Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 95

Sự trưởng thành và thành tựu của An Văn không thể tách rời sự hỗ trợ của Cố Tranh.

Nếu trong công việc Cố Tranh nghiêm túc hướng dẫn An Văn thì trong cuộc sống anh lại cưng chiều cô vô điều kiện, mọi chuyện đều lấy cô làm trung tâm.

Tháng 11 đến, thành phố này lá vàng dần rụng.

Lại thêm một mùa đông khắc nghiệt.

Vào một buổi tối trước khi đợt gió lạnh theo dự báo sẽ tràn về, Cố Tranh đi công tác trở về nhà.

Bên ngoài, lá cây bị gió cuốn xoay mòng mòng, khắp nơi tơi tả. Còn trong nhà, ánh đèn sáng rực, lò sưởi bập bùng cháy, ấm áp và đầy yêu thương.

Cô gái nhỏ nghe tiếng động liền vứt chiếc máy tính bảng trong tay, thậm chí không kịp mang dép đã chạy ra ngay.

Cố Tranh đứng nghiêng người ở cửa phòng khách thay giày, khóe miệng cong lên một nụ cười nhè nhẹ.

Chuyến công tác lần này đưa anh đến một thành phố còn lạnh hơn Bắc Đô, anh mặc chiếc áo khoác dài bằng len để che đi bí mật trong tay mình.

An Văn cảm thấy Cố Tranh giống như một người chồng vừa trở về từ chuyến đi xa.

Cô muốn nói với anh rằng, ngôi nhà của họ đã có một diện mạo hoàn toàn mới.

Cô nghiêng người, hai tay giơ lên tạo hình bông hoa:

“A Tranh, lò sưởi đã hoạt động rồi đấy!”

Cô còn sắm sửa rất nhiều thứ mới.

Tấm thảm họa tiết cổ điển đặt trước lò sưởi, chiếc ghế đệm tròn màu đen ở giữa, tấm bình phong phong cách Trung Hoa bên cạnh, chiếc ghế cổ đối diện và khúc gỗ đen bên cạnh ghế.

Trên lò sưởi còn bày rất nhiều món đồ trang trí nhỏ xinh.

Nhưng khi An Văn còn chưa kịp giới thiệu về sự tỉ mỉ của mình, Cố Tranh quay người, vén một bên áo khoác, để lộ ra một cái đầu tròn trĩnh, đáng yêu của một chú mèo.

An Văn ngây ra vài giây rồi chạy lại gần, mắt mở to nhìn chú mèo, vừa ngạc nhiên vừa vui sướng:

“Đây là Miêu Miêu sao?”

Miêu Miêu là chú mèo của một nhà hàng gần cổng sau trường của An Văn.

Chú mèo rất đáng thương.

Chú bị buộc dây quanh cổ, dù trời mưa hay nắng đều phải ở ngoài trời, không được chủ chăm sóc đàng hoàng.

Ngay cả thức ăn từ khách qua đường cũng không được nhận một cách tử tế.

An Văn từng nhắc nhở chủ quán rằng mèo không thể ăn sô cô la, nhưng người chủ lại thờ ơ:

“Chỉ là một con mèo, làm gì mà chuyện nhiều thế?”

Tên Miêu Miêu cũng chỉ là cô gọi bừa, thực ra chú mèo chẳng có cái tên nào cả.

An Văn từng muốn đưa nó đến trung tâm cứu trợ, thậm chí đã liên hệ với nhân viên ở đó, nhưng khi đề nghị mua chú mèo bằng tiền, cô lại bị chủ quán từ chối.

Miêu Miêu là một chú mèo Anh lông ngắn rất đẹp, được buộc trước cửa để thu hút khách hàng.

Vì thế chủ quán không muốn bán cho An Văn.

Trong thời gian Cố Tranh đi công tác, An Văn đã phàn nàn với anh qua điện thoại về chuyện này.

Thế nhưng, bằng cách nào mà Cố Tranh lại mang Miêu Miêu về được?

An Văn không hỏi nhiều, bởi bạn trai cô luôn có cách riêng của mình.

Miêu Miêu rõ ràng đã được tắm rửa sạch sẽ, thơm tho, lông được chăm sóc gọn gàng, trông còn đẹp hơn trước.

So với Miêu Miêu, Tam Phong – chú mèo khác trong nhà – trông có phần hơi lôi thôi.

