Cục Cưng Của Ảnh Đế - An Ninh Nhi

Chương 8

“Đinh!” Thang máy tới, An Duyệt không cần phải đối diện với phiền phức nữa.

Sau khi ra khỏi thang máy, bé Trạch Hạo giãy giụa muốn xuống: “Về nhà về nhà.”

Dù bé còn nhỏ nhưng lúc giãy giụa lại rất khỏe, sức lực của Bùi Vũ Hành không hề kém mà cũng suýt nữa không giữ được.

An Duyệt thấy vậy, lập tức tiến lên giữ bé Hạo Trạch có phần thô lỗ lại: “Hạo Hạo, con đừng gấp.”

“Gấp…” Cậu nhóc lẩm bẩm, thân hình nhỏ nhắn vẫn vặn vẹo trong tay Bùi Vũ Hành.

An Duyệt đành bó tay, nói với Bùi Vũ Hành: “Thả thằng bé xuống đi.”

“Có phải nó mắc tè không?” Bùi Vũ Hành hỏi, đồng thời thả bé con nghịch ngợm xuống đất.

Bé Hạo Trạch được tự do, lập tức chạy đi, dẫn đường về nhà cho người lớn.

“Anh, trẻ con tầm tuổi này vẫn còn mặc tã giấy, mắc tè cũng không sợ.” Lâm Uy phổ cập kiến thức cho Bùi Vũ Hành.

An Duyệt nhìn Lâm Uy đầy tán thưởng, gật đầu: “Ừ, đúng rồi.”

Bùi Vũ Hành không lên tiếng, chỉ nhìn Lâm Uy một cái, trong mắt không có chút biết ơn nào.

Lâm Uy ngậm miệng lại, quay người đuổi theo bé Trạch Hạo.

Vẫn là trẻ con đáng yêu hơn.

Bé Trạch Hạo chạy rất nhanh, khi sắp tới cửa nhà, bé đột nhiên ngã sấp xuống.

“A…” Bé nằm dưới đất, thốt lên một tiếng, có vẻ hơi đau nhưng không khóc.

Bùi Vũ Hành thấy tim mình như thắt lại, vội bước tới với vẻ mặt lo lắng.

Trước đây, khi thấy những đứa trẻ khác ngã rồi khóc lớn, sau đó bố mẹ chúng lo lắng, vừa vội vàng vừa xót con, anh luôn cho rằng họ đã phản ứng thái quá, trẻ nhỏ ngã là chuyện bình thường, chỉ cần đứng dậy là được, nếu bị thương thì bôi thuốc, anh biết sau cơn đau, chúng sẽ tự khắc cẩn thận hơn.

Nhưng bây giờ, anh nhìn An Trạch Hạo nhỏ bé, non nớt mềm mại, ngã một cái như vậy chắc chắn sẽ rất đau.

Hai người đàn ông chân dài nhanh chóng chạy lại gần.

So với họ, An Duyệt bình tĩnh hơn nhiều, cô thong thả bước tới, nói: “Hạo Hạo, tự đứng dậy đi con.”

An Trạch Hạo liếc nhìn người bố vừa định cúi xuống bế mình, cuối cùng vẫn tự mình bò dậy.

“Đau không?” Bùi Vũ Hành cúi đầu hỏi An Trạch Hạo.

An Trạch Hạo gật đầu, vẻ mặt đáng thương. “Đau ạ.”

An Duyệt ngồi xổm xuống bên cạnh con trai, mỉm cười hỏi: “Đau ở đâu vậy? Mẹ xem nào.”

An Trạch Hạo đưa tay ra, khi nãy ngã xuống đất, lòng bàn tay bé đã bị đỏ ửng.

“Mẹ thổi phù phù là không đau nữa.”An Duyệt thổi nhẹ vào lòng bàn tay của bé: “Xong rồi!”

Nếu là bình thường, làm vậy xong An Trạch Hạo sẽ được “chữa khỏi”, vui vẻ tiếp tục chạy. Nhưng lần này, vẻ mặt bé không thay đổi, cũng không rụt tay về mà nhìn về phía Bùi Vũ Hành.

“Bố, thổi phù phù.” Bé giơ bàn tay mũm mĩm về phía anh.

Cảm giác được đứa trẻ cần mình như thế này, vừa mới mẻ vừa thú vị, trái tim Bùi Vũ Hành mềm nhũn.

Chênh lệch chiều cao hai bố con quá lớn, Bùi Vũ Hành ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của An Trạch Hạo.

Bàn tay của đứa trẻ rất nhỏ, nhiều thịt, các ngón tay đầy đặn, giống như hồ lô đường vậy.

Lòng bàn tay nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, đứa nhỏ đang háo hức nhìn anh.

Dưới ánh mắt đầy hy vọng của bé, Bùi Vũ Hành học theo dáng vẻ của An Duyệt lúc nãy, nhẹ nhàng thổi vào lòng bàn tay bé.

Anh vừa thổi xong, An Trạch Hạo liền nhìn sang Lâm Uy.

