Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 81

Ngày lễ tốt nghiệp, trường tổ chức một bữa tiệc buffet trong khu vườn.

Nhưng hầu như chẳng ai thực sự ăn uống gì cả.

Người thì kéo đàn, người chụp ảnh, lại có người nhào lộn…

Sau khi chụp ảnh tập thể, An Văn tiếp tục chụp ảnh lưu niệm cùng các bạn. Những người đứng cạnh cô thay đổi liên tục, vì tất cả đều mặc trang phục tốt nghiệp giống nhau, thỉnh thoảng vang lên vài câu như: “Chúng ta chụp rồi mà,” hoặc “Thì chụp thêm tấm nữa vậy.”

Tiếng cười đùa rộn ràng, khung cảnh náo nhiệt như một nồi cháo thập cẩm.

Khi An Văn được đổi chỗ đứng cạnh Hà Vĩ Giai, nụ cười của cô thoáng chững lại, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính.

Từ sau sự việc đó, An Văn không còn bất kỳ mối liên hệ nào với Hà Vĩ Giai. Đúng như Cố Tranh từng nói, cuộc đời cô đã sử dụng phương pháp loại trừ để gạch tên Hà Vĩ Giai ra khỏi danh sách.

Tiếng bấm máy vang lên.

An Văn suy nghĩ một lúc, rồi lịch sự quay sang, dùng tiếng Trung chúc mừng:
“Hà Vĩ Giai, chúc mừng tốt nghiệp!”

Hà Vĩ Giai khẽ kéo khóe miệng, đáp lại:
“An Văn, chúc mừng tốt nghiệp!”

Chụp ảnh gần như xong xuôi, An Văn liền chạy về phía An Tế và Cố Tranh.

Chạy được vài bước, cô nghe Hà Vĩ Giai dùng tiếng Trung gọi mình:
“An Văn!”

An Văn dừng bước, quay lại, khó hiểu:
“Ừ?”

Hà Vĩ Giai nói:
“Buổi biểu diễn hôm qua của cậu rất tuyệt!”

An Văn mỉm cười:
“Cảm ơn!”

Trong lòng cô thầm nghĩ, bỏ bao nhiêu thời gian và công sức chuẩn bị, không tuyệt sao được?

Nghĩ đến việc buổi biểu diễn hôm qua được khen ngợi, An Văn càng cười tươi hơn.

Nụ cười của cô bị An Tế trêu chọc:
“Em cười đến tận mang tai rồi, không thu lại được sao? Xấu chết đi được!”

An Văn quay sang nhìn Cố Tranh:
“Cố Tranh, em có xấu không?”

Cố Tranh mỉm cười nhè nhẹ, lắc đầu.

An Văn lập tức nhìn An Tế với vẻ đắc ý, hếch cằm.

An Tế lườm cô một cái, vẫy tay:
“Lại đây, chụp một tấm gửi cho ba mẹ!”

An Tế nói chẳng hay ho gì, An Văn không muốn chiều ý anh, liền nép sau lưng Cố Tranh, thò đầu ra:
“Không muốn chụp với anh!”

An Tế bật cười, cũng không ép:
“Được thôi! Không chụp thì thôi.”

Anh hơi ngẩng đầu:
“Anh sắp đi rồi.”

An Văn sững người:
“Đi đâu?”

“Về nhà.”

An Văn từ sau lưng Cố Tranh bước ra, ngạc nhiên:
“Về nhà á?”

Cô thở dài:
“Chỉ vì em không chịu chụp ảnh cùng, anh đã giận dỗi đòi về nhà? Đúng là trẻ con!”

An Tế cũng không chịu thua, bĩu môi:
“Công ty còn bao nhiêu việc đang chờ anh xử lý, anh đã ở đây tận ba ngày rồi!”

“…” An Văn nghẹn lời, vội bước nhanh đến trước mặt An Tế:
“Nhưng lễ tốt nghiệp của em còn chưa kết thúc, anh không thể ở lại thêm một chút nữa sao?”

Cô chất vấn đầy nghiêm túc nhưng khi nói đến cuối câu, môi đã mím chặt trông như đang cố kìm nén cảm xúc.

An Tế hiểu rõ em gái mình hơn ai hết. Anh liếc nhìn Cố Tranh rồi ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
“Bạn trai em còn đang ở đây, khóc lóc như vậy có mất mặt không?”

An Văn lập tức mở to mắt, phản bác mạnh mẽ:
“Em không khóc đâu nhé!”

“Được rồi, vài hôm nữa em cũng sẽ về nhà mà. Công ty thực sự có việc gấp.” Anh thay đổi giọng điệu, chợt trêu cô, “Với lại, anh thấy em cứ như sợ anh làm phiền chuyện của hai người vậy.”

An Văn vội vàng chối:
“Không có đâu!”

Nhưng trong lòng cô lại hơi chột dạ.

