Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 151

Tối nay Cố Tranh có tiệc xã giao nên ăn xong bữa tối mới về.

An Văn sớm đã chờ ở nhà, nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức chạy ra đón.

Cô vừa tắm xong, mặc chiếc váy ngủ dây mới mua với tay áo kiểu cánh bướm, hai cánh tay mềm mại quấn lên cổ người đàn ông, nụ cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng:
“Anh về rồi à?”

Cố Tranh hơi ngẩn ra trước sự nhiệt tình này, sau đó mỉm cười, ánh mắt lướt lên xuống, ôm cô chặt hơn:
“Ừ.”

Những ngón tay thon dài, từng chút một tháo khuy áo vest của anh, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, đôi mắt đen láy sáng rực:
“Mệt không anh?”

Anh hơi nhướn mắt lên:
“Không mệt.”

Nhận thấy lời cô có ý ám chỉ, anh nghiêng người tới định hôn, nhưng lại bị tay cô đẩy ngăn lại.

Anh hôn vào lòng bàn tay cô, nhướng mày như đang cưng chiều, hỏi ý:
“Muốn đùa gì đây?”

An Văn kiễng chân, hôn nhẹ lên chiếc cằm sắc nét của anh, giúp anh cởi áo vest.

Cô kéo cà vạt của anh, dẫn anh lên lầu.

Tháo kính của anh ra rồi ấn vai anh ngồi xuống giường.

Cô nhẹ đẩy anh lằm anh chống tay ngả ra sau giường.

Cô quỳ ngồi lên, hai chân cong về hai bên.

Cánh tay vòng qua cổ anh, hôn lên má, mơn trớn vành tai, hôn xuống yết hầu của anh…

Cảm nhận được cơ thể anh dần nóng lên, từng cơ bắp căng cứng, hơi thở ngày càng nặng nề…

Nhưng khi anh cúi xuống hôn, cô lại tránh đi.

Anh không hài lòng, yết hầu khẽ chuyển động, nhíu mày.

Cô ngây thơ nhìn anh, một tay kéo vạt áo sơ mi của anh ra, tay kia giữ nút cà vạt, đầu móng tay còn nhẹ nhàng cào qua yết hầu của anh.

Cô đang khiêu khích.

Cố Tranh hít một hơi sâu, vòng tay ôm eo An Văn rồi đứng dậy, không mấy dịu dàng quăng cô xuống giường.

Tình thế bất ngờ thay đổi, An Văn hét lên một tiếng, không kịp phản ứng.

Khi Cố Tranh cúi xuống, cô nghiêng đầu tránh, bàn tay nhỏ đẩy vào ngực anh:
“Không được!”

Cố Tranh chỉ nghĩ An Văn đang đùa, đang giả bộ từ chối mà thực chất là đồng ý, bàn tay anh lần theo đôi chân mịn màng, từ ngoài vào trong, chạm đến lớp ren.

An Văn cảm nhận được ngón tay anh, tim đập mạnh, tự nhiên phát ra tiếng rên khẽ.

Ngay giây sau, cô lại đẩy tay anh ra, xoay người né tránh.

Trong lúc giằng co, An Văn cảm thấy cổ tay bị siết chặt, chiếc cà vạt đỏ thẫm đã thắt thành một nút trên cổ tay cô.

An Văn: !!!

Cô ngước nhìn, thấy Cố Tranh quỳ dưới chân mình, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đầy vẻ xâm lược.

Đồng thời, ngón tay anh nhanh nhẹn tháo từng chiếc cúc áo sơ mi đen.

An Văn hốt hoảng, co chân mềm mại lại, đạp vào ngực anh để ngăn anh cởi áo:
“Đã nói rồi, không được mà!”

Hai tay cô bị buộc lại, nằm nghiêng, dây váy trễ xuống, vạt váy kéo lên, chẳng che chắn được gì.

Khung cảnh tràn ngập vẻ ám muội.

Nhưng thần sắc của cô vẫn rất kiên quyết.

Cô gái này luôn mơ mộng viển vông.

