Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 15

Cậu nhóc, ôm cổ của anh lại hôn một cái lên trên mặt anh, còn nói ——

“Chú, chú có thể giao trước một nửa tiền đặt cọc hay không?”

“Không thành vấn đề!” Đông Bác Hải rất sảng khoái mà đáp ứng, chuyển mắt qua nhìn tài xế cười lạnh nói

“Đi đồn cảnh sát!”

“À?” Lần này cậu bé hóa đá, đi đồn cảnh sát, Why? Vô Song ôm con trai qua, kinh ngạc nói

“Đi đồn cảnh sát làm gì?”

“Cô cứ nói xem?” Đôi mắt ưng của Đông Bác Hải sâu thẳm, trong cái lạnh như băng xen lẫn cái chán ghét xem thường, lần đầu tiên học làm một người tốt có lòng nhiệt tình, lại để cho anh gặp được hai tên lường gạt.

“Chú cho chúng tôi là tên lường gạt?” Cậu bé hồi thần, chỉ vào anh cùng mẹ hỏi. Đông Bác Hải lạnh lùng cười

“Hừ” một tiếng, coi như là cam chịu.

“F**k” Cậu bé giận dữ mắng một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng nhìn anh chằm chằm, ông chú này sao lại tiểu nhân như vậy, lúc nãy cậu còn cảm thấy người ta thật tốt, ai nha nha, đàn ông quả nhiên là thiện biến thành cầm thú.

“Tiên sinh, anh đang nói đùa sao!” Vô Song cố gắng duy trì bình tĩnh.

“Cô cảm thấy tôi giống như đang nói đùa sao?” Đông Bác Hải khẽ nghiêng người, ánh mắt cũng lạnh lẽo hơn ba phần, khóe miệng mặc dù nở ra nụ cười, nhưng khuôn mặt đẹp trai lại như mặt nạ lạnh như sương. Không nhìn thấy có một chút đùa giỡn,

“Dừng xe, tôi muốn xuống xe!” Vô Song nổi đóa, Thư Yên con nhóc chết tiệt, sao lại gọi người đàn ông bị bệnh thần kinh như vậy đi tới đó bọn họ, thực đáng ghét!

“Muốn chạy, không dễ dàng như vậy!” Vung tay lên, Đông Bác Hải túm chặt một cánh tay của Vô Song.

“Đàn ông thúi, buông mẹ tôi ra!” Cậu bé giơ chân lên, rồi đá anh ta, nhưng bị anh ta tránh thoát nhanh nhẹn, cậu lại đá một cước, lần này bị tay của Đông Bác Hải bắt lại.

“Con trai!”

“Mẹ, đừng sợ, Q tử sẽ bảo vệ mẹ!” Cậu lại dùng một chân khác đá anh ta, lần này hai chân đều bị anh ta bắt được, cậu trợn mắt dùng sức nhìn trừng chân, thoát không được.

“Xong rồi, mẹ, con bị ông ta bắt làm tù binh!” Nhìn mẹ, trong đôi mắt to sáng ngời của cậu bé tràn đầy xin lỗi, cậu vẫn không phải là đối thủ của người ta.

“Buông con trai tôi ra!” Hai người, một người ôm thân thể của cậu bé, một người kéo chân của cậu bé, thật giống như đang diễn ra một cuộc chiến tranh giành sống chết.

“Ngoan ngoãn phối hợp đi đồn cảnh sát, tôi sẽ buông nó ra.” Thôi đi, thực sự cô cũng không phải là tên lường gạt, sợ gì chứ, hừ, đàn ông thúi

“Đi thì đi, buông con trai tôi ra.” Đông Bác Hải buông lỏng tay, Vô Song lại ôm con chặt vào trong ngực, đau lòng hỏi

“Bảo bối, không có bị thương chứ, đau không?” Cậu bé lắc đầu, hai tay nhỏ mập mạp mềm mại vòng cổ của Vô Song, rất thất bại mà nói

“Mẹ, thật xin lỗi, con không phải là đối thủ của tên cầm thú này!”

“Phốc......” Vô Song nhịn cười không được, sờ sờ đầu con trai, liếc mắt Đông Bác Hải một cái, chỉ thấy mặt anh ta cũng tái đi. Đồn cảnh sát —— Con nhóc Thư Yên kia chạy tới, bảo lãnh cho mẹ con Vô Song ra ngoài, ra khỏi đồn cảnh sát, cậu bé giận dữ mắng

“F**k, xem ra là không biết nhìn hàng, ông ta chưa từng thấy qua mặt hàng giống như vậy, mắt quả thực là sáng, mẹ nuôi, mẹ nói con đáng yêu như thế là tên lường gạt vô địch sao? Ai ai ai...... Mẹ, mẹ nhẹ một chút, đau !”

“Ý con nói người ta không tệ, nhóc con, Trung Quốc không so được với Italy, cá tính của con tuỳ tiện có thể bớt phóng túng cho mẹ một chút không.” Vô Song níu lấy lỗ tai của cậu bé, khiển trách. Vừa mới trở về nước liền náo Ô Long, my god, đúng là đáp xe lầm rồi, Thư Yên phái xe tới đón bọn họ, nửa đường bể bánh xe, cho nên chậm trễ.
Bình Luận (0)
Comment