Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 185

“Em đã nói rồi, anh có thể mang em đi chưa!” “Phốc!” Đông Bác Hải rốt cuộc cũng không nhịn được mà cười phun ra, “Đông phu nhân, anh nói là em nói một tiếng em yêu anh, có lẽ anh sẽ suy tính tặng cho em một cái hôn.” Vô Song rốt cuộc cũng biết, anh đang đùa bỡn cô! Lúc này cô giận đến mức mặt trắng bệch.

Đông Bác Hải đem môi tiến gần tới, Vô Song đẩy mặt của anh ra, tức giận mà đi ra ngoài bỏ anh lại —— “Ai ~ Đông phu nhân, anh đùa với em thôi.” Anh đuổi theo giải thích, nhưng mà Vô Song không nghe, không dừng lại, mà mở cửa xe ngồi vào, mặt tức giận đỏ lên.

“Đông phu nhân, anh cũng yêu em!” Anh mở cửa xe ra, nhưng không có ngồi lên, mà là nghiêng người vào, cầm lấy mặt của cô hôn lên môi cô.

Vô Song còn chưa lấy lại tinh thần, thì anh đã buông môi của cô ra, đóng cửa xe cho cô, để lại một tiếng thở dài.

“Bác Hải!” Cô vỗ cửa sổ xe muốn gọi anh, nhưng anh đã chạy tới cửa sổ xe tay lái phụ ở phía trước, rồi dặn dò mấy câu, tài xế đáp ứng một tiếng, liền khởi động lái xe đi, Vô Song quay đầu lại nhìn xuyên qua cửa sổ xe phía sau nhìn anh, anh mỉm cười giống như tên lưu manh chộp lấy một cái tay, cái tay còn lại thì vẫy cô.

Xe quẹo cua, sau khi cô hoàn toàn không còn nhìn thấy Đông Bác Hải nữa thì mới chán nản mà quay người lại, cúi thấp đầu, nhìn mười ngón tay nắm chặt thì mới phát hiện, chiếc nhẫn đâu? Cô cầm lấy túi xách ở bên cạnh tìm kiếm lung tung, không có, cô đổ toàn bộ đồ trong túi ra hết mà cũng vẫn không có! Cô cũng không nhớ rõ là chiếc nhẫn vẫn mang, hay là đặt ở trong túi xách, càng suy nghĩ gấp gáp thì đầu óc càng loạn giống như là rối loạn thành một đống.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, cô vội vàng cầm điện thoại lên, cũng không nhìn biểu hiện điện tới, mà oanh tạc đối phương, “Bác Hải, anh có lượm được chiếc nhẫn của em không?” Trả lại cô là tiếng hít thở nhợt nhạt, cô nói tiếp: “Không có lượm được hả, vậy anh xem trên xe có không, hay là ở trên giường?” “Vô Song!” Giọng nói quen thuộc của đối phương, cũng không phải là Đông Bác Hải, mà là Kiều Lệ Vũ .

Vô Song lập tức luýnh quýnh, lúng túng đến mức thiếu chút nữa kích động mà cúp điện thoại, cô che môi không dám lên tiếng.

“Em nghĩ kỹ chưa?” Thanh âm của đối phương dịu dàng như nước, không có chút cảm xúc phập phồng.

“Lệ Vũ.” Thanh âm của Vô Song có chút nghẹn ngào.

“Sao vậy?” “Thật xin lỗi.” “Vô Song, rốt cuộc thế nào?” “Thật xin lỗi.” “.

.

.

.

.

.” Kiều Lệ Vũ im lặng một chút , khéo hiểu lòng người mà cười nói: “Cô bé ngốc, anh tuyệt đối không trách em, ngược lại anh cảm thấy em đã quyết định đúng, anh có thể mang người của em đi, nhưng anh lại không mang lòng của em đi được, Đông Bác Hải đáng để cho em phó thác, Vô Song hãy quý trọng anh ta, chúc các người hạnh phúc.” “Lệ Vũ.

.

.

.

.

.

Anh có thể đừng khoan dung cho em như vậy hay không.” Vô Song khóc ào ra một tiếng, anh vốn là khéo hiểu lòng người như vậy, đứng ở góc độ của cô mà suy tính chuyện cho cô, mặc kệ cô làm chuyện quá đáng thế nào, anh đều bao dung tất cả, thế giới này sẽ không có ai vì ai mà bỏ ra theo lẽ thường phải làm, cô không ngoại lệ, mà cô cũng không muốn ngoại lệ, Lệ Vũ là một ngừơi đàn ông tốt, anh hẳn là xứng với một cô gái tốt, Vô Song tự nhận mình không phải, cho nên cô chắc chắn không xứng với anh.

“Vô Song, đây không phải là khoan dung, mà là em đáng để cho anh bỏ ra.” Anh ở đầu điện thoại bên kia hốc mắt đã sớm đỏ, đối với Kiều Lệ Vũ, yêu một người cho dù không thể cùng với cô ấy giúp đỡ trong lúc hoạn nạn, nhưng cũng có thể đối với cô ấy quan tâm chu đáo, lúc cô ấy cần, thì cho cô ấy an ủi và ủng hộ, làm trụ cột tinh thần sau lưng cô ấy.

