Trời nắng ấm, dưới bầu trời trong xanh, một chiếc máy bay từ từ hạ cánh, chạy băng băng đến bãi đỗ.
Sau hai năm rưỡi, cuối cùng An Duyệt vẫn trở về.
Hành khách mệt mỏi đứng dậy chuẩn bị xuống máy bay.
An Duyệt hôn đứa con trai bé bỏng trong lòng, cười tươi nói: “Cục cưng, chúng ta xuống máy bay nào.”
Sau khi ngồi bốn tiếng trên máy bay, bé An Trạch Hạo một tuổi bảy tháng vỗ tay vui vẻ, cố gắng phát âm từng chữ: “Xuống máy bay... Hạo Hạo xuống máy bay.” Nhóc con giãy giụa muốn xuống đất, cân nặng hiện tại bé là 23 cân (*), lúc An Duyệt mang thai đã biết được sức mạnh của con trai mình, bé đột nhiên giãy giụa như vậy, cơ thể nhỏ nhắn của cô suýt thì không giữ nổi.
(*) 1 cân = 0,5 kg
Nhưng may là cô đã quen rồi, sau khi ôm chặt con, cô nhẹ nhàng nói với An Trạch Hạo: “Hạo Hạo đừng nóng vội, mẹ bế con đến sảnh sân bay rồi con xuống nhé?”
Bé Trạch Hạo nhìn mẹ, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp, như đang do dự.
An Duyệt mỉm cười nhìn những hành khách xung quanh đứng dậy chuẩn bị xuống máy bay, giải thích: “Bạn đồng hành của chúng ta cũng sắp xuống máy bay rồi. Nếu mẹ bế con, chúng ta sẽ đi nhanh hơn.”
Bé Trạch Hạo cười gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Vâng ạ!” Đồng thời vòng tay ôm cổ mẹ, tư thế này giúp mẹ bế bé không bị mệt.
Hành lý của An Duyệt đã ký gửi, balo đeo bên người chủ yếu là đồ dùng của An Trạch Hạo, không nhẹ lắm nhưng cũng không quá nặng.
Khi đi qua thang ống, vào sảnh lớn của sân bay rộng lớn, An Trạch Hạo trở nên phấn khích.
“Mẹ, xuống!”
“Được rồi.” An Duyệt cúi người đặt con xuống, dặn dò: “Rất đông người, phải đi chậm thôi nhé.”
Bé đáp dứt khoát: “Vâng ạ!” Tuy nói như vậy, nhưng mấy tiếng đồng hồ không được vận động, bé vẫn không kiềm được mà chạy tung tăng.
An Duyệt nhìn bóng lưng chạy xa của con trai, bất lực bước nhanh đuổi theo.
Hai tay rảnh rỗi, cô lấy điện thoại ra, bật máy.
Cô vừa định gọi điện cho Kha Vân thì thấy có tin nhắn từ cô ấy.
[Duyệt Duyệt, xin lỗi, xin lỗi! Có một nghệ sĩ của tớ gây ra chuyện, giờ tớ phải lên đường đi Vô Tích, không thể đến đón cậu được rồi, tớ thất hứa, khi nào về cậu muốn giày vò tớ thế nào cũng được! Tớ đã bảo đồng nghiệp Đại Từ đi đón cậu rồi, số điện thoại là 139XXXXXXXX. Cậu giúp tớ xin lỗi con trai nuôi nhé, đợi tớ về sẽ bù lại cho hai mẹ con cậu.]
An Duyệt đọc tin nhắn xong, cô không hề khó chịu, ngược lại còn không nhịn được cười khi hình dung ra biểu cảm của Kha Vân lúc gửi tin nhắn sẽ như thế nào. Cô đã quen biết Kha Vân nhiều năm, tính cô ấy nóng nảy, chắc chắn là đang rất điên tiết.
Cô vừa định trả lời để cô ấy yên tâm thì vô tình ngẩng đầu lên rồi vội vàng cất điện thoại đi, chạy lên phía trước.
Bởi vì đột nhiên có một đám người đi tới, bé Trạch Hạo thì vẫn đang hưng phấn chạy về phía trước.