Hôm qua lúc rời khỏi hội trường cô thực sự đã quên mất anh trai mình.

Cả lúc ăn tối xong, khi được đưa về căn hộ của mình, nếu không có An Tế chắc chắn cô đã theo Cố Tranh về khách sạn rồi.

Chẳng lẽ ánh mắt ám chỉ “bóng đèn” hôm qua bị anh nhìn thấu?

An Văn cắn môi, khoác lấy cánh tay An Tế làm nũng:
“Em không hề ghét anh mà. Em còn đặt chỗ ăn tối rồi, bàn ba người hẳn hoi đó.”

Vừa nói cô vừa lấy điện thoại ra chứng minh:
“Anh xem này, thật sự là em đã đặt ba người.”

An Tế liếc qua một cái, rồi bật cười trước sự trẻ con của em gái:
“Anh thực sự có việc gấp. Vé máy bay cũng đã đặt xong rồi.”

An Văn thu lại điện thoại, mặt không vui. Sau đó, cô quay sang gọi:
“Cố Tranh, chụp cho em với anh trai vài tấm ảnh!”

Họ chụp khoảng mười mấy tấm rồi An Tế chào Cố Tranh và rời đi.

Nhìn bóng lưng An Tế khuất dần, An Văn mím môi, trong lòng không khỏi buồn bực.

Cố Tranh đặt hai tay lên vai cô, xoay người cô đối diện với mình.

Xung quanh vẫn còn tiếng cười đùa náo nhiệt.

Anh từ tốn chỉnh lại mũ lễ tốt nghiệp cho cô:
“Bây giờ, có thể đến lượt anh chụp ảnh rồi chứ?”

Nỗi buồn trong lòng dần tan biến, An Văn gật đầu, tươi cười:
“Tất nhiên là được.”

Lễ tốt nghiệp bắt đầu, An Văn xếp hàng theo thứ tự để vào hội trường.

Xung quanh cô là những người thân, bạn bè đến chúc mừng các tân cử nhân.

Cố Tranh cũng ở trong số đó.

An Văn vừa đi theo hàng, vừa ngoảnh lại nhìn anh, mắt cười tít, vẫy tay chào.

Cố Tranh đáp lại bằng cách giơ tay lên rồi lấy điện thoại ra quay lại khoảnh khắc đó.

Khi đến lượt An Văn nhận lời chúc mừng, cô thu lại nụ cười, bước lên với dáng vẻ nghiêm trang.

Cô cảm nhận được bàn tay ai đó bao lấy tay mình, nghe một câu chúc bằng tiếng Ả Rập:
“Chúc mừng bạn chính thức tốt nghiệp!”

Một năm làm sinh viên trao đổi, bao nhiêu kỷ niệm ùa về như một giấc mơ.

Buổi tối An Văn vẫn còn phấn khích.

Cô nằm trên giường, không suy nghĩ gì ngoài chuyện khoe với bạn trai. Trong tay cầm điện thoại, cô xem lại những bức ảnh và video đã chụp trong ngày.

Gặp ảnh nào vừa ý hay không vừa ý, cô đều đưa cho Cố Tranh xem rồi hỏi ý kiến:
“Có đẹp không?”

Lặp đi lặp lại, cuối cùng, Cố Tranh đeo kính, kéo cô vào lòng, cùng cô xem lại mọi thứ.

Cô chỉ vào một tấm ảnh, nói An Tế nhận xét đúng, cô cười quá đà, trông đến mức “mắt cũng không thấy đâu.”

Rồi cô chỉ vào từng người trong ảnh, kể cho anh nghe những câu chuyện thú vị.

Dần dần cô hoàn toàn  tựa vào lòng anh, chân cũng gác lên người anh, còn dùng ngực anh làm giá đỡ điện thoại.

Khi cảm xúc dâng trào, cô cười không ngừng, cả người run lên trong vòng tay anh.

Trước đây, Cố Tranh không ngờ rằng chỉ trong một năm ngắn ngủi, An Văn có thể tích lũy nhiều câu chuyện đáng nhớ đến vậy.

Bởi trong những năm tháng anh trải qua, trong đầu anh chỉ có giảng đường, phòng thí nghiệm, những cây cầu và dòng sông…

Anh thực sự không thể nhớ ra một kỷ niệm vui nào.

Cố Tranh lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng đặt một nụ hôn lên trán cô.

An Văn đột nhiên úp ngược điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rỡ:
“Cố Tranh, lúc anh tốt nghiệp trông thế nào?”

Ngày tốt nghiệp ư?

Cố Tranh không có ấn tượng sâu sắc:
“Chắc cũng giống em thôi.”

An Văn không hài lòng với câu trả lời qua loa này, kéo áo anh lắc lắc:
“Em muốn xem ảnh tốt nghiệp của anh.”

