An Văn tỉnh lại lần nữa là vì rèm cửa dày trong phòng bị kéo mở một nửa, ánh sáng tự nhiên rực rỡ rơi xuống gương mặt cô.
Cô không vui vẻ gì, đưa tay lên che mặt.
Cố Tranh bước đến cạnh giường, bế cô lên ôm vào lòng, giữ chặt hai cổ tay, kéo tay cô ra khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn rồi đặt chéo trước bụng: “Dậy ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp.”
An Văn vẫn không chịu mở mắt: “Mấy giờ rồi?”
“Mười hai giờ.”
Cổ An Văn như đứt dây, rũ xuống: “Ừm.”
Cố Tranh còn định nói gì đó thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, đoán là nhân viên khách sạn mang đồ ăn tới.
Anh xoa đầu cô: “Ăn rồi ngủ tiếp.”
An Văn lại “Ừm” một tiếng.
Cố Tranh đi ra ngoài.
Đồ ăn được dọn xong, nhân viên lịch sự cúi người: “Anh Cố, xin mời dùng bữa.”
Cố Tranh nói một tiếng “Cảm ơn.”
Tiễn nhân viên đi, khi anh quay trở lại phòng, cô gái ấy vẫn cúi đầu ngồi trên giường.
Mái tóc đen rối bời, mền chất đống ngang eo, cổ áo của chiếc áo choàng tắm trên người hơi lỏng, để lộ bờ vai bên trái cùng dây áo lót ren màu trắng.
Làn da dưới ánh mặt trời trắng sáng như phát sáng.
Cố Tranh vài bước đến gần, ngón tay kẹp lấy chiếc cằm nhỏ xinh, ngón giữa đẩy cằm lên, cúi người hôn xuống.
Mút lấy đôi môi đầy đặn mềm mại vài lần, đầu lưỡi liền không kìm được mà luồn vào hàm răng, quấn quýt mãnh liệt và say đắm.
Khi anh buông ra, người trong tay thở hổn hển, mềm mại như không còn sức, đôi môi chưa khép lại đỏ mọng mê người, khiến lòng dậy lên khao khát.
Cố Tranh nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, cúi đầu hôn nhẹ bờ vai trắng mịn, kéo áo choàng tắm che lại phần da thịt ấy.
Thấy cô vẫn chưa hoàn hồn, anh chạm vào gò má nóng bừng của cô, trêu chọc: “Muốn anh bế em dậy không?”
An Văn cắn môi, nhìn hàng mi của Cố Tranh nhanh chóng chớp vài cái, xấu hổ quay mặt đi, nhẹ nhàng đẩy anh: “Không cần.”
Cô nhanh chóng bò dậy từ trên giường chạy vào phòng tắm đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa, hai tay áp lên ngực.
Dưới lòng bàn tay.
“Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch…”
Cô nhìn mình trong gương một lúc lâu, sau đó ôm lấy má, đôi môi khẽ cong lên.
Lúc ăn trưa, An Văn hỏi Cố Tranh về tình hình bên tập đoàn đầu tư tư nhân.
Cố Tranh bảo cô không cần lo, mọi việc vẫn ổn thỏa.
Sau bữa ăn, Cố Tranh lại tham gia một cuộc họp trực tuyến.
An Văn không ngủ nữa, ôm máy tính bảng cuộn tròn trên sofa xử lý công việc liên quan đến công ty Sáng Dật.
Xử lý xong công việc, An Văn lại cảm thấy buồn ngủ.
Cô ôm máy tính bảng nằm trên sofa thiếp đi.
Cố Tranh kết thúc công việc lúc hơn hai giờ chiều.
Anh bước đến, nhẹ nhàng rút máy tính bảng ra khỏi tay cô.
Dù động tác rất khẽ nhưng An Văn vẫn tỉnh.
Khi anh bế cô lên, cô chủ động vòng tay ôm cổ anh, giọng nói đầy mệt mỏi: “Anh xong chưa?”
Anh cúi đầu hôn cô một cái: “Ừ.”
Cô đề nghị: “Vậy chúng ta cùng ngủ bù nhé?”
Anh lại “Ừm” một tiếng.
Cố Tranh đặt An Văn xuống giường, thay một bộ đồ thì An Văn đã ngủ ngon lành, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ dễ chịu.
Anh ôm cô vào lòng.
Khi Cố Tranh tỉnh dậy đã là hơn tám giờ tối.
Phòng rất tối.
Cô gái ấy không biết đã tỉnh từ lúc nào, lúc này đang nằm trong lòng anh, yên lặng chơi điện thoại.
Ánh sáng yếu ớt từ màn hình làm sáng lên sống mũi cao của cô.
Anh khẽ siết cánh tay, nhắm mắt lại, giọng nói lười biếng, thoải mái: “Dậy lâu chưa?”
An Văn khẽ ngẩng mắt nhìn anh, giọng trong trẻo: “Chưa mà.”
Cố Tranh: “Đói không?”
An Văn làm nũng, “Ưm~”, phủ nhận: “Triệu Nham nói có thể đến công viên LS ngắm cảnh đêm.”
“Cậu ta hẹn em à?” Anh mở mắt, nhíu mày trong bóng tối.
Cô vô tội liếc nhìn anh một cái: “Anh ta về Bắc Đô rồi.”
Cố Tranh ngồi dậy: “Trước tiên đi ăn rồi đưa em đi ngắm cảnh đêm.”
Ăn tối xong, Cố Tranh lái xe đưa An Văn đi ngắm cảnh đêm.
Chiếc xe men theo con đường quanh núi dần lên cao.
