Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 190

Lúc này, từ phía sau cậu có một cậu bé khoảng bảy tuổi đi tới, phía sau cậu bé ấy có mấy gã cận vệ dáng người vạm vỡ đi theo, mấy bảo vệ nhìn thấy cậu ấy thì đều lộ ra khuôn mặt tươi cười cung kính, “Đại thiếu gia!” “Chú à, mẹ cháu thật sự ở bên trong, mấy chú cho cháu vào đi!” Chỉ có tiểu Bác Hải là không đem vị tiểu thiếu gia kia để vào trong mắt.

“Đi đi đi đi đi, còn ầm ĩ nữa, có tin ông đây ném mày vào rãnh nước hay không.” Tên bảo vệ kia chặn cậu hung ác nói.

“Mẹ, con muốn tìm mẹ mà.” Tiểu Bác Hải bị hắn ta hung ác mà lên tiếng khóc.

“Thằng nhỏ này, còn không tin à.” Bảo vệ ôm cậu, làm bộ thật sự muốn ném vào cậu rãnh nước, cậu càng sợ tới mức oa oa khóc lớn hơn, vừa đá vừa uốn éo.

“Dừng tay!” Vị đại thiếu gia kia nhìn như cao ngạo mở miệng nói, “Buông nó ra.” Bảo vệ giật mình một chút, chợt nâng lên khuôn mặt tươi cười lấy lòng, và giải thích: “Đại thiếu gia, là như vầy, đứa bé này cũng không biết từ đâu chạy tới, tìm mẹ tìm đến chỗ Câu Lạc Bộ này của chúng ta, để nóở nơi này khóc rống la lối om sòm sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng ta, tôi muốn ném nó đi xa một chút.” “Buông nó ra.” Cậu ấy đột nhiên cất cao giọng lộ ra rõ ràng, NND nếu ông dám dài dòng một câu nữa, tôi ném ông vào rãnh nước.

“Dạ dạ dạ dạ, đại thiếu gia.” Bảo vệ sợ tới mức liên tục gật đầu, buông tiểu Bác Hải xuống, thế nhưng cậu lại khóc rống không ngừng, cậu bé kia đi tới từ trong túi lấy khăn tay ra đưa cho cậu, “Đừng khóc nữa, anh dẫn em đi vào tìm mẹ.” “Anh thật sự có thể dẫn em đi vào?” Tiểu Bác Hải nâng mắt to đầy nước mắt nhìn cậu ấy, nức nở rầu rĩ mà hỏi.

“Ừ.” Cậu ấy gật đầu.

“Cám ơn anh.” Tiểu Bác Hải lau lau mắt lung tung, đem nước mũi sắp chảy xuống hít trở về, nếu đổi lại là người khác thì vị đại thiếu gia này sẽ cảm thấy rất ghê tởm, nhưng bộ dáng đáng yêu của tiểu Bác Hải làm cho cậu ấy không ghê tởm được, cậu ấy cầm khăn lau lau nước mắt trên mặt của cậu.

“Đi thôi!” Cậu ấy chủ động vươn tay, ý bảo cậu dắt tay của cậu ấy, như vậy cũng sẽ không có ai dám làm khó cậu.

Tiểu Bác Hải đưa tay nhỏ bé thịt thịt ra, cầm lấy tay cậu ấy, đại thiếu gia dắt cậu nghênh ngang bước vaò Câu Lạc Bộ, bên trong rất lớn, rất xa hoa mà tiểu Bác Hải chưa từng thấy qua, rất nhiều gian phòng, cậu không biết mẹ ở gian phòng nào, nhăn nhăn đầu lông mày nhỏ, cậu hơi cong cái miệng nhỏ nhắn hỏi, “Anh ơi, em không biết mẹ ở gian phòng nào, làm thế nào đây?” “Vậy thì đẩy mỗi một gian phòng ra tìm.” Đại thiếu gia nói như gió nhẹ nước chảy, làm tiểu Bác Hải có chút sợ, nhỏ giọng ngập ngừng: “Sẽ không bị đánh chứ?” “Bị đánh?” Đại thiếu gia kinh ngạc nhìn cậu một cái.

