Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 192

“Đêm đó, nếu như mà cha tôi không có đi tìm mẹ con bọn nó, mẹ tôi cũng sẽ không giận dỗi tự sát.” Gã với giọng nói hung hăng, lộ vẻ coi thường nghe là hận vào trong xương tủy.

Người ở chỗ này không biết không khỏi chấn kinh đến mức hít một hơi lạnh, nhất là Vô Song, cô kinh ngạc đến sắc mặt tái nhợt, quay đầu nhìn Đông Hải Sinh tức giận tới cực điểm, đột nhiên có chút đồng tình với gã, gã cũng là người đáng thương! “Đông Hải Sinh, thả Vô Song ra, đây là ân oán giữa tôi với anh, tôi với anh tính toán.” Ánh mắt của Đông Bác Hải sáng rực nhìn gã, đi về phía trước một bước.

“Đông Bác Hải, biết vì sao còn để mày lại, mà không giết mày không?” Gã giận quá thành cười.

Đông Bác Hải cắn răng, con ngươi sáng chói híp lại, “Không phải là muốn nhìn tôi sống không bằng chết sao?” Đáng tiếc mấy năm nay, gã vẫn không thể như nguyện.

Giữa bọn họ có một đánh cuộc, đây là ân oán giữa hai người bọn họ, tuyệt đối không liên lụy tới ông cụ và Đông Đông Hải cùng với công ty, chờ sau khi hai người xử lý công ty thật tốt, thì trở lại giải quyết ân oán riêng.

Chỉ là.

.

.

.

.

.

Người tính không bằng trời tính, Vô Song đã tham gia, ngưng hẳn trận trò chơi này! “Không tệ!” Đông Hải Sinh lạnh lùng nhếch khóe môi.

Vô Song nước mắt ròng ròng nhìn Đông Bác Hải, lông mày kẻ đen nhíu chặt muốn bảo anh, đi mau đi, đừng đi tới, cô thật sự rất sợ súng lục cướp cò, anh sẽ không toàn mạng! “Đông Hải Sinh, anh đã giết mẹ của Bác Hải, chẳng lẽ còn không đủ giải thù hận sao?” Mặc Phi Tước cất cao giọng nói.

“Không đủ, tao muốn cả nhà của nó tất cả đều chôn theo mẹ tao.” Gã gầm thét giống như giận dữ.

Bỗng chốc! “Khốn kiếp ——” Đột nhiên, lực giọng nói bén nhọn của ông cụ rung động mười phần truyền vào toàn trường.

Mọi người đồng loạt đem tiêu điểm nhìn về phía ông cụ, chỉ thấy ông mặc âu phục tây phong trần mệt mỏi đi vào, hai mắt như ngọn lửa, xanh mặt nhìn Đông Hải Sinh trên lầu, giọng nói lạnh lùng nhiễm có một chút run rẩy, “Mày lặp lại lần nữa, tai nạn xe cộ kia là do mày chủ đạo?” Ông cụ khó tin, Đông Hải Sinh cái tuổi đó rõ ràng vẫn chỉ là đứa bé11,12 tuổi, làm sao lại làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy.

“Không sai, là con làm ra.” Đông Hải Sinh thẳng thắn và cười lạnh, “Cha, con hận người đàn bà kia, bà ta là đầu sỏ gây nên hại chết mẹ con, bà ta chết chưa hết tội.” “Đồ khốn kiếp.” Ông cụ giận đến mức tức sùi bọt mép, lập tức che kín ngực phát đau, thân hình cao lớn lung la lung lay, vẫn là Mặc Phi Tước đi tới đỡ ông —— “Cha.” Đông Hải Sinh lo lắng kêu cha một tiếng.

Nhất thời ông cụ đau xót đến mức nước mắt tuôn đầy mặt, chân tướng ở trước mặt ông yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích, thật sự là không có nghĩ đến, đứa con trai mà ông vẫn lấy làm kiêu ngạo, lại có tâm địa ác độc như vậy, khó trách ông không khuyên được Đông Bác Hải buông xuống thù hận, giờ khắc này, ông cũng muốn tự tay làm thịt cái tên khốn kiếp này.

“Ông nội.” Cậu bé đi tới, ánh mắt sâu kín nhìn ông, ông cụ dừng nước mắt, sờ sờ đầu của cháu, nước mắt già nua loé lên cái gì cũng không nói, nói gì đây? Nói ông thật xin lỗi cha của nó, hay nói ông là ông nội thất bại.

Đông Bác Hải bất tri bất giác mà đi tới hàng lang, anh đang chuẩn bị bước lên bậc thang, thì Đông Hải Sinh đột nhiên nắm chặt tay Vô Song nả một phát súng, bắn về phía cầu thang anh chuẩn bị bước lên, một phát này chỉ là cảnh cáo, cảnh cáo anh còn dám đến gần một bước, thì sẽ phế chân của anh.

“Bác Hải, anh đi mau đi, đừng lo cho em.” Rốt cuộc Vô Song cũng không nhịn được mà hô to với anh, lệ rơi đầy mặt, Đông Bác Hải thấy cô như vậy thì nhíu mày một cái, nở nụ xinh đẹp với cô, ý bảo cô đừng sợ, có anh đây —— Phanh! Lại một phát nữa bắn vào mũi giày da của anh, Đông Bác Hải vẫn không sợ hãi mà đi lên trên lầu.

