Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 34

Có lẽ động tác của cô quá bất ngờ, Tứ Bảo còn đang giận dỗi liền ngây người, quên luôn tức giận, một đôi mắt mở to, không vui nhìn cô.

Phản ứng này làm cô cảm thấy mới lạ, nhịn không được hôn lên mặt nàng một cái nữa, nói:" Làm sao hôn một cái liền không vui rồi?"

Ngày ấy lúc cô gần gũi Tứ Bảo, thiếu chút nữa đã không nhịn được muốn hôn rồi, nhưng cũng may là vẫn nhịn xuống; bây giờ nhìn bộ dáng giận dỗi, vừa đau lòng vừa buồn cười, nhịn không được hôn một cái, quả nhiên không giống với tưởng tượng, vừa thơm vừa mềm.

Cũng may cô cũng chưa quên nàng còn đang tức giận, chiếm tiện nghi xong rồi lại tiếp tục dỗ:" Không nên ném một mình ngươi ở đây, ta xin lỗi có được không?"

Cô xoay chuyển quá đột ngột, nàng còn chưa hoàn hồn lại, bị hôn có chút ngứa mặt nàng trừng cô, chọc nàng tức giận thì thôi, còn giống con nít hôn mặt nàng, thật là không nói đạo lý!

Cho nên nàng không cho cô chút mặt mũi, cự tuyệt cô:" Không được!"

Cô nào biết mình hôn nàng một cái liền biến thành không nói đạo lý, nghe nàng nói không liền không vui, chọt đầu nhỏ của nàng hù dọa nói:" Không được cũng phải được, bằng không sau này ta sẽ không mang ngươi ra ngoài đi chơi"

Ngươi nói cái này không phải dậu đỗ bìm leo sao, vốn nàng còn rất tức giận rất ủy khuất bị cô dọa giật mình, nhịn không được, miệng nhỏ mếu lên, mặt mày xụ xuống, nước mắt theo khóe mi trào ra.

Thấy người bị mình dọa khóc, động tác cô còn nhanh hơn suy nghĩ, đầu óc còn chưa suy nghĩ cẩn thận đã duỗi tay đem nàng ôm vào ngực, lấy lại tinh thần liền hối hận, vừa rồi cô không nên nói những lời kia.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, Tứ Bảo ngoan, đừng khóc đừng khóc, ta sai."

Vốn nàng đã tức giận cả ngày, còn bị cô vừa hôn vừa dọa, làm sao vui vẻ để cô ôm còn nghe lời nói đó, hung hăng giãy giụa muốn ra ngoài, sống chết không chịu cô chạm vào nàng.

Lần này cô tự làm tự chịu chỉ có thể tùy nàng, sợ mình dùng quá sức sẽ làm nàng bị thương nên đành buông nàng ra, để nàng rút trong góc tường khóc, còn thỉnh thoảng hảo tâm giúp nàng vỗ vỗ lưng.

Giang Thục Vân ở trong phòng cách vách tưởng rằng hai người đã tốt, dự định mang theo hài tử đi ngủ, kết quả thì đột nhiên nghe được tiếng khóc của Tứ Bảo, liền mặc quần áo vào đi qua.

Vào phòng đã nhìn thấy muội muội nhà mình như một đứa ngốc, tay chân luống cuống ngồi ở mép giường.

" Ngươi lại làm gì nàng rồi? không phải kêu ngươi dỗ nàng sao?" chị đứng ở cửa trách mắng cô, chỉ hận rèn sắt không thành thép liếc mắt cô một cái, thật không biết cô đã làm gì, dỗ vợ cũng làm không được.

Bị trừng mắt cô cũng không giận, chỉ mở hai tay ra, mặt bất đắc dĩ:" Trách ta trách ta, có phải làm ồn ngươi cùng tiểu Thượng nghỉ ngơi?"