Đây không gọi là chu đáo! “Lệ Vũ, quên em đi, đi tìm một cô gái thật sự đáng để anh yêu.” Cô lau nước mắt, rồi hít sâu mũi một cái, “Đừng để cho em thiếu nợ anh.” “Vô Song.” “Lệ Vũ, anh đã đợi em chín năm, đủ rồi, đi nhầm gian phòng có lẽ là số mệnh rồi, nhất định là chúng ta hữu duyên vô phận, cám ơn anh đã cùng với em đi qua một đoạn thời gian tốt đẹp nhất, hiện tại đã đến lúc chúng ta nên nói tạm biệt.” Cúp điện thoại, nước mắt không thể kiềm được mà rơi xuống, Vô Song khóc là ào ào, vẫn không kịp nói gặp lại, cô rốt cuộc cũng không còn lưu luyến nữa ~ ********** Cô cũng không để ý mình đã khóc bao lâu, bất tri bất giác xe đã lái đến cửa nhà cô, lúc đẩy cửa xe ra xuống xe, cô theo thói quen mà nói tiếng cám ơn với tài xế, sau đó nâng túi lên xuống xe đi tới trước cửa nhà lấy cái chìa khóa ra mở cửa, đến khi cô tiến vào lúc chuẩn bị đóng cửa, thì nhìn thấy tài xế vẫn còn đứng ở tại chỗ cũng không có ý muốn đi, cô nói: “Anh trở về đi!” “Phu nhân, tổng giám đốc bảo tôi ở lại bảo vệ ngài.” Tài xế trả lời.

“Không cần, anh đi về đi, tôi sẽ nói với anh ấy là tôi bảo anh đi, anh ấy sẽ không trách anh.” “Phu nhân, ngài hãy để cho tôi ở lại chỗ này bảo vệ ngài đi.” Giọng của tài xế có chứa một tia thỉnh cầu, Vô Song rất mệt, anh ta muốn ở lại thì ở lại đi, đầu cô hơi đau, “Được rồi, có muốn đi vào uống ly nước hay không.” “Không cần, cám ơn phu nhân.” Tài xế cảm kích cười cười với cô, cô hạ mắt rồi nhẹ nhàng đóng cửa, xoay người đi, mệt mỏi mà vươn người, lúc đi ngang qua bên sofa, thì tiện tay ném túi lên phía trên, trở về gian phòng, nằm lên giường, ngẩng đầu lặng lẽ ngắm nhìn trần nhà, trong đầu hỗn loạn, ngực rất khó chịu, có chút khó thở.

Cô đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng bên ngoài, khí hậu này ánh mặt trời chiếu lên trên người vô cùng ấm áp thoải mái, lấy tay che khuất ánh mặt trời, trong đầu Vô Song đột nhiên hiện ra một hình ảnh, hình ảnh đó chỉ là thoáng qua một cái mà thôi, cô cũng không xác định có phải thật sự như thế hay không —— Trong tấm hình, chiếc nhẫn của cô hình như là bị người ta lột xuống, ai mà có bản lĩnh lột xuống chiếc nhẫn của cô mà thần không biết quỷ không hay? —— Đông Bác Hải! Anh tháo chiếc nhẫn của cô làm gì? Vô Song trăm mối vẫn không có cách giải! Là xác thực? Hay đây chỉ là cô nằm mơ? Cô rất cố gắng mà nhớ lại, nhưng nghĩ đến đau đầu cũng nhớ không nổi, đột nhiên Vô Song gõ đầu của mình một chút, ngốc! Gọi điện thoại hỏi anh thì chẳng phải sẽ biết ngay chiếc nhẫn có chỗ anh hay không sao? Nghĩ đến đây, cô liền trở lại phòng khách lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi cho Đông Bác Hải, nhưng lấy được trả lời lại là: thật xin lỗi, số ngài gọi tạm thời không nối được, Sorry.

.

.

.

.

.

Để điện thoại xuống nhìn chằm chằm màn bảo vệ, cô cắn môi thật chặt, nói không lo lắng là giả, nhưng cô có thể làm được cái gì, chỉ có thể cầu nguyện cho Đông Bác Hải đựơc bình an, cơn buồn ngủ đánh tới, cô ngáp một cái, buồn ngủ quá.

Không phải là cô mới ngủ dậy à, sao lại còn thích ngủ như vậy? Cô nào biết ở trong bữa sáng Đông Bác Hải đã thêm vào thành phần thuốc ngủ, cho nên cô mới có thể mệt mỏi buồn ngủ.

Liên tục ngáp không ngừng, không được rồi, cô thật sự rất muốn ngủ, cô cầm điện thoại trở về gian phòng, ngã lên trên giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi —— ********** Trong studio áo cưới lớn nhất của thành phố SHI, 19 tên vệ sĩ canh chừng cửa chính, khí thế này cũng đủ làm cho người ta sợ tới mức không dám bước chân vào nửa bước.

