Giống hệt nhau.
Vậy chẳng phải… là sinh đôi sao?
Cố Tranh có anh em sinh đôi à?
Sao cô chưa từng nghe anh nói đến?
An Văn không nhịn được, tiếp tục xem các bức ảnh khác, phần lớn là ảnh của ông bà Cố khi còn trẻ.
Nhưng có một bức ảnh gia đình.
Trong bức ảnh gia đình, ông bà Cố ngồi trên ghế thái sư, phía sau họ là ba người: hai nam một nữ. Trong đó, một đôi nam nữ tựa đầu vào nhau, cười hạnh phúc.
Người đàn ông là Cố Nguyên, vì vậy An Văn đoán người phụ nữ xinh đẹp kia chính là mẹ của Cố Tranh.
Người đàn ông còn lại đứng một mình, An Văn chưa gặp chú của Cố Tranh, nhưng đoán đó chính là ông.
Bên trái ghế thái sư, cậu bé đeo kính – ‘Cố Tranh’ – được người lớn nắm tay, cười nhìn vào ống kính.
Bên phải ghế thái sư, cậu bé không đeo kính – ‘Cố Tranh’ – ngồi xổm dưới đất, chơi với một chiếc ô tô đồ chơi, hoàn toàn không quan tâm đến ống kính.
An Văn không khỏi nhớ đến cảnh gia đình mình chụp ảnh gia đình hồi nhỏ, cũng phải lôi kéo chị gái để bắt cô và An Tế tập trung vào máy ảnh.
Hồi nhỏ cô chẳng cảm thấy chụp ảnh gia đình có gì quan trọng, nhưng bây giờ nhìn bức ảnh gia đình cũ kỹ này, An Văn bỗng thấy rằng, nếu hạnh phúc có hình dáng, thì đó chính là bức ảnh gia đình này.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc lưu giữ khoảnh khắc.
An Văn đang nhìn ngắm thì giọng nói già nua vang lên từ phía sau: “Đây là khi bà còn trẻ, thế nào?”
An Văn giật mình, xoay người lại, đứng thẳng: “Rất đẹp, bà ơi, hồi trẻ bà đẹp lắm!”
Bà lão nhấc một khung ảnh lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.
An Văn mím môi, chỉ vào cậu bé không đeo kính trong bức ảnh gia đình, nghiêng đầu hỏi: “Bà ơi, đây là ai?”
Bà lão nhìn thoáng qua, cười dịu dàng: “Đó là cháu trai bài, A Tranh, đang chơi bên ngoài, chưa về.”
A Tranh?
A Nghiêu?
An Văn ghép những mảnh thông tin rời rạc, rồi chỉ vào cậu bé đeo kính: “Bà ơi, còn đây là ai?”
Bà lão đặt khung ảnh xuống, chỉnh lại ngay ngắn: “Đây là cháu trai bà, A Nghiêu… nó… nó…”
Bà nhắm mắt nghĩ vài giây, rồi cười nói: “Nó đi lấy dụng cụ cho bà rồi. Bà muốn đóng khung tranh, bà nhớ ra rồi! Nhớ ra rồi!”
An Văn nhíu mày khẽ: “A Tranh và A Nghiêu là sinh đôi sao?”
“Đúng vậy.” Bà lão nhìn bức ảnh hai đứa trẻ khoác vai nhau, cười đầy yêu thương: “Ông trời đã tặng bà hai món quà giống hệt nhau.”
Quả nhiên là sinh đôi!
Đôi mắt to tròn của An Văn chớp chớp, nhìn bức ảnh, rồi lại nhìn bà lão, vẻ mặt vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu hóa thông tin.
Bà lão hơi cúi lưng, chỉ vào cậu bé không đeo kính, ngón tay lắc lư, ánh mắt đầy sự cưng chiều: “Cháu không biết A Tranh nghịch ngợm thế nào đâu. Hồi sinh nhật, nó lấy bánh kem…”
Bà lão giơ hai tay lên mặt, diễn tả: “Bôi hết lên mặt bà.”
Nói đến đây, bà bật cười: “Ha ha ha ha, ai cũng bị nó trêu chọc, nghịch ngợm quá chừng!”
An Văn bật cười theo, giơ tay chỉ vào cậu bé không đeo kính, bênh vực bạn trai mình: “Bà ơi, bà nhận nhầm rồi. Đây là A Nghiêu, không phải A Tranh đâu. A Tranh đeo kính, không nghịch ngợm như thế.”
Bà lão lập tức xị mặt: “Nói bậy! Cháu trai bà, bà không nhận ra sao? A Nghiêu đeo kính, A Tranh không đeo, bà làm sao nhầm được?”
An Văn vội vàng trấn an bà cụ: “Dạ đúng, đúng ạ, bà không nhầm đâu.”
Bà cụ lúc này mới hài lòng, lại mỉm cười nhìn bức ảnh.
An Văn lén bĩu môi. Rõ ràng từ lúc vào cửa đã nhầm, gọi Cố Tranh là “A Nghiêu.”
Nhưng bà đã bệnh, quên rất nhiều chuyện, nhận nhầm cũng không có gì lạ.
Huống hồ, thái độ của Cố Tranh cũng đã quen với việc này.
