Tối nay Cố Tranh bận việc nên sẽ không về nhà ăn tối.
An Văn tự lo bữa tối sau đó về nhà mở laptop để chỉnh sửa kế hoạch.
Đó là bản kế hoạch cải thiện cơ chế quản lý tập đoàn.
Về bản kế hoạch này, Cố Tranh đã nghiêm túc và kỹ lưỡng “soi” từng chi tiết, bởi anh thực sự có ý định triển khai nó. Biết được điều này, An Văn phấn chấn hẳn, như được tiếp thêm năng lượng, làm việc hăng say.
Thế nhưng lúc này đây cô lại không tập trung nổi. Một tay chống lên đầu, ánh mắt lơ đãng, đầu óc toàn những suy nghĩ vẩn vơ.
Nói thật cũng kỳ lạ, tại sao bọn họ đã ngủ chung giường mà vẫn không làm gì?
Cô cũng đâu có tỏ ra phản đối hay không đồng ý gì đâu!
Những cảnh “lửa gần rơm” trong phim ảnh đâu rồi chứ?
An Văn nghĩ lại những lần cảm xúc dừng lại lưng chừng trong quá khứ rồi thở dài một hơi thật dài.
Cô không hiểu.
Chẳng lẽ là vì cô không đủ hấp dẫn sao?
Hàng mi khẽ rung, ánh nhìn dần tập trung. Cô cứng nhắc mở cổ áo, cúi xuống nhìn thử.
Nhỏ thật.
Haizzz—
Cô lại chống đầu, thở dài một hơi nữa.
Chưa đầy vài giây, ánh mắt cô lại trôi lơ đãng trong không trung.
Tại sao nhất định phải chờ tốt nghiệp?
Cô đâu còn là vị thành niên nữa!
Chẳng lẽ anh cảm thấy việc này sẽ không hay khi nói ra trong khi cô vẫn còn đang đi học?
Nhưng họ đã sống chung rồi mà, trong mắt người khác, những chuyện như thế chắc chắn đã xảy ra rồi!
Cứ nghĩ kỹ hơn, dù cô có nói rằng giữa họ chưa làm gì chắc cũng chẳng ai tin.
Suy nghĩ bắt đầu rơi vào vòng luẩn quẩn.
An Văn đổi tay chống đầu.
Vậy rốt cuộc là vì sao?
Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, càng khó hiểu càng tò mò, càng tò mò lại càng muốn chứng minh bằng hành động thực tế.
Chứng minh điều gì?
Chứng minh sức hút và sự quyến rũ của bản thân!
Chứng minh sự khao khát trong tình yêu của cả hai!
Chứng minh rằng họ hoàn toàn có thể làm được điều đó!
Dù sao đi nữa, tuyệt đối không phải vì lời nói bừa của Trần Thư Nghiên rằng đàn ông ở tuổi này chỉ còn vài năm nữa. Những lời vớ vẩn như thế không bao giờ là lý do!
Tuyệt đối không phải!!!
Có những cơn bốc đồng đến bất ngờ như vậy.
“Cạch”— Laptop được gập lại.
An Văn chạy ra cửa, lục trong túi lấy đồ rồi trở lại phòng nhét nó xuống dưới gối.
Cô vỗ vỗ lên chiếc gối cho phẳng, ngừng lại vài giây rồi lại rút món đồ ra đặt vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Sau đó cô đi tắm, dưỡng da, xịt nước hoa, mặc chiếc váy ngủ hai dây. Từng bước đều chuẩn bị chu đáo.
Hơn 9 giờ tối, Cố Tranh về nhà.
Anh bước vào phòng, nhìn thấy An Văn ngồi trên giường.
Cô mặc chiếc váy ngủ màu champagne, tựa lưng vào đầu giường mềm mại, trên tay cầm một cuốn sách.
Dưới ánh đèn mờ, cô khẽ nâng tay vén tóc.
Cổ cao thon, xương quai xanh đẹp đẽ.