Cố Tranh kiềm chế hơi thở, bàn tay nhẹ nhàng vòng lấy mắt cá chân nhỏ nhắn, trượt xuống dưới.

Dưới lòng bàn chân, anh lại vừa cứng vừa nóng.

An Văn muốn rụt chân lại, nhưng bị anh giữ chặt, không thể động đậy.

Cố Tranh nâng mắt, phối hợp hỏi:
“Vậy phải thế nào mới được?”

Cuối cùng cũng vào chủ đề chính.

An Văn bĩu môi, ngoảnh mặt sang chỗ khác, giọng đặc biệt kiêu ngạo:
“Phải cho một danh phận chứ!”

Lời vừa dứt, rõ ràng cảm nhận được lực nắm nơi cổ chân lỏng ra.

Cô khẽ rút chân, quả nhiên được tự do.

An Văn chống khuỷu tay lên đệm, nhích người lên một chút, sau đó chống tay quỳ ngồi dậy, đôi tay bị trói đặt trước người.

Cô nghiêng mắt nhìn qua anh, còn thổi nhẹ những sợi tóc rơi xuống mặt, ý tứ càng rõ ràng hơn:
“Em cũng không thể chịu thiệt mãi, chẳng có danh phận gì cả!”

Cố Tranh ngây người vài giây, sau đó cúi người kéo cô vào lòng, ánh mắt dịu dàng như muốn hòa tan cô:
“Anh biết rồi.”

Khóe môi anh nhếch lên, từng chữ một rõ ràng:
“Vợ… của… anh.”

Đồng thời, anh nâng cằm cô lên và trao một nụ hôn sâu cho vợ mình.

Nụ hôn ngọt ngào kết thúc, An Văn mặt đỏ bừng, thở dốc.

Cô nhấc cánh tay lên, ra hiệu cho anh cởi trói.

Rõ ràng, cô đã quá ngây thơ.

Sau đó, cô chỉ biết bất lực xoay xoay cổ tay bị trói chặt, giọng nghẹn ngào thay đổi:
“Sao anh… sao lại như vậy?”

Anh lấn tới:
“Không thích à?”

“Em… em…”

Anh giữ lấy chân cô:
“Run cái gì…”

“Không phải như thế này, không phải…” Cổ trắng ngửa ra, đôi mày thanh tú nhíu lại, “Ưm~”

Tất cả lời nói đều bị nuốt trọn.

An Văn được bế ra khỏi bồn tắm, lúc này đã mơ màng muốn ngủ, lí nhí lẩm bẩm:
“A Tranh, sau khi chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ đón Tết trong ngôi nhà nhỏ của mình phải không?”

Cố Tranh không buồn ngủ, ôm chặt cơ thể mềm mại của cô, hôn lên trán:
“Em muốn ở đâu, anh sẽ ở đó với em.”

An Văn rúc đầu vào ngực anh.

Vào cuối tháng 5 năm 2016,
Cố Tranh và An Văn tổ chức hôn lễ tại Bắc Đô, chính thức thành vợ chồng trong sự chúc phúc của mọi người.

Trong ký ức của An Văn, hôm đó có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra.

Ví dụ như, Thi Cảnh uống rượu thay cho Cố Tranh, cuối cùng say đến mức được bạn bè cõng đi.

Hoặc, Trần Thư Nghiên giành được bó hoa cưới, vui vẻ đến mức kéo váy xoay tròn.

Hay là, An Văn thực sự bị Cố Tranh nói trúng, mang giày cao gót hơn mười phân mệt đến không đi nổi, cuối cùng dưới váy là đôi dép lê của khách sạn, bị một đứa trẻ không quen biết phát hiện và cười ha hả…

Sau lễ cưới, hai người đi hưởng tuần trăng mật.

Người ra sân bay đón họ là Đinh Dao.

Cô mời đôi tân hôn ăn cơm, tại bàn ăn tặng họ một món quà cưới:
“Không thể tham dự hôn lễ của hai em, chỉ có thể chúc hai em mãi mãi hạnh phúc ở đây.”

An Văn nhận lấy món quà:
“Chị họ, chị vẫn không định về nước à?”