Vừa dứt lời, nàng ở bên tường lập tức ngừng khóc, hiển nhiên nàng nghe được lời cô nói, trên mặt đỏ rực đầy nước mắt, vô cùng đáng thương nhìn chị, vẻ mặt đầy ngượng ngùng.

Thật ra chị cũng không để bụng, chỉ nhìn bộ dáng kia nhịn không được mềm lòng, nhưng đây là chuyện giữa hai người các nàng, chị cũng không tiện tay nhúng tay vào.

Hướng về phía nàng cười trấn an, ý bảo nàng không có liên quan, sau đó mặt lạnh cảnh cáo cô:" Nếu ngươi giải quyết không tốt, đêm nay ta liền dẫn Tứ Bảo qua ngủ cùng Giang Thượng"

Nghe nói như thế, cô làm sao còn không hiểu rõ ý tứ của chị, vội vàng đảm bảo mình sẽ xử lý tốt. Tiếp theo đưa chị về phòng.

Nàng đã không còn khóc, chỉ yên lặng đem ống tay áo lau nước mắt, nàng không biết nặng nhẹ lau đỏ hai con mắt, chóp mũi hồng hồng, cách môi cũng bị nàng cắn có chút sưng.

Cô trở lại giường, không làm gì thở dài một hơi, ngồi ở trước mặt nhìn nàng không nói chuyện, giơ tay lấy tay nàng ra, động tác nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt nàng.

Nàng bị cô cầm tay, cũng tùy ý cho cô xoa xoa, dù sao so với nàng chà rát thì cô làm thổi mái hơn nhiều.

Thấy nàng không cự tuyệt, cô được một tấc lại tiến thêm một thước nhích tới gần, dứt khoát vây nàng ở trên tường, lấy lòng nắm tay nàng quơ quơ:" Không giận ta được không?"

Nàng nhìn cô, không mở miệng nói chuyện, trên mặt cũng không có một chút thể hiện ủy khuất nào, trừ có chút đỏ. Nàng rụt rụt tay đang bị cô nắm, cô cũng không dám dùng sức, buông lỏng tay nàng.

Trong nháy mắt tiếp theo, nàng liền bò vào trong ngực cô, hai tay ôm lấy cổ cô, cái cằm trắng nõn gác trên vai cô, bả vai cô bị cấn có chút đau, nhưng cô cảm thấy kinh ngạc nhiều hơn.

Cô không nghĩ nàng sẽ có hành động như vậy, nhưng vẫn thuận tay ôm lấy nàng.

" Còn tức giận sao?"

" Ngươi làm ta sợ" Nàng vừa nói vừa dùng mặt cọ tới cọ lui trên cổ cô.

Cô chịu đựng ngứa, nói:" Ta sai, ta không nên nói những lới đó, tha thứ cho ta được không?"

" Ân"


Tứ Bảo khẽ ừ một tiếng cũng không có nói tiếp, vẫn chôn đầu trên người cô cọ không ngừng.

" Làm sao vậy?"

Cô ý thức được có chút không đúng, kéo nàng từ trong ngực ra hỏi. Kết quả liền thấy nàng híp mắt không ngừng chớp, đôi mắt vừa hồng vừa sưng, đoán rằng đang khó chịu.

Cô biết đây là do lúc nãy nàng tự mình xoa, lập tức đi vào kho củi lấy một chậu nước ấm lại đây.

" Ngồi ở đây, rửa mặt liền tốt"

Nàng nghe lời ngồi ở mép giường, cô đem khăn vắt hết nước, tay chân nhẹ nhàng đắp lên đôi mắt nàng, chờ đến khi đôi mắt không còn khó chịu, nàng liền la hét muốn ngủ.

Cô đành phải thổi tắt nến, mang nàng cùng nằm vào trong chăn, cuối cùng thì hai người cũng có thể yên tĩnh nghỉ ngơi.

Mặc dù không còn tức giận, nhưng trong bóng tối trên mặt nàng vẫn còn có chút không vui, cô cho rằng mắt nàng khó chịu, liền đem người ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên trên mí mắt nàng.