Đứng trên con đường kính, nhìn xun thành phố, ánh đèn rực rỡ của muôn nhà.
Cảnh rất đẹp.
Nhưng hơi lạnh.
May mà An Văn có một vòng tay rộng lớn và ấm áp.
Trên đường xuống núi, trời bắt đầu lác đác tuyết rơi, lại là đường quanh núi nên Cố Tranh lái xe đặc biệt cẩn thận.
Vì vậy lời anh nói ra có vẻ nhẹ nhàng, như không mấy nghiêm túc: “Em có đói không?”
An Vân chưa kịp phản ứng, chẳng phải vừa mới ăn xong hay sao?
Cố Tranh: “Anh vừa tra được, gần đây có một khu chợ đêm.”
An Văn lập tức hứng thú: “Đói rồi.”
Dưới chân núi không có tuyết, khu chợ đêm rất náo nhiệt.
An Văn ăn một chiếc bánh bao nướng, một chén rượu nếp trứng sữa, và còn mang về một ly trà sữa ngọt.
Khi bước vào thang máy khách sạn, Cố Tranh bấm tầng, quay lại nhìn, thấy An Văn đang ôm ly trà sữa uống.
Trong trà sữa có thứ gì đó dai dai, cô hút một ngụm, nhai vài cái rồi lại hút, lại nhai…
‘Ting——’ Cửa thang máy mở ra.
Cố Tranh vòng tay ôm An Văn bước ra khỏi thang máy.
Anh nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào môi cô: “Anh thử xem?”
An Văn đưa ly trà sữa ra, rồi lại nhanh chóng rút về, ánh mắt tinh nghịch: “Có mùi rượu, anh tốt nhất đừng uống.”
Cô trắng trợn trêu chọc anh tửu lượng kém.
Cố Tranh bật cười nhưng không phản bác lời cô.
Cửa phòng mở ra, một luồng ấm áp ùa vào.
An Văn đặt ly trà sữa xuống, việc đầu tiên là cởi áo phao.
Ở gần cửa có một giá treo mũ áo bằng kim loại màu vàng trông rất nghệ thuật.
An Văn vừa nhấc tay định treo áo phao lên, thì từ phía sau, một người áp sát lại, cánh tay vòng chặt lấy eo cô, bàn tay nghịch ngợm trượt lên xuống ở hai bên hông.
Cùng lúc đó, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô.
Anh nhẹ nhàng hôn từ dưới lên trên dọc theo cổ cô.
An Văn như bị dòng điện giật qua người, toàn thân run rẩy, bị ép ngửa đầu ra, những ký ức nào đó ập về, cô khẽ rên lên một tiếng: “Ưm~”
Cố Tranh bật cười đầy mãn nguyện, ngón tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, xoay qua để anh có thể tham lam mà hôn lấy cô. Giọng nói ngọt ngào, mơ hồ giữa hơi thở: “Ngọt quá, để anh nếm thử mùi rượu nào.”
Đầu lưỡi anh khẽ chạm qua, rồi rút ra ngay, nhẹ cắn lấy vành tai trắng mịn, giọng trầm khàn: “Ngọt thật.”
Trái tim An Văn run lên từng hồi, chỉ biết thở dồn dập.
Anh đặt bàn tay lên tay cô, dẫn dắt cô treo áo phao lên giá, sau đó cúi người, bế ngang cô lên và bước vào phòng.
Khi đặt cô ngồi xuống giường, anh đã nhắm mắt, nghiêng đầu, ngửa cằm và tiếp tục hôn cô.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, khẽ hé môi đáp lại nụ hôn sâu.
Một tay anh tháo kính, cơ thể anh nghiêng tới trước, cô thuận thế nằm xuống.
Chẳng mấy chốc, cô không còn mảnh vải trên người.
Ngón tay anh linh hoạt khám phá, khiến cô run rẩy không ngừng, trái tim như trống rỗng, khao khát được lấp đầy.
Hết lần này đến lần khác.
Khoảng trống trong lòng càng lúc càng lớn.
Cô ấm ức mở mắt ra, thấy anh vẫn còn nguyên quần áo.
Lần đầu tiên trong đời, cô có một sự thôi thúc không kiềm chế được, muốn tự mình cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh.
Nhưng ngay khi tay cô chạm vào áo anh, anh đã nắm lấy cổ tay cô, kéo ra phía sau, giữ chặt trên đầu cô.
Anh tiếp tục trêu chọc cô.
Cơ thể An Văn dần nóng bừng lên, làn da hồng hào.
Tim cô đập từng nhịp dồn dập, gót chân bất lực cọ vào giường, đến mức khó chịu mà bật khóc: “Cố Tranh…”
Cô gọi tên anh bằng giọng yếu ớt, như cầu xin.
Đôi mắt Cố Tranh co lại, cuối cùng anh cũng buông tay.
An Văn đã căng thẳng đến mức không chịu nổi, khi anh bất ngờ xâm nhập, cô co quắp các ngón chân, chiếc cổ thon khẽ ngửa ra, mọi suy nghĩ trong đầu lập tức trống rỗng.
Bàn tay anh siết lấy eo cô run rẩy, mồ hôi từ chóp mũi nhỏ xuống gối.
Yết hầu anh chuyển động lên xuống liên tục, giọng nói trầm khàn, không ổn định: “Điềm Điềm… thư giãn nào.”
Phải mất vài giây An Văn mới lấy lại tinh thần, buông ra tấm ga giường mà cô đang nắm chặt, xấu hổ đến mức bật khóc.
Và đây chỉ mới là bắt đầu.
Cô đã hoàn toàn đầu hàng.