Cậu gật gật đầu, “Đúng vậy đó, cha nói rình coi là không tốt, sẽ đánh cái mông nhỏ.” “Em bị đánh qua?” Đây là phản ứng trong nháy mắt của đại thiếu gia.

“Dạ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng một chút, có một lần cậu rình coi cha mẹ, kết quả bị cha phát hiện đánh cái mông nhỏ mấy cái, sau đó cậu cũng không dám nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của đại thiếu gia căng cứng, cuối cùng bị cậu chọc cười, cậu ấy thích cậu bé này, cảm giác cậu rất thú vị, so với đứa em ngang ngược càn rỡ thú vị đáng yêu hơn nhiều, sờ sờ đầu của cậu, cậu ấy cười nói: “Anh trai sẽ bảo kê cho em, không ai dám đánh em.” Ách.

.

.

.

.

.

Ngộ nhỡ anh trai khoác lác thì làm thế nào? Cậu mới không phải kẻ ngốc! Thấy cậu vẫn chưa yên tâm, cậu ấy hỏi, “Mẹ em hình dạng thế nào?” “Mẹ em rất xinh đẹp.” Mẹ tuyệt đối là cô gái đẹp nhất mà cậu đã gặp cho đến tận lúc này, cha cũng nói mẹ là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới này, không ai có thể xinh đẹp hơn mẹ.

“Mẹ có một mái tóc dài đen bóng, mặt trái xoan, hai mắt rất to, lông mày cong cong, sóng mũi rất cao, môi đỏ mọng nho nhỏ.” Đây là cha dạy cậu, nói mà nếu như có một ngày lạc mất mẹ, thì hình dung mẹ với người ta như vậy, người ta có thể giúp cậu tìm được mẹ.

Đại thiếu gia cau cau lông mày, cô gái như vậy ở chỗ này nhiều vô số kể, căn bản không thể xác định mẹ nó là vị nào, “Còn có đặc điểm khác không?” “Anh trai, cái gì gọi là đặc điểm?” Cậu nói còn chưa đủ cặn kẽ à.

“Chính là ~ mẹ em có chỗ nào khác người ta hay không?” “Có a, mẹ là người xinh đẹp nhất, rất dễ nhận biết, em có thể từ trong đám người mà nhận ra ai là mẹ em.” Đặc điểm này còn chưa đủ rõ ràng sao? Tiểu Bác Hải gãi đầu.

Ách.

.

.

.

.

.

“Trừ cái này ra còn có gì khác không?” Tiểu Bác Hải trợn trắng mắt làm ra vẻ suy nghĩ, suy nghĩ một chút, nghĩ đến, “Trên trán mẹ có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ, cha nói này gọi là nốt ruồi mỹ nhân.” Đại thiếu gia thở một hơi dài, cuối cùng đứa nhỏ này cũng nói ra một chút có ích, tiểu Bác Hải không hiểu tại sao anh ấy lại thở dài, là cậu chọc anh ấy mất hứng sao, lúc cha mất hứng cũng thở dài —— “Anh trai, đây không phải là đặc điểm sao?” Cậu thận trọng nhìn cậu ấy, có một chút sợ.

“Đây là đặc điểm, đi thôi, anh giúp em tìm mẹ.” Cậu ấy lại một lần nữa dắt tay của cậu, ra lệnh cận vệ đẩy ra từng gian phòng bao tìm kiếm, vậy mà tìm cả nửa ngày cũng không có tìm được, quyệt cái miệng nhỏ nhắn, tiểu Bác Hải có chút ủ rũ, tìm khắp nơi lâu như vậy mà cũng không thấy mẹ, có phải mẹ đã rời đi hay không.

Mang theo nghi ngờ, cậu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn đại thiếu gia cao hơn cậu rất nhiều: “Anh ơi, cũng trễ như thế rồi, có phải mẹ đã trở về hay không vậy?” “Hẳn là còn chưa có.” Thời gian này chính là bắt đầu sống về đêm.