Lại một lần nữa bị cô hôn, lần này nàng nhịn không được mở miệng:" Vì cái gì, ngươi hôn ta nha?"

Cô buồn cười vỗ nhẹ nàng, nghiêm túc giải thích:" Bởi vì ngươi là vợ ta a, ta thích ngươi, liền muốn hôn ngươi a"

" Thật sao?" Nàng có chút hoài nghi.

" Thật a, chỉ có ta mới được hôn ngươi, người khác không thể hôn, ngươi cũng không thể hôn người khác, có biết không?" Cô sợ nàng không thể hiểu chuyện này, vừa lừa gạt vừa dỗ mà nói ra.

Nàng tin là thật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, sau đó chống thân thể lên hôn vào mặt cô một cái:" Thích ngươi!"

Đêm nay, nàng ngủ ngon lành, còn cô thì trong bóng đêm muốn nhìn xuyên nóc giường.

Ngày hôm sau tinh thần cô không phấn chấn còn vì chuyện của Trương văn Thành mà phiền não, mắt cô mang theo nồng đậm quầng thâm nằm trên ghế bập bênh trong sân, canh giữ cửa, thuận tiện nhìn Tứ Bảo cùng Giang Thượng.


Nhưng mấy ngày liên tiếp Trương Văn Thành không xuất hiện, thậm chí tin tức về hắn cũng không có, cô hoài nghi ký ức về ngày hôm đó bị rối loạn. Nhưng Lý Sở thường thường chạy tới nhà đã nhắc nhở cô, đây không phải là cô bị rối loạn ký ức.

" Ta cẩn thận quan sát nhà trọ trên trần, trời không phụ lòng người a, ta liền tìm được nơi Trương Văn Thành ở, còn tự mình đi qua canh mấy ngày, vẫn luôn không ra khỏi cửa, khẳng định không có ý tốt gì."

Lý Sở vô cùng quen thuộc ngồi cạnh cô, ngữ khí kích động nói việc y phát hiện mấy ngày nay.

Lỗ tay cô đều muốn kết kén, mỗi ngày Lý Sở đều nói với cô một lần.

Hai người chờ mấy ngày không có động tĩnh liền buông lỏng đề phòng, cô lại ra biển, giao Tứ Bảo ở trong nhà, để chị trong coi nàng cùng Giang Thượng.

Nhưng làm sao cô có thể ngờ rằng, Trương Văn Thành đã lâu không có động tĩnh, cố tình lúc cô không có ở nhà nhảy ra tới.

Cửa cổng nặng nề bị người gõ bang bang rung động, Tứ Bảo đứng không dám mở cửa, bởi nàng biết, nếu là Giang Nhị, nhất định sẽ không thô lỗ như vậy.

" Là ai?"

Chị từ trong buồng đi ra, nhìn nàng đứng ở cổng, lại nhìn cửa bị người ta gõ mạnh, cũng bị hoảng sợ, vội tiến lên kéo nàng ra, ôm Giang Thượng cùng đi vào nhà chính.

Ba người trong nhà chính cảnh giác nhìn cửa cổng, người bên ngoài không thấy ai mở cửa, liền hét lớn:" Thục Vân, là ta, ta đã trở về!"

Nghe giọng nói này, cả người chị đều nhanh ngốc ra, này không phải là giọng nói của người chồng một đi không trở lại của chị sao, Trương Văn Thành?

Chị do dự một chút, vẫn là đi lên trước giúp hắn mở cửa.

Vừa đem chốt cửa cầm xuống, hắn đã không kịp chờ đợi mà chen vào, bộ dáng vội vàng kia làm chị nhịn không được lui về sau vài bước.

" Thục Vân..." Nhìn thấy động tác của chị, hắn có chút xấu hổ, đứng tại chỗ nhỏ giọng hô một tiếng.

Hai năm vợ chồng không gặp nhau, không có chia ly gặp lại vui sướng, thời điểm này chỉ hiện rõ vẻ vô cùng lạ lẫm.