Cô sợ bé chạy vào đám đông sẽ nguy hiểm nên chạy đến nắm lấy tay bé: “Chúng ta nắm tay nhau đi nhé?”
“Dạ!”
Giọng nói đáng yêu thu hút ánh nhìn của một số người đi đường, thấy là một đứa trẻ xinh xắn thì không nhịn được nhìn kỹ hơn một chút.
Một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi dừng bước khen ngợi: “Em bé đáng yêu quá! Mắt to, đẹp ghê.”
Bé Trạch Hạo vui vẻ ngẩng đầu nhìn người khen mình, nũng nịu nói: “Chào chị!”
Cô gái vốn đã quen bị gọi là “dì” cảm thấy vô cùng sung sướng khi được gọi là “chị”, cô cúi người nói thêm vài câu với bé.
An Duyệt đã quá quen với tình huống này, cô đứng ở bên cạnh mỉm cười nhìn họ.
Tuy nhiên, sự chú ý của cô gái và những người qua đường khác đã nhanh chóng bị một giọng nói khác thu hút.
Nói đúng hơn là giọng nói của một đám đông.
“Bùi Vũ Hành! Em yêu anh!”
Sau khi nghe thấy cái tên này, nụ cười của An Duyệt nhất thời cứng đờ, cả người cũng khẽ run.
Ánh mắt cô không khỏi liếc về phía đám đông, trong đám người đông đúc, có thể liếc thấy ngay dáng người cao lớn của anh.
Chỉ một cái liếc mắt, hơi thở của cô bỗng trở nên gấp gáp, hỗn loạn, theo phản xạ tự nhiên, cô vội vàng bế An Trạch Hạo lên, bước nhanh về phía trước.
Trong đám đông có rất nhiều người giơ những thiết bị nhiếp ảnh chuyên nghiệp, tiếng chụp hình và đèn flash lóe lên không ngừng.
An Trạch Hạo bị bế lên rất tò mò, cứ nhìn về phía bên đó, ánh mắt bị ánh đèn flash làm cho khó chịu, bé đưa tay lên dụi dụi.
An Duyệt thấy vậy, một tay đỡ lấy cái đầu nhỏ của bé, che đi những ánh sáng chói mắt kia.
An Trạch Hạo là một đứa trẻ tò mò, bé hỏi: “Mẹ ơi, là cái gì?” Bé chỉ nói được những câu đơn giản, đưa ngón tay chỉ về phía những chiếc máy đó.
Nếu là bình thường, An Duyệt sẽ nhẹ nhàng nói cho bé tên gọi và chức năng của nó, nhưng bây giờ đầu óc cô đang hỗn loạn nên chỉ nói: “Mẹ sẽ nói cho con sau được không? Chúng ta ra ngoài trước đã.”
Giọng cô rất nhỏ, như thể sợ người khác nghe thấy.
“Vâng.” Bé Trạch Hạo đáp.
“Vâng” gần như là câu cửa miệng của bé.
Dù khổ, dù mệt, dù cô đơn, nhưng chỉ cần nhìn thấy bé con ngoan ngoãn đáng yêu, An Duyệt luôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có một đứa con trai như An Trạch Hạo, cô thật sự rất biết ơn, cảm ơn ông trời đã ban tặng cho cô, cũng cảm ơn người kia.
Chỉ có điều với anh, ngoài lòng biết ơn, cô còn cảm thấy áy náy nhiều hơn. Tuy nhiên, có lẽ mãi mãi không gặp lại mới là lời xin lỗi tốt nhất với anh.
Cô bế An Trạch Hạo đi về phía lối ra, không ngoảnh đầu lại.
Sau khi lấy hành lý và đi ra ngoài, cô nhìn thấy ngay giữa đám đông đứng chờ đón người có một người đàn ông giơ tấm biển lớn, trên đó ghi tên cô, chữ rất to và nổi bật.
Tâm trạng vừa mới bình ổn của An Duyệt lại trở nên hoảng loạn, cô vội giơ tay vẫy vẫy người đàn ông đó.
Đại Từ xác định được An Duyệt và An Trạch Hạo, anh ấy cười rồi thu tấm biển lại, tiến tới gần.