“Anh, anh tới trong này làm gì?” Cậu đến tìm mẹ, như vậy anh ấy thì sao? “Anh cũng đến tìm mẹ.” Lập tức vẻ mặt của cậu ấy có chút phiền muộn.

“A, mẹ của anh cũng có việc phiền lòng?” Đại thiếu gia rất kinh ngạc nhìn cậu, nó là một đứa bé hơi lớn mà đã hiểu nhiều như vậy, có phải trưởng thành quá sớm hay không.

“Em đoán đúng á, mẹ em trước kia cũng không tới chỗ như thế, trước đó vài ngày có một bà đồng tới nhà của em quấy rối, về sau mẹ liền thay đổi, trở nên không thích cười, thích ra ngoài uống rượu, hôm nay là em lặng lẽ theo dõi mẹ mà tới.” Nghĩ đến xem rốt cuộc mẹ đang làm gì.

“Bà đồng? Tới nhà em quấy rối?” Đại thiếu gia cho rằng đứa nhỏ này đang nói truyện cổ tích.

“Dạ.” Tiểu Bác Hải liên tục gật đầu, đột nhiên từ một gian phòng bao truyền đến một tiếng kêu quen thuộc, cậu dừng bước chân lại, nâng lỗ tai lên, “Là thanh âm của mẹ.” “Mẹ.

.

.

.

.

.” Cậu muốn kêu, nhưng bị đại thiếu gia che miệng, “Xuỵt, nghe anh, đừng kêu.” Cậu mở mắt to tròn gật đầu, đại thiếu gia buông cậu ra, cậu không rõ mà hỏi: “Anh à, em thật sự nghe tiếng mẹ kêu, tại sao em không thể gọi mẹ, mẹ nghe được thanh âm của em thì sẽ biết em đang tìm mẹ, thì mẹ sẽ ra tới á.” “Em quên à, em mới vừa nói là em theo dõi mẹ mà tới.” Tiểu Bác Hải lắc đầu, đại thiếu gia sờ sờ đầu của cậu có chút đau lòng, cậu còn quá nhỏ, thế giới ngừơi lớn cậu còn không hiểu, cậu ấy quay đầu lại nói với bọn cận vệ, “Các anh lui ra đi!” “Dạ, đại thiếu gia.” Bọn cận vệ lui xuống.

Trên hành lang phòng bao thật dài, chỉ còn lại hai người bọn họ, đại thiếu gia ngồi xổm người xuống, ánh mắt sâu kín nhìn cậu, “Em trai nhỏ, em có phải đứa bé ngoan hay không?” Cậu hiểu ý gật đầu, cậu tuyệt đối là bé ngoan.

“Là bé ngoan thì nghe lời anh trai nói, sau khi tìm được mẹ, mặc kệ thấy cái gì cũng không được phép gọi mẹ.” “Tại sao?” “Anh muốn cùng em chơi một trò chơi trinh thám, quy tắc của trò chơi chính là, em chỉ có thể thấy được mẹ, không đựơc để cho mẹ thấy em, nếu như em làm được, anh liền tặng cho em một phần quà chiến thắng.” “Đựơc.” Có quà tặng để cầm, tiểu Bác Hải hình như rất hưng phấn.

“Vậy bắt đầu đi, nhớ không được đẩy cửa ra, chỉ có thể nhẹ nhàng mở ra một khe hẹp, nằm ở trên khe hẹp nhìn.” “À.” Cậu xoay người bắt đầu đi tìm mẹ, rất nghe lời mà không đẩy cửa ra, chỉ là nhẹ nhàng đẩy khe cửa, gặp phải cửa chính khóa chặt, cậu liền nằm ở trên cửa nghe, nghe một hồi thì xác định người ở bên trong không phải mẹ, cậu lại đổi một đừơng.

Mãi cho đến, rốt cuộc cậu cũng nghe thanh âm của mẹ.

.

.

.

.

.

