mắt như có chút trách móc:
“Còn phải một đêm 7 lần, cái gì cũng biết làm.”

Cố Tranh: “…”

Người say rượu vẫn chưa chịu dừng, ngón tay chọc vào ngực anh, giọng còn to hơn trước:
“Còn anh? Anh chỉ một lần! Thời gian ngắn đến mức nào anh không tự biết sao? Tôi còn chẳng thèm để ý!”

Anh lập tức dùng tay bịt miệng cô lại.

Qua kẽ tay vẫn lọt ra vài từ:
“Đàn ông già! Chán chết!”

Một lúc sau, người trong lòng lại ngủ thiếp đi.

Cố Tranh hạ cửa sổ xe, nghiến chặt quai hàm, kéo lỏng cà vạt.

Suốt quãng đường còn lại không ai nói gì.

Khi xe dừng lại, tài xế Lý xuống xe mở cửa, cúi đầu suốt, không dám nhìn thẳng vào ông chủ mình.

Cố Tranh bế An Văn lên lầu. Đến hành lang, anh mới phát hiện cô đã mất một chiếc giày từ lúc nào.

Không biết đôi giày đó cô có thích không.

Anh đưa cô vào phòng, đặt lên giường.

Hôm nay, An Văn mặc một chiếc áo đen cổ chữ V, váy xám dài đến gối. Lúc này, vạt váy đã tụ lại ngang eo để lộ đôi chân trắng muốt, thon dài.

Cô mơ màng tỉnh dậy một lúc, ôm chặt mền, lăn một vòng, vui vẻ lẩm bẩm:
“Thật thoải mái.”

Theo động tác của cô, cảnh tượng dưới làn váy trở nên quyến rũ không tưởng.

Cố Tranh cúi xuống, kéo nhẹ vạt váy, thở hắt ra một hơi.

Không!

Anh thở sâu thêm hai lần nữa.

Sau đó anh quay người cởi chiếc áo vest chật chội, tháo cà vạt, mở hai cúc trên của áo sơ mi rồi xắn tay áo lên đi lấy khăn ướt.

Anh định lau người cho cô.

Khi anh trở lại thấy cô gái nhỏ đang ôm mền, âm thầm khóc nức nở, nước mắt lặng lẽ trào ra.

Cố Tranh thấy lòng thắt lại, nhẹ nhàng vén tóc cô ra, đầu ngón tay xoa dịu gương mặt nóng bừng, dịu dàng hỏi:
“Sao vậy? Em khó chịu ở đâu?”

Đôi mắt ướt át mở ra, ánh lên những tia nước long lanh.

Không biết cô đang nghĩ gì, chỉ nhìn anh một hồi lâu.

Đôi mắt ấy như chứa cả dòng suối bất tận, cuối cùng hóa thành nước mắt chảy dài:
“Sinh nhật em, tại sao anh không đến?”

Chủ đề này đến bất ngờ khiến Cố Tranh khựng lại nhưng cô gái nhỏ bỗng khóc lớn hơn.

Cố Tranh vội vuốt nhẹ mặt cô, vừa giải thích vừa xót xa:
“Anh đến rồi, nhưng sợ em không muốn gặp nên không vào tìm em.”

Trong khi giải thích, trong lòng anh vừa đau lòng vừa vui sướng.

Cô rất quan tâm đến anh.

Vẫn luôn như thế.

Anh dùng tay lau nước mắt cho cô, bất lực lại bất đắc dĩ:
“Thật sự anh đã đến.”

Cô lập tức hất tay anh ra, lại chuyển sang trách móc chuyện khác:
“Hôm đó anh còn đóng mạnh cửa nhà em!”

Chủ đề thay đổi đột ngột làm Cố Tranh thoáng ngẩn người, nhưng anh nhanh chóng nhớ ra.

Chuyện anh đóng mạnh cửa, anh cũng chỉ làm một lần duy nhất.

Lần đó là do bị cô chọc giận đến mất kiểm soát.

Nhưng anh không thể thẳng thắn, vì anh sợ sẽ mất cô, sợ rằng cơn ác mộng này sẽ quay lại.

Anh chỉ có thể nói lời xin lỗi:
“Anh xin lỗi.”

Cô hít hít mũi, giọng yếu dần:
“Anh thích Hà Minh Nguyệt phải không?”

“Em nói gì?” Anh nghe không rõ, cúi xuống gần hơn.

“Anh nhận lấy… nhận lấy…” Cô siết chặt tay, đè lên ngực mình, nức nở không thành lời, “huy chương của cô ấy.”

Cố Tranh ôm cô ngồi dậy, kéo cô vào lòng, giọng gấp gáp:
“Không thích. Ngày rời khỏi Xuân Thành, anh đã nói rõ với cô ấy. Huy chương được đặt tại sảnh triển lãm của Bách Gia, đó là anh thay mặt Bách Gia nhận lấy.”

Người trong lòng anh vẫn rơi nước mắt, thân hình mềm mại và yếu ớt run rẩy từng chút một.

Nước mắt cô chảy xuống cổ anh, nóng rực như dung nham thiêu đốt da thịt anh.

Giọng cô khản đặc, mang theo tiếng mũi, yếu ớt vỡ vụn:
“Em không có cảm giác an toàn…”

Vấn đề không nằm ở Hà Minh Nguyệt.

Cũng không nằm ở Lý Minh Nguyệt, Trương Minh Nguyệt hay Tôn Minh Nguyệt…

Vấn đề nằm ở chính cô, cô cần thêm một lần can đảm nữa.

Thực ra, cô hiểu tất cả.

Hiểu ý nghĩa của câu nói “Chúng ta làm quen lại từ đầu” của anh.

Nhưng mà…

Cô dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo sơ mi của anh, run rẩy hỏi:
“Phải làm sao đây?”

Bình Luận (0)
Comment