Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 24

Hai người về đến nhà, mặt nàng còn phồng lên rầu rĩ không vui, âm thầm ở trong lòng quyết định, không bao giờ nói chuyện với Giang Nhị nữa.

Cô nào biết nàng suy nghĩ cái gì, cô còn đang sầu muộn không biết ban đêm nên ngủ như thế nào.

Lúc trước đều là Tứ Bảo ngủ trên giường, còn cô chen ở trên ghế bập bênh, mà như vậy thì mỗi sáng tỉnh dậy, toàn thân sẽ vô cùng khó chịu; còn bây giờ thì hai người đã ở bên nhau, cũng chỉ có một giường, nên cũng không ngại thử ngủ cùng nhau.

Cô lật trong ngăn tủ lấy ra một cái chăn mềm ném lên giường, rồi lại tìm một cái bao gối bọc vào gối đầu.

Tứ Bảo ngồi ở trên giường nhìn cô bận trước bận sau, trong lòng thở phì phì, giống như là muốn đi làm cái gì, lập tức đứng lên, đi đến sau lưng cô, không được tự nhiên nhỏ giọng nói:" Ta, giúp ngươi"

Cô đang trải giường chiếu còn cho rằng mình nghe lầm, giống như gặp quỷ quay đầu nhìn Tứ Bảo, thấy bộ dáng hẹp hòi của nàng, cũng không biết đang nháo cái gì mà không được tự nhiên thế này.

Cô buông chăn mền trong tay ra, thập phần tri kỷ tránh xa vị trí:" Vậy được rồi, ngươi tới"

Tứ Bảo thấy cô tự giác như vậy, cũng không nói lời nào, cúi đầu đi đến mép giường tiếp nhận chăn mềm cô mới buông, rất ra dáng cầm lấy dũ ra, đem chăn bày vuông vức ở trên giường, sau đó dùng tay vuốt những nếp gấp ở trên chăn thẳng ra.

Cô rất thú vị ôm cánh tay đứng ở bên cạnh nhìn nàng trải ra, thấy nàng trải cũng không tệ:" Nhìn không ra, tay nghề cũng không tệ lắm"

Tứ Bảo có chút kiêu ngạo ngẩng cao đầu, hướng về phía cô hồn nhiên hừ một tiếng.

Thật là tính nết của tiểu cô nương, cô liếc nhìn nàng một cái cũng không nói nhiều, đi ra bên ngoài múc nước chuẩn bị tắm.

Đương nhiên, buổi tối Tứ Bảo cũng phải tắm rửa, nhưng ở nhà từ trước tới nay đều là Dư đại nương giúp nàng tắm, căn bản tự mình sẽ không tắm được.

Kết quả là cô cả người đầy hơi nước bước ra từ phòng tắm, đã nhìn thấy nàng ôm đống quần áo đứng ngây ngốc ờ cửa, trên mặt còn đầy mong chờ nhìn cô.

" Tự mình không thể tắm?" Cô chưa từ bỏ ý định hỏi nàng.

Tứ Bảo lắc đầu, tự mình nàng không biết tắm rửa đâu, nương nói, chuyện tắm rửa như vậy trừ bà có thể giúp nàng thì cũng chỉ có Giang Nhị.

" Nương nói, muốn ngươi tắm"

Cứ việc lặp lại nguyên lời của bà là, 'về sau Tứ Bảo gả chồng, nương sẽ không thể giúp ngươi tắm rửa, Tứ Bảo phải học cách tự tắm rửa, cũng có thể để Giang Nhị hỗ trợ dạy ngươi làm sao tắm'.


Nhưng là Tứ Bảo cố tình chỉ nghe thấy được mấy chữ Giang Nhị tắm mà thôi.

Cô trợn tròn mắt, đành phải nhận mệnh thay nàng nấu nước nóng, chuẩn bị giúp nàng tắm.

" Vậy tự mình sẽ c ởi quần áo?"

" Sẽ nha"

Thấy nàng gật đầu nói sẽ, cô nhẹ nhõm thở dài một hơi, còn tốt biết tự mình c ởi quần áo.

Động tác của nàng thuần thục đem quần áo trên người c ởi sạch sẽ, sau đó chậm rãi bò vào trong thùng tắm.