“Anh ơi, em tìm được mẹ rồi.” Cậu sợ bị mẹ phát hiện, đè giọng nói đến thấp nhất phất phất tay với đại thiếu gia, cậu ấy đi tới đứng ở phía sau cậu, khom người đem tay khoác lên trên bả vai nhỏ của cậu, tiểu Bác Hải nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe hẹp, trên đất y phục đàn ông, phụ nữ rơi rải rác, trên giường lớn có hai thân thể đang liều chết dây dưa điên loan đảo phượng, thỉnh thoảng có một hai tiếng rên nhẹ tràn ra từ trong miệng ngừơi phụ nữ, cao triều đi qua ngừơi đàn ông nằm ngang ở trên giường, người đàn ông kia là cha —— “Ưm.

.

.

.

.

.” Đại thiếu gia từ phía sau che miệng của tiểu Bác Hải, ôm lấy cậu xoay người rời đi, bị cậu ấy ôm vào trong ngực, cậu hỏi: “Anh, em thấy được mẹ rồi, em rất ngoan nha, không có kêu.” “Ừ, em thật ngoan.” Đại thiếu gia buồn buồn đáp lời.

“Anh, mẹ em đã tìm được, bây giờ không phải nên đi tìm mẹ anh sao?” “Anh đưa em trở về trước.” “Không cần, em ở bên ngoài chờ mẹ ra, mẹ sẽ mang em trở về, anh đi tìm mẹ anh đi!” “Em trai nhỏ, nhớ, hôm nay ở chỗ này thấy tất cả, không cần nhắc tới với bất kỳ ai, lại càng không được cho mẹ em biết em theo dõi mẹ.” “Tại sao?” Cậu ấy nhìn cậu, miễn cừơng cười với cậu, “Em muốn bị đánh sao?” Bị đánh? Cái gì bị đánh? Tiểu Bác Hải chau chặt chân mày suy nghĩ sâu xa một chút mới phản ứng được, che miệng lại liên tục lắc đầu, thiếu chút nữa quên nếu rình coi cái mông sẽ bị đánh.

“Anh, anh thật sự không đi tìm mẹ anh à?” Đại thiếu gia ôm cậu lên xe, sau đó cậu ấy cũng ngồi vào, xem bộ dáng là thật sự muốn đích thân đưa cậu về nhà.

“Đợi đưa em về nhà anh lại đi tìm mẹ, em trai nhỏ nhà em ở đâu?” Cậu ấy đóng cửa xe và hỏi.

“Anh, anh thật tốt.” Tiểu Bác Hải cảm kích cừơi cười với cạua áy, sau đó nói địa chỉ nhà.

Khi lái xe về đến cửa nhà, thì cậu đã mệt muốn ngủ, đại thiếu gia nhẹ nhàng lắc cậu tỉnh, cậu mơ mơ màng màng bò dậy, nhíu lại ánh mắt mông lung nhìn cậu ấy.

Cậu ấy cười nói: “Mau vào đi ngủ đi, về sau không được một mình chạy loạn khắp nơi, coi chừng gặp phải tên lường gạt.” “Dạ.” Cậu ngoan ngoãn gật đầu, tài xế mở cửa xe cho cậu, lúc xuống xe, đại thiếu gia hỏi một câu, “Em trai nhỏ, em tên là gì?” “Em gọi Tiêu Bác Hải.” Cậu cười hắc hắc, trả lễ lại, “Anh trai, anh thì sao?” “Anh gọi Đông Hải Sinh.” “Anh họ Đông?” Cậu hơi có vẻ kinh ngạc nhìn cậu ấy.

“Ừ.” “Cha anh gọi là gì?” “Đông Vũ Bằng.” Tiểu Bác Hải chấn động con ngươi không khỏi trợn to kinh hãi ~ “Em biết cha anh?” Cậu liên tục lắc đầu, xoay người xuống xe, Đông Hải Sinh không để ý, sau khi đưa cậu xuống xe, liền rời đi, tiểu Bác Hải nhìn bóng lưng cậu ấy rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ, thì ra cậu thật sự là con hoang, cha thật sự không phải chỉ thuộc về cậu và mẹ .

.

.

.

.

.
Bình Luận (0)
Comment