Hôm đó về nhà, An Văn cẩn thận treo áo khoác của Cố Tranh lên. Từ đó, cô rất trân trọng thành quả của dì giúp việc, sợ rằng một ngày nào đó Cố Tranh sẽ ghé thăm bất ngờ.
Nhưng anh vẫn chưa đến.
Chỉ có một lần dường như anh định đến.
Hôm đó cả hai đều không phải làm thêm giờ. Sau bữa tối, trời vẫn còn sớm.
Cố Tranh đưa An Văn về nhà. Lúc cô tự cài dây an toàn, trong đầu đã nghĩ, hôm nay anh nhất định sẽ lên nhà chơi.
Nhưng cô quá mệt, lại ngủ thiếp đi trong xe.
Đến nơi, Cố Tranh nhẹ nhàng chạm vào dái tai cô để đánh thức cô dậy.
Cô vẫn còn lơ mơ, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, theo phản xạ tự nhiên vươn tay đẩy cửa xe. Cô còn lịch sự quay đầu lại nói: “Anh lái xe cẩn thận nhé.”
Sau đó, về đến nhà cô mới nhận ra, tiếc nuối vì đã không mời anh lên chơi.
Nhưng cảm giác tiếc nuối đó nhanh chóng bị sự mệt mỏi che lấp.
Công việc thật sự rất mệt, đặc biệt là những việc không mang lại thành quả. An Văn luôn cảm thấy như vậy.
Ngày đi gặp ba mẹ Cố Tranh là thứ Bảy.
Hôm đó thời tiết không đẹp, từ sáng sớm mặt trời đã bị lớp mây dày che kín không tài nào thoát ra được.
An Văn cảm thấy ông trời không chiều lòng người, như đang ám chỉ điều gì đó.
Cô gái nhỏ luôn như vậy, khi lo lắng về một chuyện chưa có câu trả lời, ngay cả những vạch kẻ trên đường cũng có thể đếm để đoán kết quả.
Bộ quần áo cô sẽ mặc hôm nay đã được chọn từ sớm, là một bộ đồ màu sáng của một thương hiệu cao cấp. Bên trong là chiếc váy dài không tay đến dưới bắp chân, bên ngoài là một chiếc áo khoác ngắn cạp cao. Cô phối thêm một đôi giày cao gót sáng màu có cài khuy.
Tóc phía trước chẻ ngôi 3:7, phía sau buộc nửa kiểu công chúa.
Cô còn quàng thêm chiếc khăn lụa thêu mà Cố Tranh tặng vào Giáng Sinh năm ngoái, trông rất tri thức, trang nhã.
Gặp người lớn, quà gặp mặt là điều không thể thiếu.
Tất cả những thứ này đều do Đinh Tinh Lan chuẩn bị trước, rồi kêu người đưa đến chỗ ở của An Văn.
Cố Tranh đích thân đến đón An Văn.
Chiếc xe chạy về phía ngoại ô phía Tây Bắc Đô.
Khi An Văn ngáp đến lần thứ ba, Cố Tranh tranh thủ lúc đèn đỏ xoa đầu cô:
“Đêm qua không ngủ được à?”
An Văn hơi bĩu môi: “Em không căng thẳng.”
Cố Tranh bật cười, thấy cô thật đáng yêu, khẽ nhéo dái tai cô:
“Anh đâu nói em căng thẳng.”
An Văn lại muốn ngáp nhưng cố nhịn, khiến mắt ngấn nước. Tuy vậy, cô vẫn nhớ chuyện vừa rồi:
“Thật ra em rất thích ngủ nướng.”
“Ừ.”
An Văn nghiêng người, bỗng tỏ ra rất hứng thú:
“Bình thường chắc anh dậy sớm lắm nhỉ?”
“So với em…” Anh nhẹ nhàng đạp ga, khóe miệng khẽ cong: “Đúng vậy.”
An Văn tiếp lời:
“Anh đừng so với em, hãy so với thời trẻ của anh ấy.”
