Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 138

“Đclmm!” Điện thoại sao lại không gọi được, anh gấp gáp đến mức nộ hỏa công tâm mà ném điện thoại ở trong tay đi, lúc này mới xoay người thần sắc căng thẳng nhìn Vô Song, và run giọng nói: “Có cây kéo hay không?” “Cậu muốn làm gì? Thầy Tiểu Kỳ cậu đi mau đi!” Cô không nói, Chúc Kỳ xoay người đi vào trong phòng tìm kiếm toàn bộ, nhìn dáng dấp bóng lưng nghiêng kia, nước mắt của Vô Song càng rơi như mưa, ở trong lòng nói: “Tiểu Kỳ ~” “Ừ” Chúc Kỳ cho rằng chị đang gọi anh, nên động tác hơi chậm lại, sau lại thấy chị khóc đến mặt mũi ướt đẫm, trái tim như có vô số con dao nhọn đang đâm đau đớn, vành mắt đã đỏ lên, anh không thể thấy chị khổ sở vì anh, anh khẽ cắn răng và quyết định, vừa đưa tay cởi khẩu trang ra, vừa nói: “Em sẽ không bỏ chị mà đi, cho dù chết, em cũng muốn cùng chị chết một chỗ, chị ơi.” Cuối cùng một chữ của anh tràn ra, cùng với khuôn mặt tuấn tú hào hoa của anh lộ ra ở trước mắt Vô Song.

.

.

.

.

.

Một khắc kia, hô hấp của cô cũng ngưng lại! Hai mắt đẫm lệ kinh sợ đến mức khó tin, cô không phải là đang nằm mơ chứ! Cậu ấy thật sự là em trai của cô, Chúc Kỳ.

.

.

.

.

.

Cậu ấy dĩ nhiên luôn ở bên người cô, tại sao không xuất hiện, mà muốn trốn cô? Vui mừng đi qua thì cô lọt vào một mảnh mê mang! Chín năm nay, đến tột cùng là cô bỏ lỡ cái gì, Yên nhi thay đổi, em trai ruột thịt cũng thay đổi, tại sao lại như vậy.

“Chị, em thật sự xin lỗi!” Thấy cô cứ khóc mãi, thì Chúc Kỳ càng sợ hãi hơn đến mức tâm loạn như ma.

“Thật sự xin lỗi? A!” Vô Song cười lạnh, “Cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu, cút đi.

.

.

.

.

.” “Lần này em sẽ không rời khỏi chị.” Chúc Kỳ kiên cường nói, làm sao mà anh không biết, là Vô Song cố ý dùng phép khích tướng để đuổi anh đi.

Nhưng anh đã quyết tâm nếu không cứu được chị, anh sẽ cùng chết với chị, không tìm được cây kéo, anh lại xoay người chạy đến phòng bếp cầm lên một cái dao thái, đi tới trước mặt Vô Song, nhìn kíp nổ rậm rạp chằng chịt, mồ hôi lạnh của anh chảy ròng ròng.

“Tôi bảo cậu đi, không muốn gặp lại cậu, cậu không có nghe thấy sao?” Vô Song khàn cả giọng mà gầm thét với anh, cũng vì quá kích động, nên quả bóng tròn lúc lắc một cái.

“Chị, đừng kích động.” Chúc Kỳ nhắc nhở cô.

“Tiểu Kỳ, nếu em còn coi chị là chị em, thì nghe lời của chị, đi mau đi.” Cuối cùng thì cô vẫn không thể làm ngừơi ác.

Lúc này, điện thoại của Chúc Kỳ reo lên, anh sợ lỡ nên tiến lên nhặt điện thoại, không đợi đối phương mở miệng, thì anh gầm thét trước: “Con mẹ nó, anh chết đi chỗ nào vậy, tôi đang chờ anh cứu mạng đấy.

Mau nói cho tôi biết làm thế nào phá hủy thuốc nổ, phải cắt sợi dây nào?” “Phá huỷ thuốc nổ?” Đối phương hiển nhiên là vẫn chưa lấy lại tinh thần.

“Đúng, mau nói cho tôi biết, trước tiên phải cắt bỏ sợi dây nào?” Không nhịn được, anh lại gầm thét.

“Tiểu Kỳ trước tiên cậu đừng nóng vội, nói cho tôi biết là bom dạng gì?” “Bom là hình vuông plastic trong suốt, bên trong có bốn lỗ tròn, ở giữa trung tâm có một quả bóng nhỏ, bên cạnh còn có một bảng tính giờ, chỉ còn lại năm phút đồng hồ.” “Dây màu gì ít nhất?” “Màu đỏ.” “Vậy thì cậu cắt bỏ màu đỏ, nhớ là ngay cả dây bảng tính giờ cũng phải màu đỏ.” “Anh xác định?” Mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu từ trên chóp mũi Chúc Kỳ rớt xuống.

“Hẳn là vậy!” “Uông Dương, bây giờ mạng của tôi và chị tôi đang ở trong tay anh, con mẹ nó, anh có thể cho tôi câu trả lời chính xác được hay không, nếu không tôi thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh.” “Tôi chắc chắn mà, nếu như sai lầm, tôi sẽ rạch bụng tự sát chết theo các cậu được chưa!” “Được.” Chúc Kỳ để điện thoại xuống, rồi lộn trở lại, sau đó lau mồ hôi lạnh trên đầu, nâng lên khuôn mặt tươi cười nhìn cô: “Chị, mấy năm nay em vẫn rất nhớ chị.” “Chị cũng thế.” Cô lại không nhịn được mà khóc, “Mẹ đâu rồi, sao mẹ không có ở cùng với em?” Nụ cười của Chúc Kỳ ngưng lại một chút, rồi ấp úng ngập ngừng : “Mẹ.