Cố Tranh mỉm cười lắc đầu, ngón tay khẽ gạt sợi tóc lòa xòa trên má cô:
“Không có chụp.”

An Văn nhíu mày:
“Vậy còn video?”

Cố Tranh lại lắc đầu.

An Văn ngồi bật dậy, mền trượt xuống đến thắt lưng:
“Sao lại không có được chứ?”

Những dịp thế này, sao có thể không lưu giữ lại cơ chứ?

Cố Tranh vòng tay kéo cô trở lại, nhẹ nhàng kéo mền đắp cho cô:
“Có thể trường có ghi lại, anh cũng không chắc. Nếu em muốn xem, anh sẽ hỏi thử.”

Đôi mắt An Văn chớp chớp, suy nghĩ lại rẽ sang hướng khác. Cô gối cằm lên xương quai xanh của anh, mái tóc buông lơi bên gò má, trông vừa lười biếng vừa quyến rũ.

Cô nhìn anh, đôi mắt đầy biểu cảm:
“Có phải vì lúc đó các anh…”

Câu nói ngắt quãng, ánh mắt cô lướt xuống, qua sống mũi anh, đôi môi, cằm…

Ánh mắt dừng lại, bàn tay cô bắt đầu nghịch ngợm, ngón tay đặt lên yết hầu nhô lên của anh.

Cô chậm rãi nói:
“Năm 2002, để em tính xem…”

Cố Tranh nắm lấy tay cô, yết hầu khẽ động, cúi đầu:
“Tính gì thế?”

Cô không trả lời, chỉ dùng ánh mắt bất mãn nhìn anh, bày tỏ sự phản đối.

Cố Tranh nhướn mắt, buông tay cô ra.

Ngón tay cô lại chạm vào yết hầu của anh, nhẹ nhàng lướt qua:
“Để em tính xem, năm 2002, lúc đó em 10 tuổi. Không đúng, thời đó máy ảnh cũng phổ biến rồi mà…”

Ánh mắt cô lộ rõ vẻ bối rối.

Cố Tranh thở dài, yết hầu lại chuyển động.

Cô gái này làm như anh là nhân vật cổ xưa nào đó vậy.

Anh chuyển chủ đề:
“Kỳ nghỉ này em có dự định gì không? Còn việc học ở trong nước nữa, em chắc cũng phải đi thực tập rồi. Đã nghĩ đến nơi nào chưa?”

Động tác của An Văn khựng lại, cô ngẩng lên nhìn anh:
“Anh có gợi ý gì không?”

Anh gạt tay cô ra, tháo kính, khuỷu tay trái chống xuống giường, tay phải ôm lấy vai cô, lật người.

Mọi hành động diễn ra trong một nhịp trôi chảy.

Anh nhìn cô nằm dưới mình, ánh mắt lướt chậm rãi một vòng, giọng nói trầm thấp:
“Có muốn thử làm trợ lý không?”

Căn phòng chỉ có một chiếc đèn nhỏ đầu giường, ánh sáng vàng mờ nhạt như hoàng hôn trong kỷ Jura, khô ráo và dịu dàng.

An Văn như chìm vào sắc hổ phách mê hoặc.

Ngón tay cô khẽ cong lại, tư thế bị anh đè lên khiến cô hơi căng thẳng.

Đồng thời cô cũng tò mò với lời đề nghị của anh.

Giọng cô hơi khàn, không chắc chắn:
“Trợ lý của anh à?”

“Ừ.” Anh khẽ chạm mũi vào mũi cô.

Trái tim cô run lên, vai khẽ co lại nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh:
“Nhưng mà chẳng phải anh đã có trợ lý Lương rồi sao?”

Anh cúi xuống, môi chạm vào gò má ửng đỏ của cô.

Thật ra anh đã muốn hôn cô từ lâu.

Môi anh khẽ chạm vào đầu mũi cô, giọng nói trầm thấp như bị kìm nén trong cổ họng:
“Cô ấy đã được điều sang chi nhánh ở nước ngoài, sẽ không quay lại làm trợ lý nữa.”

Bàn tay anh vuốt dọc cánh tay cô rồi dừng lại ở phần eo nhạy cảm. Cô khẽ r.un rẩy, hai tay nắm chặt, cơ thể không tự chủ được mà run lên.

Giọng nói của cô cũng r.un rẩy, mang theo âm mũi:
“Em… em không biết phải làm thế nào.”

Ngón tay anh nhẹ nhàng luồn vào vạt áo ngủ của cô, lướt dọc theo làn da mềm mại, từng đầu ngón tay đều để lại dấu ấn rõ rệt.

Cô nhắm mắt lại, thở hổn hển.

Môi anh di chuyển từ gò má cô đến vành tai, ngậm lấy dái tai, tiếng nuốt nước bọt khẽ vang lên, đầy ám muội.

Giọng anh khàn đặc:
“Anh sẽ dạy em

Bình Luận (0)
Comment