Tam Phong nhìn An Văn, cái đuôi vẫy vẫy:

“Meo~”

An Văn lập tức nịnh nọt:

“Mẹ yêu con!”

Nhưng An Văn ôm lấy Miêu Miêu rồi đi thẳng tới ghế sofa, hoàn toàn phớt lờ người bạn trai mà cô hằng mong nhớ.

Cố Tranh chỉ biết lắc đầu bất lực, bế Tam Phong đi theo. Dường như anh có chút bất mãn với thái độ của bạn gái sau nửa tháng đi công tác trở về.

Tuy vậy, Cố Tranh chẳng hề so đo với An Văn.

Anh nói với cô rằng, sau khi kiểm tra sức khỏe, tình trạng của Miêu Miêu không được tốt, cả về thể chất lẫn tinh thần. Việc điều trị cần thời gian và một khoản chi phí không nhỏ.

Khoản “không nhỏ” này dĩ nhiên không phải là vấn đề với anh, mà là với trung tâm cứu trợ.

An Văn hiểu ý của Cố Tranh, liền cầm lấy bàn chân nhỏ của Miêu Miêu, vẫy vẫy như đang làm nũng:

“Vậy ngài Cố có thể tạm thời nhận nuôi Miêu Miêu được không?”

Cố Tranh không nhịn được, đưa tay nắm cằm An Văn, kéo gần lại và hôn nhẹ một cái:

“Tất cả đều nghe theo ý của An tiểu thư”

An Văn lập tức mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như ánh trăng lưỡi liềm.

Niềm vui này không chỉ vì cô đã cứu được Miêu Miêu, mà còn vì người bạn trai của mình.

An Văn đã vài lần đưa Miêu Miêu đến bệnh viện thú y, mỗi lần đều phải tiêm thuốc.

Nhìn thấy kim tiêm, chính An Văn còn bủn rủn chân tay nhưng vẫn phải an ủi:

“Không sao đâu, không sao đâu…”

Miêu Miêu rất ngoan, nhút nhát và trầm lặng.

Nó thường ngồi thẫn thờ, đôi mắt to tròn nhìn người, khiến ai cũng phải xót xa.

Vào đầu tháng 12, họ chính thức quyết định nhận nuôi Miêu Miêu.

An Văn bế Miêu Miêu, đặt trước mặt Tam Phong và làm như hỏi ý kiến:

“Được rồi! Thành viên cuối cùng trong gia đình chúng ta cũng đã đồng ý rồi!”

Tam Phong ngơ ngác, đưa chân lên gãi đầu.

An Văn cúi xuống, thủ thỉ với Miêu Miêu:

“Miêu Miêu, từ hôm nay trở đi, con là một phần của gia đình chúng ta rồi. Con có vui không?”

Tất nhiên, Miêu Miêu không trả lời.

Thực ra, từ trước đến nay, Miêu Miêu chưa từng kêu meo meo.

Nhưng bác sĩ nói rằng Miêu Miêu không phải bị câm.

An Văn hy vọng một ngày nào đó sẽ được nghe tiếng kêu của nó.

Nhưng nếu nó không muốn, cũng không sao cả.

Sau khi nhận nuôi Miêu Miêu, An Văn muốn đặt cho nó một cái tên chính thức.

Qua nhiều lần thảo luận dân chủ, cuối cùng quyết định đặt tên là Tứ Quý.

Để công bằng, An Văn còn đặt họ cho cả hai chú mèo.

An Tam Phong.

Cố Tứ Quý.

Cố Tranh khó hiểu, đột nhiên thấy mình có thêm hai “đứa con”, mà nếu cần làm giấy khai sinh, cô vợ của anh có thể đi làm ngay lập tức.

Suy nghĩ đến đây, Cố Tranh khựng lại.

“Con cái”…

“Vợ”…

Anh nâng tay phải, tựa lên lưng ghế sofa, hơi nghiêng người nhìn về phía trước.

An Văn đang quỳ trên sàn, nửa thân trên cúi xuống, mông hơi nhô lên, miệng lẩm bẩm:

“Hai đứa ra đây ngay, mẹ hứa sẽ không đánh đâu!”

Không có động tĩnh gì dưới gầm tủ.

An Văn nhổm người lên, nhích về phía trước thêm hai bước.

Cố Tranh thu hồi ánh mắt, chỉnh lại kính.

Tháng 12, nhiệt độ ở Bắc Đô đã giảm xuống dưới 0 độ, khắp nơi phủ một màu trắng bạc.