Người già mà, miễn sao họ vui là được.
An Văn cúi người, nhìn kỹ Cố Tranh lúc nhỏ.
Anh lúc đó trông ngoan quá.
Nhỏ xíu mà đã đeo kính rồi sao?
Cũng phải thôi, đó là người đàn ông có thói quen dậy sớm từ sáu giờ, là Cố tổng mà.
Bất chợt, An Văn cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, run rẩy.
Cô ngẩn ra, quay đầu nhìn, thấy bà cụ mặt đầy vẻ sợ hãi.
An Văn vội đỡ lấy bà: “Bà ơi, bà sao thế? Bà có thấy không khỏe không?”
Bà cụ từ từ quay đầu, đôi mắt đục ngầu không nhìn rõ, miệng lẩm bẩm: “A Nghiêu của bà… A Nghiêu của bà không còn nữa…”
An Văn chưa kịp hiểu: “Gì cơ ạ?”
Bà cụ toàn thân như mềm nhũn, khóc lóc: “A Nghiêu của bà không còn nữa… A Nghiêu không còn nữa… A Nghiêu…”
“Bà ơi! Bà ơi!” An Văn gọi lớn, cô gắng hết sức đỡ lấy bà nhưng không giữ nổi, cả hai ngã xuống đất, cô thành chiếc đệm thịt. An Văn lớn tiếng gọi: “Có ai không?! Ai giúp với?!”
Chẳng bao lâu, hai người chạy vào, vừa đỡ bà dậy vừa gọi: “Lão phu nhân, xin bà bình tĩnh…” Họ rất thành thạo trong việc xử lý tình huống.
Lúc này, Cố Tranh cũng cầm dụng cụ trở về.
Thấy vậy, anh vội bước tới, kéo An Văn từ dưới đất dậy: “Em không sao chứ?”
An Văn lắc đầu, lo lắng hỏi: “Còn bà thì sao—”
“Chúng ta ra ngoài đã.” Cố Tranh ngắt lời.
Đứng ngoài cửa, An Văn lòng nặng trĩu.
Cô xoa xoa tay, mắt ngân ngấn nước, áy náy nhìn Cố Tranh: “Xin lỗi anh, Cố Tranh, em không nên nhìn ảnh. Nếu em không nhìn, bà sẽ không nghĩ đến chuyện buồn như vậy.”
Nghe những lời bà cụ lẩm bẩm, Cố Tranh đã đoán được phần nào.
Nhưng đây không phải lỗi của An Văn.
Cố Tranh thở dài, đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Không phải lỗi của em.”
An Văn cắn môi, lòng đầy áy náy, không kìm nổi cảm xúc, chớp mắt đã thấy nước mắt lăn dài.
Nếu chuyện gì xảy ra cô phải làm sao đây?
Cố Tranh giơ tay, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt trên má cô, nhẹ giọng: “Bà của anh thường nhớ đến chuyện của anh trai anh. Mỗi lần nhớ ra là cảm xúc kích động, không phải vì hôm nay em đến mà khiến bà đột nhiên nhớ lại. Em hiểu không?”
An Văn cúi đầu không nói gì. Cô cảm thấy ít nhiều gì, lần này cũng có phần lỗi của mình.
May mà bên trong đã sớm yên tĩnh lại.
Người chăm sóc bước ra, nói rằng bà cụ đã ổn định cảm xúc, giờ đang nghỉ ngơi.
Cố Tranh gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn mọi người.”
Anh quay sang xoa đầu An Văn: “Ổn rồi, được chưa?”
An Văn ngẩng lên nhìn anh, môi mím chặt, gật đầu.
Cố Tranh lại xoa đầu cô, dẫn cô đi chỗ khác, vừa đi vừa kể ngắn gọn chuyện về Cố Nghiêu.
Cố Nghiêu là anh trai song sinh của Cố Tranh, khi còn rất nhỏ đã qua đời vì tai nạn.
Bà cụ bệnh nặng, dần quên đi chuyện Cố Nghiêu qua đời, nhưng đôi lúc lại bất chợt nhớ ra khiến cảm xúc kích động không thể kiểm soát.
Dạo gần đây, tình trạng này xảy ra ngày càng thường xuyên, có khi mỗi ngày một lần.
Vì vậy Cố Tranh mới nói trước với An Văn rằng hôm nay không chắc bà có thể gặp được họ.
Vậy nên thật sự chuyện này không phải lỗi của An Văn, không hề do cô gây ra.
Thật ra lúc bà cụ mất kiểm soát cảm xúc, An Văn đã phần nào đoán được.
Chính vì vậy, ngoài mấy bức ảnh ở phòng bà cụ, cả nhà không còn bất kỳ thứ gì liên quan đến Cố Nghiêu.
Cố Tranh cũng chưa bao giờ nhắc đến người anh trai song sinh này.
Cô vẫn nhớ, khi nãy bà cụ với vẻ mặt yêu thương đã nói rằng, ông trời đã tặng cho bà hai món quà tặng giống hệt nhau.
Nhưng bà bị bệnh, quên mất rồi, lại đột nhiên nhớ ra.
Mỗi lần nhớ lại, là một lần trải qua nỗi đau mất cháu.
Điều đó thật quá tàn nhẫn.
Quá đau lòng.