“Cô là cô An sao?” Đại Từ hơi mập, nụ cười rất tươi, rất nhiệt tình.
An Duyệt cũng đáp lại bằng một nụ cười: “Tôi là An Duyệt, chào anh.”
“Chào cô, chào cô, tôi là người do Kha Vân dặn tới đón cô, cô cứ gọi tôi là Đại Từ là được.” Anh ấy nhận lấy vali hành lý của An Duyệt.
An Duyệt: “Cảm ơn.”
An Trạch Hạo nói theo mẹ: “Cảm ơn.”
Đối diện với khuôn mặt đáng yêu của An Trạch Hạo, nụ cười trên môi Đại Từ sâu hơn, anh ấy chào hỏi với bé: “Bé đẹp trai, xin chào.”
An Trạch Hạo cười híp mắt, học theo: “Bé đẹp trai, bé đẹp trai Hạo Hạo.”
An Duyệt không khỏi bật cười: “Nhóc đỏm dáng.”
An Trạch Hạo: “Nhóc đỏm dáng.”
“Ha ha!” Đại Từ bị bé chọc cười: “Không phải đỏm dáng, là sự thật, về sau bé đẹp trai chắc chắn còn đẹp hơn cả minh tinh.”
Đại Từ nói đều là lời thật lòng, anh ấy làm việc trong giới giải trí, đã từng gặp vô số những minh tinh đẹp trai, hiểu rất rõ thật ra phần lớn trong số họ đều là nhờ sự trau chuốt bên ngoài, ngoại hình của An Trạch Hạo trong tương lai chắc chắn sẽ vượt mặt rất nhiều minh tinh lớn.
Đối với lời khen như vậy, đa phần các bà mẹ ắt hẳn sẽ rất tự hào. Nhưng tâm trạng của An Duyệt lại vô cùng phức tạp, lúc này cô cảm thấy chột dạ nhiều hơn.
Đằng xa có phóng viên đang quay video, An Duyệt đổi tay ôm An Trạch Hạo, để bé quay lưng về phía phóng viên, đồng thời che mặt mình lại. Tuy nhiên, tấm biển đón khách trên tay Đại Từ hơi nổi bật, cô xấu hổ nói: “Cái này, không cần dùng nữa nhỉ?”
Đại Từ giơ tấm biển lên rồi lại hạ xuống, đúng lúc mặt có tên hướng về phía phóng viên: “Tôi sẽ đem ra xe cất đi.”
An Duyệt bất an nhìn về phía phóng viên: “Để tôi giúp anh đem đi vứt nhé?”
Đại Từ ôm tấm biển vào lòng như bảo bối, nói: “Tấm này không thể vứt đi, lần sau đón người còn dùng được.”
An Duyệt hơi đau đầu: “Vậy chúng ta mau đi thôi.”
*
Kha Vân đã sắp xếp chỗ ở cho An Duyệt, Đại Từ lái xe đưa cô đến đó.
Quãng đường hơi xa, An Trạch Hạo chỉ ngủ một chút trên máy bay nên đã thiếp đi. Đại Từ rất ân cần, ngừng nói chuyện, tập trung lái xe, để bé ngủ ngon lành.
An Duyệt nhìn quang cảnh vừa quen thuộc vừa có phần xa lạ bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng hỗn loạn trăm mối tơ vò.
Trước khi quay về đây, cô đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh gặp lại anh, nhưng cô không ngờ sẽ gặp anh ngay lúc vừa xuống máy bay, quả thực quá đột ngột.
May mắn là anh không nhìn thấy cô.
Cô từng tưởng tượng đến phản ứng của anh khi gặp lại cô, thành thật mà nói, cô không thể mường tượng được.
Giữa họ, dường như chẳng mấy thân thuộc.
Nghĩ nhiều cũng vô ích, dù sao cô cảm thấy sau này chắc là sẽ không còn trùng hợp như vậy nữa đâu, dù sao anh là một minh tinh được người người chú ý, còn bây giờ cô chỉ là một bà mẹ bình thường.