Toàn bộ quá trình cô đều đứng quay lưng với nàng, hai mắt nhìn chằm chằm ánh nến nhợt nhạt kia, đợi đến khi nàng nhỏ giọng kêu cô, nói tốt, cô mới chậm rãi xoay người lại.

Xoay qua liền thấy Tứ Bảo dán ở một bên vách thùng tắm, hai tay nắm chặt cạnh thùng tắm, lộ ra bên ngoài đầu vai trắng nõn mượt mà, nàng có chút không được tự nhiên ngồi trong thùng tắm nhìn cô.

Cô cũng không dám nhìn nhiều, bước vài bước đi lên phía trước đứng sau lưng nàng, lấy qua một cái khăn ướt đắp lên trên vai nàng.

Trong thùng tắm nước có chút sâu, đã chìm qua xương quai xanh của nàng, cái này khiến nàng không tự chủ liền sợ hãi, thân thể cũng không ngăn được trượt vào trong nước.

Cô đành phải bất đắc dĩ duỗi tay giữ chặt bả vai thon gầy của nàng, cảm xúc tinh tế bóng loáng làm cho ngón tay cô nhịn không được co vào, ngược lại là đem Tứ Bảo bóp đau.

" A, đau" Tứ Bảo quay đầu nhìn cô, bất mãn nhếch môi.

Cô không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, lực đạo trên tay thả lỏng, vung lên một chút nước dội lên thân nàng:" Ta sẽ nhẹ, ngươi tự ngồi vững vàng"

Tuy rằng tâm tính nàng như trẻ con, nhưng đến cùng thì cũng là một thiếu nữ phát triển bình thường, trên người bị nước che như ẩn như hiện đường cong, cô thấy như vậy hô hấp đều không chịu được khống chế có chút nặng nề.

Cô cũng chưa thoa bồ kết cho nàng thì đã cầm khăn ướt chà lau lung tung trên người nàng một cách qua loa. Sau đó lấy khăn bọc nàng lại rồi để ngồi trong nước chờ một lát, còn cô thì tiến vào phòng ngủ.

Cô ở tủ quần áo lật tung tìm kiếm, tìm được một tấm màn trướng sạch sẽ, gật gật đầu liền cầm lấy tấm màn trở lại phòng tắm.

Tứ Bảo vẫn ngoan ngoãn ngồi trong thùng tắm, nhưng nước đã có chút lạnh, cô liền tăng tốc bước chân, mở màn trướng ra, che ở trước mặt thùng tắm, sau đó để cho nàng bước ra.


Tứ Bảo nghe lời từ trong thùng tắm đứng lên, lại cẩn thận leo ra khỏi thùng tắm.

Cô biết nàng ra tới, vội vàng đem màn trướng quấn trên người nàng.

Cũng may màn trướng đủ lớn, đem nàng bọc kín mít, còn chừa cái đầu ở bên ngoài, nàng thấy đồ vật mới lạ vây quanh ở trên người mình, hỏi:" Đây là, cái gì nha?"

Cô cầm lấy quần áo sạch sẽ của nàng trên kệ, thuận miệng nói:" Cái này là, khăn lớn người ta chuyên môn dùng lau nước trên người"

Sau đó cũng không đợi nàng nói chuyện, cô đem người chặn ngang trực tiếp ôm về phòng ngủ.

Trên giường có một tấm màn che, cô đặt Tứ Bảo cùng quần áo nàng lên giường, lại đem màn che buông xuống, còn mình thì đứng ở bên cạnh giường.

" Tự mình dùng khăn lau khô mình, sau đó đem quần áo mặc tốt vào, có thể hay không?"

" Sẽ"

Tứ Bảo ở trong màn nhỏ giọng trả lời, nhưng là có chút đen, nàng lặng lẽ bò bò qua bên cạnh màn, sau đó chậm rãi mở màn trướng mà đã quấn trên người nàng xuống.

Áo ngủ là tự tay Dư đại nương làm cho nàng, để tiện cho nàng mặc, cũng không có những cọng dây thừng, nút thắt gì đó, chỉ cần xỏ đầu qua liền tốt, thế là hai ba lần liền mặc xong rồi.

Cô thấy nàng mặc xong rồi, liền đem màn che xốc lên, đem màn trướng kia ra phơi ở trên bình phong.

