Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 40

Những ngày đó, An Văn thường nghĩ về nụ hôn đầu với Cố Tranh.

Chiếc bàn học kê sau lưng cô thật cứng, bàn tay cô chống lên mép bàn, lòng bàn tay lạnh ngắt.

Người trước mặt cô lại rất nóng bỏng.

Anh tháo kính ra, đôi mắt anh giống như hổ phách trong ngày đông, khiến cô không thể rời mắt.

Bàn tay anh đặt lên mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào khóe môi cô. Đôi môi cô bất giác hé mở, như một nụ hoa chờ nở.

Từ khóe môi đến bờ môi, từng chút, từng chút, anh khẽ chạm.

Cực kỳ kiên nhẫn, cực kỳ kìm nén, cực kỳ dịu dàng.

Cô đón nhận sự bối rối không thể chịu đựng nổi, vô thức nắm chặt mép bàn, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, nhưng cũng không hề lùi bước.

“Hãy thở đi.”

Trong cơn mơ màng, An Văn nghe thấy lời nói ấy.

Hàng mi cô khẽ run, lồng ngực bắt đầu phập phồng rõ rệt.

Khoảng cách hơi kéo giãn nhưng hơi thở vẫn hòa quyện vào nhau.

Tay anh vẫn đặt trên má cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vệt đỏ ấy: “Không biết sao?”

Đầu óc mơ hồ, suy nghĩ hỗn loạn.

An Văn mất vài giây mới hiểu ý câu hỏi.

Không biết sao?

Không biết hôn sao?

Cô từ chối trả lời câu hỏi này.

Hơn nữa, cô không hài lòng với sự ung dung của anh lúc này.

Cô hơi mỉa mai hỏi lại: “Anh rất giỏi sao?”

Mi mắt anh khẽ động, khóe miệng cong lên chút ý cười, ngón tay nhẹ lướt qua vành tai cô rồi buông xuống, chống lên bàn học: “Vậy em chấm điểm cho anh đi.”

Anh lắng nghe một cách thích thú.

Lúc này An Văn hoàn toàn không có hứng thú chấm điểm, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào nét mặt của Cố Tranh.

Trong đầu cô hiện lên câu hỏi từ đêm trước, khi cả hai cùng đứng uống nước trong phòng khách.

—Anh không đeo kính, trông sẽ thế nào? Có biến thành người khác không?

Thật sự là khác.

Một biểu cảm mâu thuẫn trên khuôn mặt anh.

Một chút giễu cợt, một chút vô ý, một chút lười biếng.

“Hoặc là…” Thấy cô không nói gì, anh lại trêu chọc: “Em có thể đáp lại bằng một nhận xét tương tự.”

An Văn hơi bối rối: “Cái gì… là sao?”

“Lý thuyết thì tốt, nhưng thiếu thực hành.”

“Anh…” An Văn nghẹn lời.

Nhận xét này giống hệt lời phê trong bài kiểm tra cuối kỳ của cô.

Một cái là hôn, một cái là bài kiểm tra cuối kỳ, đặt cạnh nhau, tự dưng cảm thấy không đủ tôn trọng.

An Văn nhìn chằm chằm Cố Tranh, ánh mắt lướt qua hàng lông mày, cuối cùng sự tò mò chiếm lĩnh: “Cố Tranh, anh cận bao nhiêu độ?”

“Hơn 3 độ.”

An Văn không bị cận, đột nhiên nhận ra dù có biết con số cụ thể cũng không thể hình dung được mức độ cận ra sao.

Cô lại hỏi: “Vậy anh nhìn rõ em không?”

“Rõ lắm.” Anh tiến gần thêm hai phân, giọng nói nhẹ nhàng, quyến rũ: “Chỗ nào cũng rõ.”

Khoảng cách vừa được kéo giãn nay lại gần thêm. An Văn lại bối rối.

Cô quay mặt đi, lầm bầm: “Anh rất khác so với bình thường.”

Cố Tranh ngừng lại nửa giây, lúc này mới nhận ra hai tay mình đang chống trên bàn học, bao quanh An Văn đang ngả về sau.

Trông cô rất bối rối.

“Xin lỗi.” Anh nói.

Anh vừa định đứng thẳng người dậy thì đầu ngón tay mảnh mai kéo lấy áo anh, với một lực rất nhẹ.

Anh cúi đầu, nheo mắt để nhìn rõ hơn.

Trên cổ tay trắng ngần, từng viên kim cương xếp thành từng cụm, lấp lánh rực rỡ.

Hàng mi An Văn khẽ run, giọng nói nhỏ nhẹ hòa vào hơi thở: “Thế… đủ chưa?”

“?” Anh ngước mắt, nhìn cô.

“Nụ hôn lý thuyết chỉ như vậy thôi sao? Có lẽ sách anh đọc không hay lắm.” Cô không nhìn anh, chỉ để lộ đôi tai đỏ bừng, giọng nói nhỏ xíu: “Hơn nữa, chẳng phải anh là học bá sao? Vận dụng linh hoạt không khó chứ?”

Tối hôm ấy.

Hoa và đồ ăn trong nhà hàng, tiếng violin du dương và pháo hoa rực rỡ, tất cả cộng lại cũng không bằng nụ hôn ấy khắc sâu trong trí nhớ của An Văn.