Ánh mắt Đinh Dao thoáng u ám, mím môi cười và lắc đầu.

An Văn giờ đã biết chuyện của Đinh Dao, không tiện nhắc thêm, liền chuyển sang nói chuyện khác với cô.

Trước lúc chia tay, Đinh Dao lấy điện thoại ra:
“Điềm Điềm, em có muốn xem ảnh của Ni Ni không?”

An Văn gật đầu.

Đinh Dao mở album ảnh trên điện thoại, đưa cho An Văn.

Đứa trẻ mũm mĩm, đáng yêu vô cùng.

Về đến khách sạn, An Văn nằm ngửa trên giường, trong đầu là hình ảnh của Ni Ni, không khỏi cảm thán:
“Còn nhỏ vậy mà đã nhìn ra nét của Trần Quyết, xem ra câu con gái giống ba quả không sai.”

Cô lật người, bàn tay chống cằm:
“A Tranh, anh muốn có con trai hay con gái?”

Cố Tranh đang sắp xếp hành lý, cười đáp:
“Sao cũng được.”

An Văn dùng ngón tay chạm chạm má mình, ánh mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không, thật sự đang suy nghĩ:
“Con trai đi! Giống anh thì sẽ đẹp trai!”

Nghĩ vậy, cô bật cười:
“Chủ yếu là em sợ con gái giống anh, mắt một mí.”

Thực sự thì mắt Cố Tranh không to.

Nếu là con trai thì cũng đẹp.

Nhưng nếu là con gái… đôi mắt như vậy có khi lại quá cá tính?

Thật ra… cá tính một chút, hình như cũng không tệ.

An Văn dừng lại một chút, có vẻ phấn khích:
“Ê! Anh nói xem em có sinh đôi không?”

Cố Tranh đóng hành lý, đứng dậy:
“Cũng có khả năng.”

An Văn mặt đầy vẻ “mình cũng giỏi thật”, ngại ngùng nói:
“Biết đâu, lại là một cặp sinh đôi long phượng.”

Cố Tranh cầm hai bộ đồ ngủ, đi tới, dùng một tay bế cô lên:
“Đi tắm.”

An Văn cố gắng vùng vẫy, đá chân:
“Em không buồn ngủ!”

Không buồn ngủ, chẳng phải tốt sao?

Cố Tranh nghĩ vậy.

Buổi sáng nơi đất khách quê người, An Văn tỉnh giấc.

Họ ở gần biển, bên ngoài phòng ngủ có hành lang dẫn ra phòng khách, từ đó có thể nhìn thấy cảnh bình minh đẹp nhất vùng biển này.

Khi An Văn mở mắt, cô nhìn thấy bầu trời xanh thẫm nặng nề dần lóe lên ánh hồng dịu dàng.

Rất đỗi mềm mại.

Cố Tranh đứng ở hành lang, khuỷu tay chống lên lan can, lưng hơi cúi, anh hiếm khi đứng với dáng vẻ thư thái như vậy.

Thân hình anh thật xuất sắc, ngay cả bóng lưng cũng cuốn hút.

An Văn ngắm nhìn một lúc rồi với tay lấy điện thoại chụp một bức ảnh.

Bình minh trên biển, ánh sáng lấp lánh, bóng lưng rộng lớn của người đàn ông phản chiếu trên cánh cửa kính.

Bầu trời vô tận, tựa như bức tranh tuyệt mỹ.

An Văn rời giường, bước ra ngoài kéo mở cửa kính, mùi vị mặn mòi tươi mới của biển ùa vào.

Trong ánh ban mai, Cố Tranh quay đầu lại, tiếng sóng biển không xa vang vọng.

Ngược sáng, An Văn không nhìn rõ anh, nhưng cô mỉm cười, đôi mắt cong cong, tinh nghịch nói:
“Chồng ơi, chúc mừng hôn nhân hạnh phúc nhé!”

Cố Tranh đưa tay kéo An Văn lại, nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô, áp trán mình vào trán cô, rồi hôn nhẹ lên môi:
“Hạnh phúc.”

— Kết thúc viên mãn.

Bình Luận (0)
Comment