Cố Tranh liếc nhìn An Văn:
“Anh già lắm sao?”
An Văn nhún vai, vẻ mặt như muốn trêu chọc:
“Em đâu có nói thế.”
Cố Tranh không để tâm đến đề tài này, chỉ bình thản nói:
“Em là người đầu tiên nói anh già.”
“Em không tin đâu.”
Cố Tranh không nói đùa. Dù khi còn đi học hay trong công việc, xung quanh anh toàn là những người lớn tuổi hơn.
Điều anh thường nghe nhất là những lời khen như “tuổi trẻ tài cao”, “hậu sinh khả úy”.
Vậy mà cô gái này lại thế nào?
Vừa gặp đã hỏi:
” Ở tuổi của anh, em gọi anh là chú có làm anh giận không?”
Lại còn nói:
“Anh ăn muối còn nhiều hơn em ăn cơm.”
Bây giờ lại thêm:
“Đừng so với em, hãy so với thời trẻ của anh.”
“Ê ê ê!” An Văn kêu lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Tranh.
Cô chỉ ra ngoài cửa sổ xe:
“Mặt trời lên rồi kìa.”
Đúng vậy, con đường vốn xám xịt giờ đây trông như một dải lụa vàng lấp lánh.
An Văn thò cổ nhìn ánh nắng:
“Em đã nói mà.”
Cố Tranh không hiểu:
“Nói gì cơ?”
“Không có gì.” An Văn ngồi thẳng lại, quay về chủ đề cũ:
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. Hình như anh luôn dậy rất sớm, là không ngủ được sao?”
Cố Tranh nói không phải, đó là thói quen.
Anh từ nhỏ đã dậy trước 6 giờ, đảm bảo tinh thần tỉnh táo vào lúc 6 giờ.
An Văn ngạc nhiên đến mức mắt tròn xoe, lắp bắp:
“Hồi nhỏ… Không, anh dậy sớm như vậy làm gì? Luyện đứng tấn à?”
Cố Tranh bị chọc cười:
“Hồi nhỏ thì học bài chứ sao.”
An Văn vẫn chưa khép miệng lại, nghi ngờ:
“Nhưng anh chẳng phải học bá sao?”
Học bá mà cũng cần nỗ lực à?
Trong suy nghĩ của nhiều người, học bá là những người đã thắng ngay từ vạch xuất phát. Thành công của họ luôn gắn liền với hai chữ “tài năng”.
Lúc này, xe dừng ở đèn đỏ.
Cố Tranh thong thả lấy một chiếc kính râm ra đeo:
“Câu chuyện ‘Thương tiếc cho Trung Vĩnh’ em từng nghe chưa?”
(“Thương tiếc cho Trung Vĩnh” là một cụm từ xuất phát từ một câu chuyện trong văn học cổ điển Trung Quốc, biểu thị sự tiếc nuối cho một người từng có tài năng xuất chúng nhưng đã không được phát triển hoặc bị mai một do thiếu sự rèn luyện hoặc môi trường thích hợp.)
“Nghe rồi.” An Văn gật đầu.
Đèn tín hiệu chuyển sang xanh.
Cố Tranh xoay vô lăng, rẽ vào một đoạn đường mới.
Dưới ánh mặt trời, làn da anh trông trắng hơn thường ngày, các ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Anh bình thản nói:
“Người có tài năng thiên bẩm nếu không cố gắng cũng sẽ trở thành người tầm thường.”
An Văn nhìn vào tay anh.
Khoảng nửa phút sau, cô rời mắt, hơi tựa vào tay vịn trung tâm, tiếc nuối thở dài.
Cố Tranh hỏi:
“Sao thế?”
An Văn mắt sáng như sao, tưởng tượng:
“Nếu từ nhỏ em đã quen anh, được anh chỉ bảo tận tình, biết đâu giờ này em đã tốt nghiệp thạc sĩ liên thông đại học, trở thành tổng giám đốc trẻ nhất trong lịch sử công ty quảng cáo Vạn Vật.”