.

.

Rất ổn.” Vô Song khóc đến mức không thành tiếng rồi, cô hít mũi một cái, rồi lại hỏi: “Tại sao, em lại muốn trốn chị?” Là cô làm sai chỗ nào sao? “Chị, thật xin lỗi.” Chúc Kỳ cúi đầu, và một giọt lệ lặng lẽ chảy xuống.

“Tiểu Kỳ, là chị có lỗi với mọi ngừơi, nếu như năm đó không phải là chị tùy hứng, thì em và mẹ hẳn là có cuộc sống tốt hơn.” Nhớ ngày đó nếu không phải là cô cố ý sinh hạ nhi tử, bỏ đi xa tha hương, thì bọn họ cũng sẽ không nhận uất ức từ người đàn ông kia nhiều năm như vậy.

“Chị, chị không sai, là em không có mặt mũi gặp chị.” Chúc Kỳ lau nước mắt, rồi hít sâu một hơi, “Đựơc rồi chị, có lời gì thì sau này chúng ta hãy nói.” Anh sợ nói thêm gì nữa, thì anh sẽ nói lỡ lời.

Anh cúi đầu tìm dây màu đỏ, Vô Song cũng cho nước mắt ngừng lại, không hề chớp mắt mà quan sát gò má của anh, sinh thời có thể được nghe anh gọi mình một tiếng chị, thì cô đã rất thỏa mãn rồi, nếu như nói còn có tiếc nuối, đó chính là chưa gặp được mặt mẹ.

“Tí tách tí tách.

.

.

.

.

.” Chúc Kỳ cắt dây màu đỏ, bảng thời gian sau khi vang lên hai tiếng tích tích thì ngưng.

“Hô ~” Anh thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, bắt lấy cái hộp thuốc nổ từ trên người của Vô Song, không ngờ vừa mới bắt lấy, thì bảng thời gian lại vang lên tí tách tí tách.

“Chị, đi mau!” Liếc mắt nhìn thời gian còn dư lại một phút, Chúc Kỳ lập tức kéo tay của cô, túm lấy cô từ trên ghế salon rồi hỏa tốc phóng ra ngoài cửa, lao ra cửa chưa đựơc bao xa, thì Chúc Kỳ lại hô lớn tiếng: “Chị mau nằm xuống.” Vô Song đã sớm bị làm cho sợ tới mức hồn vía lên mây rồi, chỉ có thể để cho anh định đoạt, anh nói làm sao thì làm như thế.

Hai người mới vừa nằm xuống, thì sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Bành.

.

.

.

.

.

Cả biệt thự bị chia năm xẻ bảy, lửa cháy bừng bừng, khói xanh cuồn cuộn, xông thẳng lên trời.

“Ô ~” Một lúc sau, Vô Song khôi phục lại được tri giác và giật giật thân thể, không biết sao trên người lại bị đè nặng, cô chống tay, rồi dùng sức chống giữ một chút, thì đồ đè ở trên người cô mới ngã xuống bên cạnh.

Đè ở trên người cô chính là Chúc Kỳ, tại vì trong thời gian ngắn mà muốn chạy trốn, thì hiển nhiên là không kịp rồi, vào thời khắc nguy cấp, thì Chúc Kỳ cái khó ló cái khôn đã dùng thân thể che chở cho Vô Song.

“Tiểu Kỳ.” Cô lay gọi Chúc Kỳ đang lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Trong lòng cô run sợ và thận trọng đưa tay thử cánh mũi của anh một chút, vẫn còn thở.

“Tiểu Kỳ, em cố chống đỡ, chị lập tức đưa em đi bệnh viện.” Cô cực vui mà khóc và lau nước mắt đi, kéo cánh tay của em trai khoác lên trên vai mình, nghiêng ngã giữ nhiều lần mới nâng đựơc em trai dậy.

“Tiểu Kỳ, em sẽ không có chuỵên gì, chị không cho phép em có chuyện.” Cô vừa khóc, vừa đỡ em trai bước đi tới phía trước.

“Khụ khụ.” Bỗng nhiên, Chúc Kỳ ho khan ra tiếng.

“Tiểu Kỳ, em đã tỉnh.” Vô Song hưng phấn hỏi.

Sau lưng bị vết phỏng nghiêm trọng, đau đớn đau đến toàn tâm kia khiến anh không mở mắt ra đựơc, chỉ có thể mơ mơ màng màng mà hí mắt mở ra, anh yếu ớt hỏi: “Chị, chị không sao chớ?” “Chị không sao.” Vô Song lắc đầu.

Anh lại hỏi: “Cục cưng thế nào, cục cưng cũng không sao chứ!” Vô Song theo bản năng sờ soạng vừa xuống bụng, bụng không có cảm giác khó chịu, “Không sao.” “Vậy thì tốt.” Anh nhàn nhạt mở đôi môi, rồi sau đó lại hôn mê.
Bình Luận (0)
Comment