“Đừng, đừng.

.

.

.

.

.” Vô Song khóc thút thít lắc đầu, ý bảo anh đừng có đi lên nữa, nhưng anh lại làm như không thấy.

Mắt thấy Đông Hải Sinh lại muốn nổ súng, Vô Song cái khó ló cái khôn, nghiêng đầu cắn một cái lên cánh tay của gã, Đông Hải Sinh bị đau nả một phát súng bậy, bắn lệch lên trên tường.

Lúc này, Bạch Dạ và Ảnh Tử nhanh chóng rút súng, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, mấy phát liền bắn ngã mười mấy tên cận vệ còn chưa phản ứng kịp ở phía trên, Đông Bác Hải mở bước chân lớn chạy lên, Đông Hải Sinh bóp chặt cái cổ của Vô Song, cầm súng hướng ngay đầu của cô, thét Đông Bác Hải —— “Đứng lại, mày tiến gần thêm bước nữa, tao liền một phát bắn bể đầu của nó.” “Đông Hải Sinh buông cô ấy ra.” “Mày nguyện ý chết thay nó sao?” Gã cười tà ác.

“Tôi nguyện ý.” Đông Bác Hải không chút suy nghĩ mà trả lời.

Có những lời này của anh, Vô Song nở nụ cười, cô chết cũng không tiếc ~ “Mà tao không muốn thả nó.” Nó càng quan tâm, gã càng muốn phá hủy.

“Hải Sinh.” Ông cụ vội vàng kêu gã một tiếng.

Đông Hải Sinh chỉ là hời hợt liếc mắt nhìn ông cụ, cũng không đáp lại.

“Hải Sinh, đây tất cả đều là lỗi của cha, chuyện này không liên quan với Mỹ Lệ, lại càng không liên quan tới Bác Hải, con muốn báo thù thì nhằm vào cha đi, mau thả con bé Vô Song ra.” Ông cụ đau xót nói.

Hai mắt của Đông Hải Sinh dần dần ửng hồng ẩm ướt, có chút đau đớn mà nhìn ông cụ, rất kỳ quái, gã hận Đông Bác Hải hận đến muốn chết, nhưng gã đối với ông cụ lại không thể hận nổi, mặc dù tất cả mọi chuyện đều là vì ông ấy mà ra, nhưng gã không hận cha mình, thật sự tuyệt đối không hận.

.

.

.

.

.

“Anh cả.” Lúc này, Đông Đông Hải bị người dùng súng chỉ vào đầu áp giải đi vào, anh ta bị sợ tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi nhìn Đông Hải Sinh muốn gã cứu mạng.

“Đông Hải.” Ông cụ liếc mắt nhìn người áp giải anh ta, Mặc Phi Tước lên tiếng nói: “Chú Đông, thật xin lỗi.” “Phi Tước con.

.

.

.

.

.” Ông cụ khiếp sợ nhìn anh ấy, là anh ấy tìm người bắt Đông Hải làm con tin .

“Anh cả, cứu em, mau cứu em.” Đông Đông Hải rất sợ chết, nên bị làm sợ tới mức chân cũng mềm nhũn.

“Đông Hải Sinh, chúng ta làm trao đổi đi, anh thả Vô Song, tôi bảo Phi Tước thả Đông Đông Hải.” Đông Bác Hải đề nghị.

Nhưng không ngờ, đổi lấy là Đông Hải Sinh cười lạnh một tiếng, “Đông Bác Hải, mày cho rằng tao sẽ mắc mưu của mày à, a, mấy ngừơi không dám làm gì Đông Hải đâu.” Cha sẽ bảo vệ nó.

“Vậy sao?” Mày kiếm dựng lên, Đông Bác Hải khẽ liếc mắt Mặc Phi Tước một cái, anh ấy hiểu ý một phát bắn vào bên cạnh Đông Đông Hải, anh ta bị sợ tới mức náo loạn, gào khóc kêu.

“Đông Bác Hải ——” Đông Hải Sinh giận tối mặt, thiếu chút nữa cũng vì kích động mà bóp cò súng chống ở trên đầu Vô Song, làm Đông Bác Hải sợ tới mức giật giật thân thể, rồi lại không dám tùy tiện đến gần gã.

Cậu bé và Chúc Kỳ thấy thế cũng siết chặt quả đấm, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi! “Đông Hải Sinh, anh có nhớ hay không, anh còn thiếu tôi một phần quà tặng.” Đông Bác Hải nói sang chuyện khác, Đông Hải Sinh rất là kinh ngạc mà nhìn anh, chuyện đã đi qua nhiều năm như vậy, mà nó lại vẫn nhớ.

“Tao không nhớ rõ.” Gã lên tiếng phủ nhận.

“Anh nói dối.” Đông Bác Hải hít sâu một hơi, “Anh nhất định còn nhớ rõ.” “Nhớ thì thế nào, không nhớ thì như thế nào?” Đông Hải Sinh cười nhạo , bây giờ nói những thứ này còn có ích lợi gì.
Bình Luận (0)
Comment