Bùi Vũ Hành nắm lấy bàn tay nhỏ, bao bọc bàn tay đáng yêu ấy trong lòng bàn tay mình. Anh dắt bé đứng dậy, nói với An Duyệt: “Về nhà thôi.”

Vào đến cửa, Bùi Vũ Hành đánh giá ngôi nhà này.

Sạch sẽ, gọn gàng, vừa đơn giản lại vừa ấm áp, có rất nhiều đồ chơi trẻ em, trông rất đáng yêu.

Vừa vào nhà, An Trạch Hạo đã chạy ngay đến khu vui chơi, ánh mắt của Bùi Vũ Hành dõi theo bóng dáng nhỏ bé kia.

Bùi Vũ Hành đứng thẳng, phong thái phi phàm, sự ngại ngùng chưa bao giờ xuất hiện trên nét mặt anh.

Ngược lại, An Duyệt rất căng thẳng: “Hai người ngồi nghỉ trên ghế sofa một lát, tôi đi pha trà.”

Bùi Vũ Hành: “Không cần.”

An Duyệt nghĩ thầm, có phải anh định không nán lại lâu không? Như vậy thì càng tốt. Cô thở phào nhẹ nhõm.

Cảm xúc của cô luôn biểu hiện ra bên ngoài, Bùi Vũ Hành đã nắm bắt thành công khóe miệng hơi cong lên của cô.

Anh cười khẩy trong lòng, nói: “Để Lâm Uy đi pha là được mà, em lại đây đi.”

An Duyệt đột nhiên có cảm giác như bị giáo viên gọi đến để khiển trách.

Hai người ngồi xuống ghế sofa.

Trong phòng khách chỉ có một chiếc ghế sofa ba chỗ, anh ngồi ngay vào vị trí chính giữa. An Duyệt không có lựa chọn khác, nhưng cô vẫn cố hết sức ngồi sang một bên, nhờ dáng người nhỏ nhắn nên ở giữa còn thừa khoảng nửa chỗ.

Bùi Vũ Hành liếc nhìn khoảng trống đó, mặt không cảm xúc.

An Duyệt giả vờ không biết, mím môi, chủ động nói: “Tôi muốn chính thức xin lỗi anh vì chuyện tự ý sinh ra An Trạch Hạo, rất xin lỗi anh. Lần này tôi trở về, không phải để gây thêm phiền phức cho anh đâu, hiện tại tôi có khả năng nuôi con.”

Bùi Vũ Hành nghe đến đây thì bật cười, nụ cười ấy chẳng có chút vui vẻ nào.

“Chỉ sai thế thôi sao?”

An Duyệt nhìn anh: “Tôi biết tôi đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh…”

Bùi Vũ Hành chẳng còn kiên nhẫn nghe cô nói những lời đó, hỏi: “Tại sao em lại bỏ đi? Vì đứa bé?”

An Duyệt im lặng một lúc, lắc đầu: “Không phải, tôi phát hiện mình có thai sau khi đã bỏ đi, đó là một sinh linh nhỏ bé, tôi không đành lòng phá bỏ.”

Đứa bé là của hai người, mặc dù cô cho rằng việc sinh đứa bé ra không có gì sai, nhưng đúng là cô đã có lỗi với Bùi Vũ Hành. Sau này anh còn phải cưới vợ sinh con, nếu biết sự tồn tại của An Trạch Hạo chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến anh.

Vì thế, cô rất không muốn gặp anh, để anh biết đến sự tồn tại của An Trạch Hạo.

Nhưng rồi anh vẫn phát hiện ra, An Duyệt biết anh là người ngay thẳng, chính trực, anh sẽ nhận An Trạch Hạo, có lẽ cũng sẽ muốn gánh vác một phần trách nhiệm của người bố.

An Duyệt hết sức tin tưởng điều đó.

Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của anh, cô và anh đã chia tay hai năm nay, hồi đó ở bên nhau cũng mới hơn một tháng, tình cảm chưa được bền chặt. Cô từng nghĩ đến việc anh sẽ cho cô một đám cưới, nhưng nếu anh kết hôn vì đứa trẻ, cô không muốn như vậy.

“Lý do rời xa tôi.” Bùi Vũ Hành nhắc nhở cô trả lời.

“Tôi thấy chúng ta không hợp nhau.” An Duyệt nhỏ giọng nói.

“Sao lại không hợp nhau?” Anh có chút kích động.

“Những gì tôi viết trong tờ giấy nhắn trước kia đã nói rõ rồi.”

“Giới giải trí không hợp với em, em phải theo đuổi ước mơ của mình ư? Em còn trẻ, phải đi xa để va chạm sao? Em và tôi không cùng một thế giới, em muốn trở về thế giới của mình à?” Bùi Vũ Hành nói rất nhanh, vì anh đã đọc đi đọc lại nội dung trên tờ giấy nhắn hàng trăm lần, thậm chí nó còn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh. Trong giấc mơ, cô luôn mỉm cười nói những lời này với anh, nhẹ như gió thoảng mây bay, như thể đây chẳng phải chuyện gì sai trái, như thể cô không hề biết anh sẽ đau lòng.

Ha ha!

