Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 37

Cố Tranh mặc áo sơ mi màu chàm, quần tây sọc dọc màu xanh thẫm, chân đi giày da đen buộc dây.

Vai rộng eo thon, dáng người thẳng tắp.

Áo sơ mi mặc không chỉnh chu như thường ngày, cổ áo cởi hai cúc trên cùng, tay áo xắn đến khuỷu tay, lúc này đang cắm sạc lại điện thoại cho An Văn.

Ánh mắt An Văn lướt qua chiếc ghế sofa không xa.

Trên tay vịn ghế sofa khoác áo vest sọc dọc màu xanh thẫm, còn có cà vạt trơn.

Hôm nay anh ăn mặc rất phong nhã, rất chỉn chu.

Cũng lúc này, An Văn mới phản ứng được, Cố Tranh vốn định mặc bộ này để tỏ tình với cô.

Nhưng vì cô bị ốm, anh đã tận tình chăm sóc cô đến tận đêm khuya.

Vừa rồi, anh vẫn tỏ tình.

Những lời làm rung động trái tim dường như vẫn vang vọng bên tai cô.

— An Văn, anh không có kinh nghiệm tình cảm, có lẽ nhiều lúc không đáp ứng được mong đợi của em, nhưng anh rất nghiêm túc với em.

— Em có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với anh.

Mà cô ở thời khắc lãng mạn này lại nhận được một cuộc điện thoại khó hiểu.

Từ người yêu cũ của cô, ở đó nói nhớ cô, nói yêu cô.

Làm như cô còn mập mờ với người yêu cũ, còn quyến rũ anh – một bông hoa trắng không có kinh nghiệm tình cảm nào vậy.

Như một cô gái đểu giả đùa giỡn tình cảm.

Còn có những lời anh nói khi cúp điện thoại vừa rồi, khiến người ta liên tưởng đủ điều.

— Bên này chúng tôi là nửa đêm, cậu có tâm sự muốn nói ít nhất cũng nên tính múi giờ rồi mới gọi đến, không thì có vẻ chẳng thành ý chút nào.

Đúng là đâm thẳng vào yếu huyệt, giết người không thấy máu!

Ngẫm kỹ, có phải còn mang theo chút ghen tuông mơ hồ không?

Chắc là ghen rồi, An Văn nghĩ vậy.

Cố Tranh cắm lại điện thoại cho An Văn, quay đầu đối diện với khuôn mặt nhỏ hơi lo lắng của cô.

Ngũ quan cô xinh đẹp, ngày thường tinh tế như một đóa hoa, bây giờ vì bệnh, yếu ớt khiến người ta thương tiếc.

Cố Tranh đi đến, ngồi xuống: “Sao thế?”

An Văn cảm thấy cần phải giải thích một câu, đặc biệt chân thành: “Anh ấy là bạn trai cũ của em, chia tay đã lâu rồi, không biết hôm nay phát điên gì mà gọi điện cho em.”

Cố Tranh “ừm” một tiếng.

Tiếng “ừm” không mặn không nhạt này, An Văn không thể cảm nhận được ý nghĩa rõ ràng.

Cô đảo mắt linh hoạt, nhanh như chớp áp lại gần, “chụt~” hôn má anh một cái.

Cô nhìn anh, khuôn mặt nhỏ vì bệnh nên vẫn chưa được tỉnh táo lắm, nhưng đôi mắt rất sáng: “Cố Tranh, bây giờ em thích anh nhất, chỉ thích mỗi anh thôi.”

An Văn mím môi quan sát phản ứng của Cố Tranh.

Trong lòng cô thầm nhẩm vài tiếng ‘bạn trai’.

Là bạn trai chính thức, là quyền làm theo ý muốn.

Cô nâng hai tay đặt lên vai anh, quỳ dậy áp lại gần, ‘chụt chụt chụt’ liên tục hôn mấy cái.

Cố Tranh cười thành tiếng, khá bất đắc dĩ, một tay ôm lấy thân hình nhỏ bé mềm mại còn nhảy nhót của cô, một tay kéo mền quấn lên lưng cô: “Cẩn thận bệnh nặng thêm.”