Anh bất ngờ bế cô ngồi lên bàn học, khiến cô thốt lên kinh ngạc, tim đập thình thịch.

Khi cô chưa kịp ổn định cảm xúc, trong ánh hoàng hôn đỏ rực, anh dịu dàng nâng mặt cô, mơn man đôi môi cô.

Từng chút, từng chút, liếm nhẹ, cắn khẽ, để lại dư vị nóng bỏng.

Tất cả sự kiềm chế dừng lại khi cánh tay cô quấn lên cổ anh, cố gắng đáp lại anh.

Anh không còn dịu dàng, khẽ tách môi cô, truy đuổi chiếc lưỡi nhỏ, đòi hỏi vị ngọt riêng biệt.

An Văn hoàn toàn không thể chống cự.

Hai tay cô chống vào ngực anh, nhưng nhanh chóng bị anh dễ dàng giữ lấy, cảm nhận nhịp tim mãnh liệt của anh qua lòng bàn tay.

Cô bị giữ chặt sau gáy, không thể lùi bước, chỉ còn cách đón nhận.

Cô cảm thấy mình như bị ném vào đại dương mênh mông.

Ngạt thở, cuộn trào.

Nhưng cô cam tâm chìm đắm.

Cô chẳng còn ý thức.

Thực ra người mất kiểm soát không chỉ có cô.

Cặp kính mà Cố Tranh từng giữ trong tay chính là bằng chứng. Sau đó, nó được đặt trong ngăn kéo bàn học.

Vì một chân kính bị biến dạng, mỗi lần kéo ngăn kéo ra, nó lại lung lay không cân bằng, phát ra tiếng động khiến lòng người bồi hồi.

Như nhắc nhở Cố Tranh: Anh đã mất kiểm soát.

Ngày trở lại Thượng Hải, nhà họ An tiếp đãi Cố Tranh rất nồng hậu.

Trên bàn ăn, Đinh Tinh Lan gắp thức ăn cho Cố Tranh bằng đôi đũa dùng chung, dù bà ngồi cách An Quốc Khánh một khoảng:
“Cố Tranh, may mà lúc đó cháu ở nước Y. Cháu không biết đâu, con bé này từ nhỏ đã yếu ớt lắm. Cảm cúm thôi mà làm như sống dở chết dở, thuốc viên to thì không chịu uống, thuốc có mùi hôi hay vị đắng cũng không chịu. Nuông chiều khó lắm, có làm cháu mệt mỏi không?”

An Văn nghe xong, bất lực trợn mắt. Cô cảm thấy mẹ đang vạch trần khuyết điểm của mình.

Cố Tranh khẽ lắc đầu:
“Em ấy uống thuốc rất ngoan.”

Câu này vừa dứt, An Tế ngồi bên cạnh bản năng phát ra một tiếng “ha” đầy ẩn ý.

Không quá lớn cũng không quá nhỏ, chỉ vừa đủ để An Văn ngồi bên cạnh nghe thấy.

An Văn không khách sáo, lén lút đá anh một cái.

Đinh Tinh Lan vẫn khách sáo nói:
“Cố Tranh à, sau này cháu phải chuẩn bị tâm lý, chăm sóc nó kỹ càng hơn nhé.”

An Văn không chịu nổi nữa, liền lên tiếng thu hút sự chú ý:
“Mẹ, mẹ không thể quan tâm đến con một chút được sao? Mẹ lâu rồi không gặp con mà!”

Đinh Tinh Lan liếc nhìn An Văn, thản nhiên tạt một gáo nước lạnh:
“Mẹ còn cả tháng trời để gặp con đấy.”

An Văn nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Chưa chắc đâu, con định đi làm ở công ty.”

An Tế đang uống nước vì vừa ăn phải một miếng ớt, nghe vậy liền bị sặc.

An Quốc Khánh đặt ly rượu xuống, trố mắt nhìn cô:
“Con định đến công ty của ba làm việc?”

An Văn gật đầu, hai tay giơ lên như thể chuyện hiển nhiên:
“Chứ không thì sao?”

Nhà có công ty, đây chẳng phải là tài nguyên sẵn có sao?

“Con… con…” An Quốc Khánh nhăn nhó, vẻ mặt đau khổ:
“Con quên lần trước con xé nát hợp đồng của ba rồi sao?”

An Văn cau mày:
“Hồi đó con còn nhỏ mà!”

Không ai lên tiếng.

Ánh mắt An Văn bất giác lướt qua Cố Tranh. Anh đang cúi đầu, tay cầm ly nước nhấp từng ngụm nhưng khóe môi lại thấp thoáng ý cười.

An Văn ưỡn thẳng lưng, hùng hồn tuyên bố:
“Bây giờ khác xưa rồi!”

Rồi cô đổi giọng, nhấn mạnh:
“Và ba ơi, con không định làm phụ tá cho ba, con muốn vào bộ phận kinh doanh của anh trai.”

Câu này vừa dứt, An Tế hoảng hốt giơ tay phải lên:
“Con phản đối!”

An Văn đứng dậy, đập tay xuống tay An Tế, phản bác:
“Phản đối vô hiệu!”

An Tế lại giơ tay, An Văn lại đập xuống.

Hai người trẻ con cãi qua cãi lại, cứ như bàn tay giơ lên kia chính là kết quả cuối cùng.

Bình Luận (0)
Comment