Cậu bé thay xong quần áo trước tiên rồi đi ra! “Oa, tuyệt quá!” Cô nhân viên phục vụ chờ ở bên cạnh phục vụ đã không nhịn được mà kinh hô, baby quá đáng yêu, quá xinh đẹp.

Áo sơ mi nhỏ màu trắng khảm viền hồng trên cổ áo, có thắt thêm nơ bướm nhỏ tinh xảo, đỉnh đầu nho nhỏ đội mũ hiệp sĩ màu đen, một bộ tây phục nhỏ màu đen cắt may vừa người, khiến gương mặt tuấn tú của cậu bé cực kỳ khốc tăng thêm mấy phần hơi thở của quý ông, cực kỳ đáng yêu.

Ngay sau đó là Chúc Kỳ từ phòng thay y phục đi ra, tóc của anh ấy hình như không thay đổi, vẫn lộn xộn như cái ổ chim, mặc bộ Tây phục màu đen vừa người, làm cả người anh ấy trở nên rất cao gầy, lại không cho anh thêm phần đẹp trai nào, ngược lại khiến cho cậu bé cười ngất.

.

.

.

.

.

“Ha ha ha, cậu ơi, cậu muốn làm con cười chết à? Ha ha ha.

.

.

.

.

.” Mấy cô nhân viên phục vụ ở một bên cũng đầu đầy hắc tuyến, cúi đầu nỗ lực nhắc nhở mình, không được cười, nhưng càng nhắc nhở mình thì lại càng không khắc chế được, chỉ thấy bả vai của mấy cổ run không ngừng.

“Có chỗ nào buồn cười vậy?” Đối với trang phục của mình, Chúc Kỳ cảm giác cực kỳ hài lòng, cảm thấy rất phong cách, kết hôn không phải nên mặc đồ lễ hội sao? Bên trong anh mặc một áo sơ mi màu đỏ chót thì làm sao? ( khụ khụ.

.

.

.

.

.

anh bạn này hiển nhiên là quên rồi, đây không phải là hôn lễ của anh, anh mặc cái đỏ au này, cũng không sợ giành danh tiếng chú rể của người ta, à.

) “Tiểu QQ, con hâm mộ, đố kỵ, cậu của con à, suỵt suỵt ~” Tâm tình của anh ấy rất tốt nên huýt gió, còn cậu bé thì xấu hổ, thôi đi, nếu không phải là sợ cậu của mình tự ái, thì cậu thật sự muốn hỏi một câu: Cậu à ra ngoài cửa có thể coi con là người xa lạ không? Kế tiếp, chú rể đi ra ngoài.

.

.

.

.

.

Âu phục màu đen chọn sử dụng cổ áo thấp ngực, đuôi tròn được thiết kế để phản ánh Tây phục có hơi thở quý tộc nồng đậm, áo sơ mi trắng cộng với đeo cà vạt trắng càng lộ ra cá tính hơn! Dây lưng khảm mấy viên đá quý như là vẽ mắt rồng, thể hiện đầy đủ phong thái vương giả bẩm sinh trên người Đông Bác Hải, cho nên cũng đúng lúc làm nổi bật lên nghiêm chỉnh bên trong của anh, bộ Tây phục này giắt lên trên người của anh, có thể nói là hoàn mỹ.

“Cha, cha thật là đẹp trai!” Cậu bé vui vẻ vây quanh cha mà tán dương.

“Anh rể.” Chúc Kỳ đi tới so sánh với anh, tự thấy xấu hổ không bằng mà gãi tóc đuôi gà.

“Bộ quần áo này thế nào?” Anh vừa cái nút áo trên cổ áo, vừa dò hỏi, cô nhân viên phục vụ háo sắc ở bên cạnh lập tức đi tới, đáp lời: “Y phục này mặc lên trên người Tam thiếu gia, quả thực là kinh người ạ!” Là phụ nữ chắc chắn cũng không chống đỡ được.

Đông Bác Hải chỉ là hời hợt mà lướt qua cô gái một cái, ánh mắt cùng với con trai giao nhau, cậu bé hiểu ý mà gật đầu mấy cái, cô gái ấy không phải quá lời, cha thật là đẹp trai đến ngây ngừơi! “Ha ha!” Lộ ra một hàm răng trắng tinh, anh bị cái bộ dáng đáng yêu của con trai chọc cừơi.

Soi gương, cậu bé kéo góc áo của cha hỏi, “Cha, chúng ta tới thử y phục, tại sao không nói cho mẹ biết.” “Ngốc, anh rể muốn cho chị một kinh ngạc chứ sao.” Chúc Kỳ gõ cái đầu mơ hồ của cháu mình một cái.

“Không phải cha đã cầu hôn với mẹ rồi sao?” Chẳng lẽ còn muốn cầu hôn một lần nữa, vậy không phải mẹ cưới hai lần sao? ! “Lần đó không tính.” Đông Bác Hải nói.

“À.” Cậu bé hiểu, “Vậy cha, lần này cha chuẩn bị cầu hôn với mẹ thế nào đây?” Cậu bé chớp mắt to, rất tò mò nha.
Bình Luận (0)
Comment