Được anh ôm, An Văn không nhúc nhích nữa.

Cô vòng tay ôm cổ anh, tựa đầu qua, má cọ cọ vào chân tóc anh.

Ngứa ngứa.

Lúc này, cô nhận thức rất rõ ràng sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người.

Họ đã yêu nhau.

Cố Tranh đưa tay qua lớp mền, vỗ vỗ lưng An Văn, đặt cô xuống.

Anh cúi đầu, chu đáo đắp mền cho cô.

Là khoảng cách rất gần rất gần.

Nhưng anh nhất định phải hoàn thành động tác trên tay rồi lập tức ngồi thẳng người.

Kéo giãn khoảng cách, anh nhìn cô: “Trời còn chưa sáng, ngủ thêm một lát đi.”

Anh nghiêm túc như vậy.

An Văn lại buột miệng: “Cố Tranh, anh biết hôn không?”

Vừa nói ra câu này An Văn đã hối hận rồi.

Điều này quá bộc lộ suy nghĩ của cô.

Vành tai cô nóng bừng, nghiêng người, chui vào trong mền: “Em bị cảm, không thể hôn được, em chỉ tò mò hỏi thôi, không có ý gì khác.”

Càng giải thích càng giấu đầu hở đuôi.

Cô thật sự rất đáng yêu, Cố Tranh nghĩ vậy, nên nảy sinh ý trêu chọc cô.

Đó là một tâm trạng rất thoải mái, rất khiến người ta vui vẻ.

Anh nói: “Tò mò hại chết mèo, An Văn, em có nghe qua không?”

Cái đầu bị mền trùm kín, rất biết thời thế gật hai cái.

Cơn cảm của An Văn đến nhanh, đi cũng nhanh.

Ngày hôm sau xuất viện, cô chỉ còn giọng khàn, cũng không ho nữa.

Trên đường đưa An Văn về nhà, Cố Tranh đề xuất: “Tối nay ở lại chỗ anh nhé.”

Đây thật sự là một lời mời rất mập mờ đối với cặp đôi vừa xác định quan hệ mà nói.

Lúc đó An Văn đang ăn bánh quy bơ, cô nói đói, nói miệng đắng, chỉ vào một tiệm bánh bên đường nói muốn ăn bánh quy bơ.

Cố Tranh xuống xe mua cho cô.

Bánh quy dễ vụn, An Văn dùng hộp đỡ dưới cằm ăn rất cẩn thận.

Nghe thấy lời mời của Cố Tranh, trong đầu An Văn đồng thời xuất hiện một câu nói ngoài lề.

— Tò mò hại chết mèo, An Văn, em có nghe qua không?

Tim An Văn thót một cái, bánh quy bơ trong tay trực tiếp vỡ làm ba mảnh rơi vào hộp.

Cô đột ngột quay đầu, môi còn dính bột phủ ngoài bánh quy.

Đôi mắt tròn xoe, rất ngỡ ngàng.

Cố Tranh biết cô hiểu lầm, chủ động giải thích: “Anh ở khách sạn là phòng suite, em bệnh còn chưa khỏi, một mình anh không yên tâm.”

An Văn cứng nhắc kéo khóe miệng, “à” một tiếng, giả vờ thoải mái để thể hiện mình không nghĩ nhiều: “Được ạ.”

Cô tiếp tục ăn bánh quy.

An Văn về nhà tắm rửa, lại thu xếp một ít đồ dùng cá nhân, mang theo máy tính đến khách sạn Cố Tranh ở.

Khách sạn kiến trúc kiểu Gothic bên ngoài, phong cách Baroque bên trong, bước một bước là một cảnh, xa hoa tráng lệ như một cung điện hoàng gia.

Cố Tranh nói nhà hàng đặc sản ở đây không tệ, đợi An Văn khỏe hơn có thể cùng đến thử.

Đi thang máy ngắm cảnh lên tầng cao nhất.

Phòng suite là ba phòng ngủ hai phòng khách.

Phòng An Văn ở có phòng vệ sinh độc lập, có thể thấy đã được dọn dẹp tỉ mỉ, đầy đủ mọi thứ.