An Duyệt gật đầu: “Ừm, bây giờ tôi đã gần như thực hiện được ước mơ của mình rồi.”

Vết thương tạo thành ngày đó, trải qua hơn hai năm, hẳn đã lành lại rồi, sao phải lật ra để bôi thuốc và điều trị lại một lần nữa.

Cô cố gắng mỉm cười, anh từng nói anh thích nụ cười của cô nhất. Không biết bây giờ có còn thích cô không, nhưng khi quay lại gặp anh, cô thấy mình vẫn rung động như lần đầu.

Một người như anh, ai mà không rung động chứ?

Bàn tay Bùi Vũ Hành đặt trên chân nắm chặt lại, An Duyệt đã nhìn thấy.

Trong lòng Bùi Vũ Hành còn rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng bây giờ anh không bình tĩnh nổi, anh sợ An Duyệt lại nói ra những lời vô lương tâm làm anh đau lòng.

Những chuyện khác, để sau hãy nói.

Anh ngoảnh đầu nhìn An Trạch Hạo đang chơi đồ chơi, miệng bé ê a nói những lời người bình thường không thể hiểu được. Lâm Uy đang chơi cùng bé.

“Đứa bé là con trai tôi.”

“Anh... tại sao lại chắc chắn như vậy?”

Người bình thường hẳn là sẽ đi xét nghiệm ADN hoặc hỏi cô, nhưng anh lại rất chắc chắn.

“Sinh nhật của nó vào tháng bảy hoặc tháng tám, phải không? Trừ khi sinh non.”

An Duyệt kinh ngạc: “Anh đã điều tra thằng bé?”

“Không cần, chẳng cần thiết. Vậy là vào đêm cuối tháng mười một hôm đó em đã mang thai.” Bùi Vũ Hành học chuyên ngành Toán học ở đại học, anh đã tra một chút kiến thức về lĩnh vực thai sản trên mạng, tính toán rất dễ dàng.

An Duyệt đỏ mặt, cô vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng đêm đó, bao cao su dùng hết, anh định đi mua, nhưng hai ngày nữa là đến kỳ kinh nguyệt của cô, hôm đó là kỳ an toàn, cô nhất quyết không cho anh đi mua.

Cô nhớ đêm đó mình rất táo bạo, còn anh thì rất điên cuồng.

“Đỏ mặt cái gì?” Bùi Vũ Hành vạch trần cô.

Thật ra, anh cũng nhớ đến đêm đó, cả hai đã rất vui vẻ.

Sau hai năm cấm dục, h@m muốn ngủ yên trong cơ thể anh dần thức tỉnh.

Trước đây, anh rất thích vạch trần sự xấu hổ của cô, nhìn thấy mặt cô càng đỏ hơn thì vui vẻ cười lớn.

An Duyệt buồn bực, không trả lời anh mà hỏi: “Vậy... bây giờ ý kiến anh thế nào?” Bị anh trêu chọc, cô không còn sợ anh như thế nữa.

“Xem biểu hiện của thằng bé, nó rất muốn bố. Tôi sẽ cho thằng bé tình thương của bố.”

Đứa bé là trách nhiệm của cả hai người. Trước khi gặp lại họ, anh không rõ cảm giác làm bố sẽ như thế nào, nhưng khi gặp An Trạch Hạo, khi bé ôm chân anh gọi “bố” thì đột nhiên anh có thể cảm nhận được rất sâu sắc.

“Thật ra cũng không sao, có thể tôi sẽ…”

“Hay em muốn tìm cho con một người bố dượng?”

An Duyệt không trả lời, anh luôn dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô.

“Tôi không cho phép.” Bùi Vũ Hành kiên quyết nói, ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Chúng ta có thể kết hôn.”

An Duyệt không thể tin nổi nhìn anh, ánh mắt anh rất kiên định, không phải nói đùa.

Sau một thoáng bối rối, An Duyệt lắc đầu: “... Không muốn. Chúng ta đã là chuyện quá khứ rồi.”

Hơn hai năm, lần chia tay trước cũng như vậy. Hơn nữa, cô có thể kết hôn với người khác vì con, nhưng với anh, cô không muốn.

Kỷ niệm đẹp đẽ giữa cô và anh được cất giữ như thế đã là rất tốt rồi.

Cô không muốn phá hỏng nó.

Bùi Vũ Hành bị từ chối, rất lâu không nói gì.

Bầu không khí trở nên tồi tệ.

An Trạch Hạo chạy tới theo sự chỉ dẫn của Lâm Uy.

Bé nhắm đúng mục tiêu, trèo lên khoảng trống giữa An Duyệt và Bùi Vũ Hành, rồi đứng dậy trên ghế sofa, đưa khuôn mặt nhỏ lại gần mặt Bùi Vũ Hành, chu miệng hôn một cái vào mặt anh.

Sau đó bé quay người hôn một cái lên mặt An Duyệt.

“Yêu bố, yêu mẹ.”

Giọng nói ngây thơ, nụ cười hồn nhiên làm tan chảy trái tim của hai người.

Bình Luận (0)
Comment