Tứ Bảo ngồi nho nhỏ một cục ở trên chăn, áo ngủ trắng gạo làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng, trên mặt nàng hiện ra vẻ buồn ngủ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, cô đang chuẩn bị thổi tắt nến thì cũng dừng lại, không rõ nguyên do nhìn nàng.

"Làm sao vậy?"

Tứ Bảo duỗi ngón tay chỉ trên bàn sách ở trong phòng, phía trên có đặt một đồ vật màu vàng, nàng nhỏ giọng nói:" Bao cát"

"Ân?" Cô không biết nàng nói bao cát gì, nhưng cô vẫn nghe nàng, đứng dậy đi đến bàn sách.

Trên bàn sách có đặt một túi vải nhỏ mà lần trước nàng mang đến, cô tiện tay cầm lấy nhìn thoáng qua, không ngờ ở bên trong rớt ra một bao vải nhỏ. bao vải kia cũng không lớn, chỉ cỡ nắm tay của cô, là màu xám, nhìn có chút cũ nát, nhưng đồ vật này rất sạch sẽ.


Cô dùng đầu ngón tay cầm bao vải kia lên, giơ lên trước mặt nàng, hỏi nàng:" Cái này?"

Tứ Bảo nhanh chóng gật đầu, đưa tay cầm lấy bao vải trong tay cô, hai cánh tay ôm ở trong ngực:" Ân ân, cảm ơn Giang Nhị; Tứ Bảo, bao cát"

Bao cát? Cô ngó trái ngó phải đồ vật kia, cũng không thấy đồ vật kia cùng bao cát có chỗ nào tương tự, huống chi bên ngoài đồ vật kia đều là vải vụn vá lại, làm sao có thể gọi nó là bao cát.

Không suy nghĩ nhiều nữa, cô thổi tắt ngọn nến, dựa vào ánh trăng mà lên giường.

Tứ Bảo ngủ sát bên trong gần tường, tay nhỏ cái được cái không nắm bao cát, không đầy một lát liền không chống cự được cơn buồn ngủ nồng đậm, nặng nề ngủ thiếp đi.

Cô nằm ở bên cạnh, nghe tiếng hít thở nho nhỏ của nàng rất nhanh cô cũng ngủ theo.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, cô đang mơ ngủ thì bị nàng đá một chân làm cho tỉnh giấc.

Cô che lấy cái đùi bị đạp đau, mơ màng từ trên giường ngồi dậy, nhìn cái con cua nhỏ Tứ Bảo kia, không chút suy nghĩ, nhấc chân đá một cái lên cái mông đang chu ra của nàng.

Đá đến người xê dịch tới giữa giường, nhưng nàng cũng không có tỉnh lại.

Lúc này cô cũng không ngủ được, liền dứt khoát rời giường.

Thấy Tứ Bảo còn không có tỉnh, cô tay chân nhẹ nhàng vệ sinh, rồi để lại một ánh nến nhỏ trong phòng, sau đó liền cầm lấy ngư cụ ra cửa.

Sáng sớm ở bờ biển khác biệt với ban ngày, gió biển thổi vào người có chút lạnh, mặt trời còn chưa lên, miễn cưỡng mới có thể thấy rõ mặt biển.

Cô bật lửa một cây đuốc, treo trên giá ở đầu thuyền đánh cá, liền chống thuyền hướng ra biển.

Khoảng thời gian này chính là canh giờ thu lưới, cho nên trên mặt biển không chỉ có một mình cô, mà còn các ngư dân khác cũng bận rộn chống thuyền ở đó.

Giang Thụ Hân một người độc lai độc vãng đã quen, trực tiếp hướng tới chỗ hôm qua giăng lưới mà đi. Những cái lưới kia vung xuống thì nhẹ nhàng, thu lên liền có chút phải cố sức, hai tay cô dùng sức đem lưới từng chút kéo từ trong biển lên, rồi đem nó thu lại ném lên trên thuyền.

Cá treo ở trên mạng được cô lấy xuống ném vào trong sọt, liên tiếp thu lưới lên, những con cá kia liền rất nhanh đã đầy một sọt, cũng may trên thuyền cá của cô còn chuẩn bị thêm mấy cái sọt nữa.

Bận rộn một canh giờ, cô mới thu xong tất cả lưới, ba sọt đầy cá lớn, cũng coi là thu hoạch tương đối khá.