An Văn làm ra vẻ đáng yêu với khuôn mặt như cảm thấy áy náy: “Đợi về Thượng Hải, em sẽ bảo ba mẹ em tiếp đãi anh thật tốt.”

Thực ra, điều kiện gia đình An Văn khá tốt, tính cách được nuông chiều nên với những chi tiêu kiểu này không có cảm giác quá bất ngờ.

Đều là khách sáo.

Điều khiến cô rung động ngược lại là những đồ dùng sinh hoạt màu hồng được chuẩn bị tỉ mỉ.

Ở cùng Cố Tranh, An Văn mới phát hiện Cố Tranh rất bận.

Ví dụ như bây giờ, nửa đêm gần bốn giờ, cô khát đi rót nước, đi qua cửa phòng anh, thấy anh đang họp từ xa.

Cũng lúc này, An Văn cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa mình và Cố Tranh.

Anh có cả một tập đoàn cần xử lý, còn cô chỉ là một học sinh đang lo lắng về kỳ thi cuối kỳ.

Trước khi quen Cố Tranh, An Văn tuyệt đối không thể tưởng tượng được mình sẽ yêu đương với người có khoảng cách lớn như vậy.

Thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Mà bây giờ, cô đã thần phục trước sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành này.

Thậm chí vì những việc rất nhỏ rất nhỏ.

Lúc này cô rót nước xong nhưng chưa uống, khóe mắt thấy Cố Tranh đi ra từ phòng.

An Văn không bật đèn, cả phòng chỉ có ngọn đèn hành lang sáng.

Dáng người anh trong bóng tối có một loại dục vọng khiến người ta mơ ước. Anh đến gần cô, giơ tay lên và ấn mu bàn tay vào thành ly pha lê hình chữ thập.

An Văn ừng ực uống hai ngụm, dùng giọng đã được nước làm ẩm nhấn mạnh: “Em không uống nước lạnh.”

Sao nửa đêm đang họp mà còn ra đây bắt cô thế này?

Cố Tranh cong môi, xoa đầu An Văn một cái, không tính toán chuyện chiều vừa bắt được cô một lần, đã nhấn mạnh cô không được uống nước lạnh.

Nhưng cô có tính cách bướng bỉnh.

Cố Tranh đứng bên cạnh An Văn, cũng rót một ly nước.

An Văn bưng ly nước ấm: “Anh không phải đang họp sao?”

“Đang giải lao.” Anh cầm ly nước bằng một tay, đưa lên môi.

An Văn chợt nhớ lại lúc đầu khi xác thực WeChat với Cố Tranh, cô đã gửi một yêu cầu kết bạn, đợi hồi lâu mà anh không chấp nhận, sau này anh nói đang họp nên không thấy.

Lúc đó cô rất nghi ngờ cuộc họp nào mà kéo dài cả nửa ngày?

Giả tạo quá.

Hóa ra, thật sự có.

An Văn hoàn hồn, tinh nghịch đáp: “Em cứ tưởng anh cố tình ra ngoài bắt em chứ.”

Anh nghiêng đầu, với vẻ mặt nuông chiều, giọng lười biếng: “Đúng vậy.”

Sau đó, anh giơ tay xoa đầu cô: “Nhưng không bắt được.”

An Văn im lặng hai giây, vẻ mặt tò mò: “Nếu bắt được thì sao?”

Anh liếc nhìn cô, không nói gì, khóe môi treo nụ cười, từ tốn uống một ngụm nước, lồng ngực lên xuống.

Anh chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản là ánh mắt qua tròng kính đã khiến người ta liên tưởng miên man.

An Văn lúng túng quay đi, uống một ngụm nước.

Cô từng nghe một câu nói.

Khi thích một người, sẽ vô cùng hứng thú với người đó, có ham muốn khám phá điên cuồng.

An Văn lúc này hoàn toàn đồng ý với câu nói đó.

Ví dụ, cô rất tò mò khi không đeo kính anh sẽ trông như thế nào, có biến thành người khác không?

Hay là, anh có thực sự biết hôn không.

Bình Luận (0)
Comment