Ngay cả bóng chiếu trên tường cũng uyển chuyển.
Cố Tranh tiện tay bật đèn: “Đèn đầu giường tối quá, đọc sách không tốt cho mắt đâu.”
An Văn cứng đờ lưng, quay đầu lại thì thấy Cố Tranh đã đi vào phòng thay đồ.
Cô bực bội đập quyển sách lên mền.
Anh không nhìn thấy cổ thiên nga của cô sao?
Không nhìn thấy xương quai xanh mà cô đã cố tình làm nổi bật sao?
Không nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và khí chất dịu dàng của cô sao?
Thôi vậy!
Cô không nản lòng!
Đợi Cố Tranh tắm rửa và thay đồ xong trở lại phòng, ánh sáng trong phòng chỉ còn từ chiếc đèn đầu giường.
An Văn không đọc sách nữa, thay vào đó đang chơi điện thoại.
Cố Tranh đi đến, lên giường, tháo kính và đặt sang một bên.
Ngay lập tức, một thân hình mềm mại, thơm ngọt tựa vào anh.
An Văn cọ cọ vào lòng anh, giơ điện thoại lên: “Bạn em rủ đi bơi, em đang chọn đồ bơi, anh giúp em xem cái này có đẹp không?”
Trên màn hình điện thoại là một bộ đồ bơi màu đen.
Kiểu dáng liền mảnh, có hai dây mảnh trên vai, ngoài những phần quan trọng, còn lại đều được ghép từ chất liệu ren xuyên thấu với các khoảng hở lớn.
Cố Tranh không phải người cổ hủ, nhưng lúc này cũng phải nhíu mày.
Cô gái nhỏ có lẽ không hiểu, kiểu dáng này không giống đồ bơi mà giống nội y hơn.
An Văn để ý thấy Cố Tranh nhìn màn hình mấy giây mà không nói gì, mắt cô đảo nhanh rồi nghiêng người nửa nằm lên anh.
Anh vừa tắm xong, cơ thể toả ra hơi nóng ẩm ướt.
Và rất thơm.
Anh dùng cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cơ thể nửa nằm của cô, bàn tay đặt trên eo cô, cúi đầu nhìn xuống.
Trái tim An Văn không có chút tiền đồ mà đập nhanh hơn, nhưng cô vẫn bình tĩnh ghé sát vào cổ anh, hơi thở nhẹ nhàng: “Anh nghĩ xem, em mặc cái này có đẹp không?”
Cố Tranh chậm rãi chớp mắt, yết hầu di chuyển lên xuống.
Anh nghiêng đầu, mắt hơi nheo lại: “An Văn, cái này em mặc… có lẽ không hợp lắm.”
Cô chống cằm lên ngực anh, khuôn mặt mộc mạc như hoa sen trong trẻo rất dễ làm người khác mất kiểm soát.
Cố Tranh quay mặt đi, nhẹ nhàng nói: “Có phải… hơi trống không?”
An Văn hơi mở to mắt, ngây người một giây, sau đó ném luôn điện thoại, mất hết hình tượng mà nhảy lên bóp cổ anh: “Cố Tranh! Anh xong đời rồi!”
Anh dễ dàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Cô không chịu thua, xoay người quỳ lên người anh, làm bộ muốn cắn anh.
Anh nghiêng cổ né tránh, cố giải thích: “Anh không có ý đó.”
“Anh có!” Cô có phán đoán của riêng mình.
Thật quá đáng!
Anh làm sao có thể chạm đúng nỗi đau của người ta?
Hôm nay cô phải cắn chết anh!
Khi răng cô chạm vào cổ anh, đột nhiên nhớ đến mục đích của mình tối nay, động tác khựng lại.
Cố Tranh lại tưởng mình làm đau cô, lập tức nới lỏng tay.
Ngay giây sau, anh cảm nhận được nơi cổ mình bị răng chạm vào vừa được mút nhẹ một cái, ẩm ướt.