Chống thuyền trở lại trên bờ, cô đem thuyền buộc chặt, dùng chiếu rơm đắp lên trên thuyền, rồi bước nhanh trở về nhà.

Trong nhà, Tứ Bảo vẫn còn ngủ, nhưng cô lại không thể không đánh thức nàng.

Tứ Bảo bị đánh thức có chút không vui bĩu môi, mang theo chút khí rời giường, mê mê hoặc hoặc muốn bò lên trên người cô, nhưng cô vừa đi thu lưới trở về, trên người không tránh được dính mùi cá, tự nhiên sẽ không thể ôm nàng.


Vì thế liền lùi về sau mấy bước, tốt tính dỗ nàng:" Trước rời giường, ta mang ngươi đi trấn trên ăn ngon được không?"

Ở trong mắt cô, lấy đồ ăn ngon dụ dỗ nàng là hiệu quả nhất, quả nhiên nàng nghe được có đồ ăn ngon, lập tức ngồi thẳng dậy, cầm lấy quần áo cô đưa ngoan ngoãn mặc vào.

Cô lại giúp nàng rửa mặt súc miệng, sau đó đem người mang lên thuyền đánh cá.

Khác biệt với hôm qua ra biển, hôm nay thuyền đánh cá ở trên mặt nước an ổn tung bay, không đầy một lát liền đến bến đò cạnh trấn trên.

Cô dẫn đầu xuống thuyền, sau đó ôm nàng xuống, rồi buộc chặt thuyền, cõng những sọt cá kia lên.

Tự nhiên cô sẽ không còn tay để dắt Tứ Bảo bên cạnh, cô đành phải để nàng nắm lấy ống tay áo của mình. Cũng may Tứ Bảo sợ người lạ, nên ngoan ngoãn lôi kéo quần áo cô, đi theo sau cô.

Lý Sở ở nhà chờ cô đưa hàng tới, không nghĩ tới cô còn dẫn theo Tứ Bảo cùng đi, vì thế đành phải chạy nhanh lại giúp cô đem cá dỡ xuống rồi để lên trên sạp hàng.

" Sao hôm nay ngươi mang theo Tứ Bảo cùng đi lên đây?"

Trong tay Lý Sở bưng chậu gỗ, vừa đổ nước thêm cho cá vừa hỏi.

Cô liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói:" Ngươi yên tâm đem muội muội ném một mình ở trong nhà?"

Lý Sở bị sặc, nhấp miệng không nói, ngượng ngùng tiếp tục làm việc.

Còn cô thì dẫn nàng đi dạo ở bên đường, dù sao cũng đã đáp ứng mua đồ ăn ngon cho nàng.

Tuy rằng bây giờ sắc trời còn sớm, nhưng trên trấn đã có nhiều người bán hàng rong mở bán.

Cô dẫn nàng đi vào một sạp bán tào phớ ở phía trước, chủ quán là một lão bà bà hòa ái dễ gần, tuổi có chút lớn, nhưng tinh thần còn rất tốt.

Nhìn thấy cô dẫn nàng lại đây, vội tiến lên tiếp đón:" Giang Nhị đến a, trước đó vài ngày làm sao không thấy ngươi tới?"

Vừa nói vừa chỉ Tứ Bảo phía sau, hỏi:" Vị tiểu cô nương xinh đẹp này là?"

Cô để nàng ngồi xuống, mới trả lời:" Trước đó vài ngày có việc liền không tới, tiểu cô nương này là nàng dâu ta mới cưới, đẹp không?"

" Đẹp đẹp" bà bà kia nghe cô luôn miệng nói, cẩn thận đánh giá Tứ Bảo một hồi rồi tiếp tục nói:" Thật đúng là một tiểu cô nương đẹp mắt, cùng Giang Nhị ngươi a, thật là xứng đôi"

Trên trấn không giống với nông thôn, việc nữ nhân cùng nữ nhân thành thân đã sớm có từ vài thập niên trước nên thấy cũng không có kinh ngạc nữa, bà bà này đã quen biết nhiều năm với cô, cô biết bà bà là một người hiểu chuyện, cho nên ở trước mặt bà cô cũng không hề cố kỵ liền đem việc này nói ra.

Bình Luận (0)
Comment