Vào thời điểm này, ánh nắng cũng không có chút hơi ấm nào.

An Văn sau khi tan học không muốn nán lại bên ngoài mà định nhanh chóng trở về nhà.

Cô đang phân vân không biết buổi chiều có nên ghé qua công ty hay không.

Mặc dù gần đây Cố Tranh thường xuyên đi công tác, nhưng vẫn để lại một số nhiệm vụ trong phạm vi của cô.

Khi An Văn đang theo dòng người đi ra khỏi hành lang, bất chợt nghe thấy giọng của Trần Thư Nghiên.

An Văn quay đầu lại.

Trần Thư Nghiên mặc một chiếc áo khoác lông vũ dáng dài, dù lạnh đến mức rụt cổ nhưng vẫn cố giữ phong độ, không kéo khóa áo, để lộ chiếc váy ngắn bên trong.

Cô chạy đến, khoác lấy cánh tay của An Văn, toàn thân run rẩy:

“Tớ hỏi cậu một chuyện được không?”

An Văn trêu chọc:

“Cậu hết run đã rồi hãy hỏi.”

Hiếm khi Trần Thư Nghiên không đáp trả sự trêu chọc của An Văn mà kéo cô đến một góc ít người qua lại.

Trong góc khuất của một phòng học trống, Trần Thư Nghiên vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, vừa xoa tay vừa nói:

“An Văn, hôm qua tớ nghe ba tớ nói đến chuyện gì mà thỏa thuận đánh cược giữa Vạn Vật và Tần Vũ, còn nói Vạn Vật bị đứt đoạn chuỗi vốn, đó là nhà cậu phải không?”

Nghe chủ đề mà Trần Thư Nghiên đề cập, An Văn ngơ ngác, vẻ mặt đầy khó hiểu:

“Cái gì cơ?”

Trần Thư Nghiên khoanh tay trước ngực, hai tay nhét dưới nách, chân run rẩy:

“Tớ chỉ nghe ba tớ nói sơ qua vậy thôi. Tớ hỏi thì ông ấy lại không chịu nói chi tiết.”

An Văn há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại khép lại.

Nhìn thấy sắc mặt của An Văn thay đổi, Trần Thư Nghiên bĩu môi:

“Cậu đừng lo lắng quá. Tớ chỉ tiết lộ cho cậu nghe trước thôi. Hơn nữa, biết đâu ông già nhà tớ cũng chỉ nghe phong phanh thôi ấy mà.”

Trong lòng An Văn dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

Cô suy nghĩ vài giây, lập tức lấy điện thoại gọi cho An Tế.

Điện thoại mới đổ chuông vài lần đã được An Tế bắt máy nhưng anh lại mở lời với thái độ không mấy kiên nhẫn:

“Lại hết tiền rồi hả?”

Tại sao anh lại hỏi như vậy?

Bởi vì gần đây, thẻ chi tiêu sinh hoạt của An Văn đã vài lần hết tiền, mỗi lần đều phải nhờ đến An Tế.

Cô cũng từng hỏi lý do nhưng An Tế chỉ nói rằng công ty đã thay đổi nhân viên tài chính mới.

Nhớ lại chuyện đó, cộng thêm những gì Trần Thư Nghiên vừa nói, lòng An Văn càng thêm bối rối.

An Tế không nghe thấy cô trả lời, liền gọi:

“Alo?”

An Văn giật mình, nuốt nước bọt, giọng đầy tức giận:

“An Tế! Tại sao nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà không nói cho em biết?!”

Lần này, đầu dây bên kia lại im lặng.

An Văn liếc nhìn Trần Thư Nghiên đang rung chân đối diện, tiếp tục nói:

“Anh còn định giấu em nữa sao? Bạn em, Trần Thư Nghiên, còn nghe ba cậu ấy nói rồi!”

Trần Thư Nghiên đang rung chân bỗng khựng lại, trợn tròn mắt, ngón tay chỉ vào mình, miệng mấp máy:

“Tớ… tớ…”

An Văn đưa tay ấn xuống tay của Trần Thư Nghiên, tập trung lắng nghe âm thanh trong điện thoại.

Cô nghe thấy An Tế thở dài rồi nói:

“Nói cho em biết thì làm được gì? Em ngoan ngoãn ở Bắc Đô, đừng gây thêm rắc rối đã là giúp anh rồi!”

Bình Luận (0)
Comment