Chị không biết tại sao, nghe hắn gọi như mình như thế, toàn thân đều nổi da gà, chị chần chờ mở miệng:" Ngươi làm sao, bỏ đi rồi lại trở về tìm ta rồi?"

Hắn nhìn thấy bộ dạng để phòng của chị. muốn nói nhưng lời đều nghẹn trong cổ họng không thể nói ra, hắn nhìn về phía nhà chính thấy nàng cùng Giang Thượng, ý đồ muốn nói sang chuyện khác.


" Đó là ai?"

Chị nhìn Tứ Bảo ngây ngốc đứng cùng con gái mình, châm chọc nhìn hắn, đúng rồi, nam nhân này đi một cái chính là hai năm, con gái trước mắt cũng không nhận r, thật không biết ai buồn ai.

" Không cần lãng sang chuyện khác, ngươi hai năm không trở về, làm sao hiện tại lại trở về?"

Chị thái độ cứng rắn ở trước mặt, hắn muốn nói lại thôi, nhiều lần muốn mở miệng nhưng không thể nói ra một chữ, do dự nửa ngày đang chuẩn bị nói chuyện, cửa phía sau hắn đột nhiên mở ra.

Cô cùng Lý Sở thấy tình huống trong sân, hai người trợn tròn mắt, cư nhiên để cái tên cơ hội này tiến vào!

" Ngươi tới đây làm cái gì!" sọt cá trên tay bị cô tiện tay quăng xuống đất, giây sau liền chắn trước mặt chị.

Lý Sở cũng chạy nhanh theo vào, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm hắn.

Thấy cô, hắn đem lời muốn nói ra nghẹn trong họng, nhìn tư thế trước mặt, không hiểu vì sao mọi người đều cảnh giác với hắn như vậy, nhận thức không quen biết.

" Trương Văn Thành, ngươi cho rằng ngươi ở bên ngoài làm những chuyện kia chúng ta không biết sao, ngươi vẫn còn mặt mũi để trở về?" Cô nhìn hắn không nói lời nào, cũng không muốn tiếp tục gạt chị nữa, trực tiếp đem lời nói rõ.

Quả nhiên sắc mặt hắn liền trở nên xanh mét khó coi, hắn nhìn cô rồi lại nhìn sắc mặt chị.

Nhưng chị không có nhìn hắn, chỉ là vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm cô hỏi:" Ngươi nói cái gì? Có phải ngươi giấu diếm ta chuyện gì không?"

Đối mặt với lời chất vấn của chị, cô chỉ vào hắn nói:" Chỉ sợ chỉ có chính miệng hắn nói mới phù hợp"

" Ngươi nói đúng không, ' anh rể tốt!' của ta" Ba chữ sau bị cô cắn răng nhấn mạnh.

Hắn không thể xác định hành động bên ngoài có phải là đã hiểu rõ ràng hết mọi chuyện, hắn vẫn là vô thức giải thích cho chính mình:" Giang Nhị, ở trong đó có lẽ là có hiểu lầm gì đó, ta đối với Thục Vân tuyệt đối là một lòng!"

" Ngươi câm miệng" Cô nói." Bộ dạng hiện tại của ngươi thật làm người ta cảm thấy ghê tởm, ngươi không phải đã cưới nữ nhi của một viên ngoại sao? Chẳng lẽ cái này là một lòng của ngươi?"

" Cái gì?" Chị nghe những lời cô nói lập tức ngây người, không thể tin nhìn hắn, hỏi:" Nàng nói đều là thật?"

Sự tình bị cô nói trúng tim đen vạch ra, hắn liền biết xong rồi, hắn không chết tâm nói:" Thục Vân, không phải như ngươi nghĩ, ngươi tin tưởng ta được không?"

Chị nhìn dáng vẻ hắn liền biết đây chính là sự thật, chị nhìn nam nhân trước mặt không nhịn được cười khổ.

Bình Luận (0)
Comment