Nơi người bình thường gặp được minh tinh nhiều nhất có lẽ là ở sân bay, nhưng chẳng mấy ai thường xuyên đến sân bay hết.
Vì vậy, sẽ không gặp lại nữa.
An Duyệt đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thở phào nhẹ nhõm, cả người thoải mái hơn hẳn.
“Đại Từ, hôm nay thật sự làm phiền anh quá.” Ban nãy vì lo chuyện trong lòng, cô không kịp chào hỏi cẩn thận với Đại Từ vất vả ra đón ở sân bay, lúc này cô mới bù đắp lại.
“Ui chà! Cô An khách sáo quá rồi, cô là bạn thân của Kha Vân, tức là bạn của tôi rồi, chuyện cỏn con như vậy có là gì chứ.” Đại Từ thoải mái nói.
An Duyệt cười, tiếng cười như chuông bạc, thanh thúy êm tai: “Đã là bạn thì sao còn gọi tôi là cô An?”
Đại Từ nhất thời cứng họng, cười ha hả, nói: “Vậy sau này tôi gọi cô là An Duyệt nhé.”
“Được.”
Bạn bè của An Duyệt không nhiều, hai năm ở Malaysia, ngoài Kha Vân ra, cô không liên lạc với bất cứ ai nữa.
Tình hình của cô, càng ít người biết thì càng tốt.
An Trạch Hạo trong lòng bỗng cử động nhẹ, cọ cọ người tìm kiếm hơi ấm trong lòng mẹ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy quần áo của mẹ, không bao lâu sau đã ngoan ngoãn nằm yên, còn cong miệng cười.
An Duyệt nhìn nụ cười trong mơ của con trai mà bật cười theo, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt v e trán con.
Đại Từ nói nhỏ: “An Duyệt, cô có thể để thằng bé nằm trên ghế, tôi vừa mới vệ sinh khử trùng xe hôm qua.”
Dáng người An Duyệt nhỏ nhắn, trông rất gầy gò yếu ớt, nhưng An Trạch Hạo thì lại chắc người, vừa nãy anh ấy bế một lúc đã cảm thấy hơi nặng tay. An Duyệt phải ôm bé mãi, nhìn có hơi đau lòng.
Lúc Kha Vân gọi điện cho anh ấy đã nhấn mạnh không được hỏi bất kỳ vấn đề nào về bố của đứa trẻ, vậy nên anh ấy đoán rằng mối quan hệ của cô có vấn đề.
Một người phụ nữ nuôi con một mình, thật sự không dễ dàng.
“Không sao, tôi ôm thằng bé ngủ sẽ ổn hơn.” Trong môi trường xa lạ, trẻ con rất dễ mất cảm giác an toàn.
“Tôi sợ cô mệt.” Đại Từ có tính cách thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy.
An Duyệt ấm lòng: “Không mệt, tôi đã quen rồi.”
Đại Từ càng thấy thương hơn, trong lòng chắc mẩm là chồng cô không biết quan tâm, thiếu trách nhiệm.
Ba mươi phút sau, xe dừng lại ở một khu chung cư cao cấp ở vành đai ba.
An Trạch Hạo tỉnh dậy, mở mắt nhìn thấy mẹ liền cười ngoan ngoãn gọi: “Mẹ ơi.”
“Bảo bối, chúng ta về đến nhà rồi.”
An Trạch Hạo phấn khích, chống người dậy nhìn ra ngoài.
Nơi này rất xa lạ đối với bé, nhưng những ngày qua An Duyệt đã nói với bé rằng họ sẽ đến một nơi ở mới, một ngôi nhà mới.
“Là nhà mới đấy.” Cô dịu dàng giải thích.
An Trạch Hạo quay đầu nhìn cô, đôi mắt như nho đen sáng lấp lánh.
“Nhà mới, có bố không?” Bé rất phấn khích, vỗ tay bồm bộp.
An Duyệt chột dạ: “À ờm... tạm thời chưa có bố.”
Cô hy vọng sẽ sớm gặp được một người đàn ông ly hôn phù hợp, cùng xây dựng một gia đình.
Sự nghiệp và hôn nhân là hai lý do chính khiến cô trở về nước.