Cố Tranh nhếch mép:
“Không thể đâu.”
!
Nụ cười trên mặt An Văn lập tức biến mất. Cô phồng má, tức tối:
“Cố Tranh, ý anh là gì hả?!”
Cố Tranh bình tĩnh nói:
“Anh sẽ không chỉ bảo tận tình cho em.”
An Văn ngạc nhiên:
“Hả?”
Anh liếc nhìn cô:
“Em muốn chơi, anh sẽ để em chơi.”
Người trước mặt đeo kính râm, hoàn toàn không thấy được ánh mắt, nhưng An Văn vẫn cảm thấy ánh nhìn thoáng qua của Cố Tranh tràn đầy cưng chiều.
Cô cúi người lên tay vịn trung tâm, chăm chú nhìn anh.
Dưới ánh nắng loang lổ, yết hầu nhô cao, đường nét xương hàm sắc cạnh, sống mũi cao thẳng, vầng trán thanh thoát…
Người đàn ông đeo kính râm, đôi mắt không lộ ra càng thêm phần bí ẩn, trông thật ngầu.
Quả thật anh ấy rất đẹp trai.
An Văn ngẩng mí mắt, quay người lục tìm kính râm.
Cô vừa rồi đã thấy, trên xe không chỉ có một chiếc kính râm.
Cố Tranh để ý đến hành động của An Văn, bất đắc dĩ nói:
“Đều là kính có độ, em không đeo được đâu.”
An Văn nghe vậy đành thu tay lại, vẻ mặt có chút thất vọng.
Cứ thế trò chuyện vu vơ cho đến khi họ đến nơi.
Không biết từ lúc nào cảm giác căng thẳng mà An Văn đã quên đi lại quay trở lại, cô không còn đáp lại những câu nói của Cố Tranh một cách tự nhiên như trước nữa.
Cố Tranh cũng không nói thêm, điều khiển xe dừng lại bên bồn hoa trước biệt thự.
An Văn vừa định xuống xe thì bị Cố Tranh giữ cổ tay lại.
Suy nghĩ của cô lúc này đang trôi nổi, không hề tập trung.
Cô quay đầu, ngơ ngác nhìn anh:
“Sao thế?”
Cố Tranh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay An Văn, giọng nói điềm tĩnh:
“Mẹ anh tính cách khá lạnh lùng, em đừng nghĩ nhiều.”
An Văn chớp mắt mấy cái rồi nuốt nước bọt, cảm thấy lời này giống như một lời cảnh báo.
Cô do dự một hồi, cuối cùng thành thật nói:
“Mẹ em bảo rằng, nếu người nhà anh không hài lòng với em, thì anh trai em sẽ đánh gãy chân em rồi đưa em về Thượng Hải.”
Cô bỏ lỡ một câu trong lời kể, khiến chuyện này bỗng chốc trở nên buồn cười.
Cố Tranh đưa tay, rất nhẹ nhàng vuốt tóc An Văn:
“Sẽ không có chuyện họ không hài lòng về em. Làm cho họ hài lòng về em là việc anh nên làm, và anh đã làm rồi.”
Lời này hơi vòng vo khiến An Văn nghe như trên mây.
Cô không hiểu Cố Tranh đã làm gì.
“An Văn.” Cố Tranh khẽ nhéo dái tai cô, giọng nói dịu dàng:
“Anh đã nói rồi, em chỉ cần đến gặp một lần, hiểu chưa?”
Không thực sự hiểu rõ.
Lại như thể hiểu được.
An Văn gật đầu: “Ừ.”
Đôi mắt cô to, sống mũi tròn, đôi môi đầy đặn, dáng vẻ ngây ngô của cô trông thật dễ thương.
Cố Tranh khẽ nhếch môi, nghiêng người tới gần, định hôn cô.
Một bàn tay nhỏ kịp thời chặn lại.
An Văn nín thở: “Em vừa thoa son dưỡng.”
Trang điểm, không thể bị lem!