Hai tay cô đặt lên vai anh, từ cổ, đến cằm, rồi lên môi, chóp mũi, giữa chân mày, từng chút từng chút hôn lên.
Cuối cùng, đôi môi cô dừng lại nơi xương mày của anh.
Môi rời đi, đầu ngón tay áp vào, nhẹ nhàng vuốt qua lại trên vết sẹo.
Dây áo trượt xuống, đôi môi khẽ hé mở run rẩy, đôi mắt ánh lên vẻ long lanh, cô nhìn anh.
Đồng tử của anh co rút mạnh, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên eo cô siết chặt lại, lật người đè cô xuống rồi cúi xuống hôn.
Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng mút hôn dịu dàng và hơi thở dồn dập trở nên rõ rệt, đan xen sự thân mật, kéo theo những cảm xúc mãnh liệt.
Chẳng mấy chốc, chiếc váy ngủ dây đã bị đẩy xuống trải trên tấm thảm. Bàn tay với các đốt ngón ửng đỏ nhẹ nhàng v.uốt v.e làn da mịn màng như ngọc, đôi lúc lại siết chặt để xoa dịu cảm xúc kìm nén.
Cô khẽ rên, khóe mắt hơi đỏ, ánh mắt đáng thương nhìn anh.
Anh thở dốc, giảm bớt lực tay, dịu dàng hôn lên khóe mắt cô.
Ngón tay run rẩy của cô luồn vào dưới gấu áo anh, đầu ngón tay lần theo các đường nét cơ bắp, khi chạm đến vùng bụng dưới, rõ ràng cảm nhận được cơ bắp co lại đột ngột cùng với tiếng thở nặng nề vang bên tai cô.
An Văn tiếp tục cởi áo của Cố Tranh rồi đẩy nó xuống thảm.
Trên tường, bóng hai người đan xen.
Bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, những ngón tay mảnh khảnh kéo dây đèn xuống, căn phòng chìm vào bóng tối.
Chẳng bao lâu, An Văn không nhịn được khẽ rên lên, trên cánh tay của Cố Tranh để lại ba vết móng tay.
Cô còn chưa kịp định thần, cánh tay mạnh mẽ của anh đã vòng qua eo cô, muốn bế cô lên.
Cô yếu ớt đẩy anh, giọng khẽ khàng phản đối: “Không muốn.”
Cô không muốn vào phòng tắm.
Lần nào cũng vậy.
Hôm nay cô không muốn kết thúc như thế.
Cố Tranh, mồ hôi lấm tấm trên sống mũi, vẫn kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy?”
Im lặng.
Anh hôn cô một cái, nghĩ rằng vừa rồi cơ thể cô run rẩy dữ dội, nhíu mày: “Có phải không thoải mái không?”
Ngón tay gạt những lọn tóc ướt dính trên mặt cô, lại hỏi: “Vừa nãy, anh làm đau em à?”
Vẫn là im lặng.
Yết hầu của Cố Tranh chuyển động lên xuống, những giọt mồ hôi nhỏ trên sống mũi đã kết thành hạt lớn.
Thế thì không vào phòng tắm nữa.
Anh cắn nhẹ vành tai cô, nắm lấy tay cô, kéo xuống.
Cơ bắp căng cứng, hơi thở nặng nề.
An Văn hoàn toàn cảm nhận được sự gấp gáp của anh.
Nhưng cô không muốn giúp anh.
Cô rút tay lại, lần nữa từ chối: “Em không muốn.”
Cố Tranh buông tai cô ra, giọng khàn đặc: “Tại sao?”
An Văn: “Em không thích!”
“…”
Cô cắn môi, giọng run rẩy: “Em không thích… như thế này.”
Tiếng thở dừng lại vài giây.
Khi Cố Tranh th.ở dốc trở lại, anh đã bước xuống giường.
An Văn chỉ thấy trong bóng tối, một dáng người mờ nhạt lướt qua cuối giường.